Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1606: Nghĩ sao chơi zâm trước mặt anh?



Dịch bởi Lá Mùa Thu

Cự ly này...?

Quan sát cú nhảy, khán giả đều giật mình. Thạch nhũ trong Động Chuông Đá phân bố không quá dày, phần lớn khoảng cách giữa các cột không dễ vượt qua bằng động tác nhảy bình thường. Hai cột thạch nhũ mà Đỗ Minh lựa chọn cách nhau khá gần nhưng độ nguy hiểm vẫn cao, một cú nhảy liệu có đủ chăng?

Vị trí Ngô Sương Câu Nguyệt rơi xuống vẫn thiếu một bước, fan Luân Hồi trong nhà thi đấu mới kịp hốt hoảng hét lên thì thấy hắn duỗi thẳng chân, vừa khéo chạm tới cột thạch nhũ và kéo cả người lên đó vững vàng.

Rào rào!

Chỉ là cú nhảy bình thường, nhưng cảm giác sống lại từ cõi chết mà bước chân sau cùng mang lại đã giúp Đỗ Minh nhận được những tràng pháo tay từ fan nhà.

Vị trí mới cho góc nhìn mới, Đỗ Minh nhanh chóng rảo mắt một vòng, vẫn không phát hiện bóng dáng Hải Vô Lượng đâu. Khán giả bèn tranh thủ để ý xung quanh, ngoài cột thạch nhũ đã nhảy đến đây thì không còn cột nào khác để đổi, Ngô Sương Câu Nguyệt chỉ có hai chân chứ đâu thể mọc cánh?

Người chơi thường cũng tính toán được những điều này là vì khoảng cách thật sự xa quá, nhưng Đỗ Minh cứ như ngu ngơ mà nhún mình nhảy đến một cột thạch nhũ ở tít đằng xa. Fan Luân Hồi thót tim bật dậy khỏi ghế. Chắc chắn rướn không tới cây cột trước mặt, còn nếu muốn xuống đất luôn thì cách đặt góc nhìn mới sai làm sao. Đỗ Minh gần như khóa chặt góc nhìn của Ngô Sương Câu Nguyệt vào cột thạch nhũ, quyết tâm đến thế cơ mà...

Nhảy xa bao nhiêu là do số liệu game quyết định, quyết tâm hay phong độ của tuyển thủ thì làm được gì?

Ai ngờ, Ngô Sương Câu Nguyệt mặt vẫn hướng cột thạch nhũ kia mà chân thì nhảy về phía khác.

Ủa ủa?

Nhờ góc nhìn Thượng đế, khán giả nhanh chóng nhìn ra ý đồ của Đỗ Minh. Phía hắn chọn nhảy có thạch nhũ mọc ngược từ trên xuống, hắn muốn mượn điểm đáp để vượt khoảng cách cần thiết. Với cách làm này, dù mục tiêu xa tít tắp cũng biến thành gần.

Đúng như mọi người nghĩ, Ngô Sương Câu Nguyệt nhắm thẳng tới cột thạch nhũ mọc ngược, đạp mạnh bẻ góc, mượn lực chuyển sang cột thạch nhũ xa xa trong góc nhìn. Rất dễ dàng, Ngô Sương Câu Nguyệt dừng chân tại vị trí mới.

Phát hiện trò hay, khán giả bèn để mắt tăm tia đám thạch nhũ chảy từ nóc hang xuống. Số điểm đáp tương tự rất nhiều. Kiểu nhảy này sẽ có tỉ lệ thành công đáng bàn cãi ở người chơi thường, nhưng với tuyển thủ chuyên nghiệp, thao tác mang tính cơ bản mà cũng sai sót thì không còn gì để nói.

Có góc nhìn mới, Ngô Sương Câu Nguyệt tiếp tục từ trên cao quan sát bốn phía. Tuy vẫn không thấy gì, nhưng khán giả bên ngoài đều biết chỉ một hai lần nữa thôi, hắn nhất định sẽ tóm được Hải Vô Lượng. Nếu số hên mà chọn trúng cột thạch nhũ Hải Vô Lượng đang nấp, Ngô Sương Câu Nguyệt coi như đứng trên đầu đối thủ, tha hồ úp sọt. Thần tượng của giới chơi zâm bị người ta úp sọt? Quả là điều đáng mong chờ.

Xoay góc nhìn, Đỗ Minh chọn vị trí trong ánh mắt đầy trông đợi của fan Luân Hồi. Fan Hưng Hân thì bắt đầu tự hỏi vì sao Phương Duệ cứ ở yên một chỗ, lẽ nào chiến thắng sẽ tự nhảy vào túi?

Ngừng chuột, Đỗ Minh đã chọn được cột thạch nhũ làm điểm đặt chân kế tiếp. Bên ngoài nhà thi đấu, khán giả lập tức vỗ tay vì phấn khích. Phải nói, hôm nay Đỗ Minh không chỉ phong độ cao vút mà còn số đỏ lạ lùng. Quanh chỗ hắn đứng có đến bốn cột thạch nhũ để mượn lực, hắn lại chọn đúng cột Hải Vô Lượng đang nấp, chẳng phải đỏ thì là gì?

Nhảy!

Ngô Sương Câu Nguyệt lần nữa nhún mình lên không, đạp trên thạch nhũ mọc ngược, cả quá trình không phát sinh một tiếng động nào. Hắn nhẹ nhàng đáp xuống vị trí nọ và phát hiện ngay Hải Vô Lượng ngồi xổm bên dưới.

Cứ như sợ rằng Phương Duệ sẽ biết, nhà thi đấu đột nhiên yên tĩnh hẳn. Toàn bộ fan Luân Hồi đều đặt mình vào Đỗ Minh hiện tại với trạng thái nín thở, thận trọng tối đa, chuẩn bị tấn công.

Đánh!

Ngô Sương Câu Nguyệt bước khỏi thạch nhũ và rơi gấp xuống, kiếm trong tay đâm ra tạo nên những luồng sáng lam nhạt.

Còn Hải Vô Lượng bên dưới? Mọi người nhanh chóng dời ánh mắt về phía hắn.

Hải Vô Lượng có hành động. Khi Ngô Sương Câu Nguyệt đã bước khỏi thạch nhũ và không thể đổi ý quay đầu, Hải Vô Lượng bất ngờ nhích mình. Hắn đứng bật dậy, lùi về một bước với tốc độ bình thường nhưng đủ né nhát kiếm của đối thủ. Đến tận lúc này, hắn mới chầm chậm ngước góc nhìn để luồng sáng màu lam kia hiện lên trong mắt.

Đỗ Minh giật thót.

Mình đâu có gây tiếng động? Phương Duệ đâu có ngước lên nhìn? Sao né chiêu chuẩn thế?

Cứ rơi tiếp thì dở, vì Hải Vô Lượng sẽ chiếm ngược quyền chủ động khi Ngô Sương Câu Nguyệt chạm đất. Nghề khí công sư chuyên dùng kình khí tầm trung để tấn công và khống chế. Họ sở hữu khả năng cận chiến nhất định tuy không mạnh bằng ba nghề anh em cùng hệ. Nếu kéo dài khoảng cách, Hải Vô Lượng vẫn dễ dàng công kích Ngô Sương Câu Nguyệt, mà Ngô Sương Câu Nguyệt đang rơi thì làm sao tránh chiêu? Nhìn Hải Vô Lượng đi, kình khí đang tụ về lòng bàn tay, hắn sắp đánh rồi.

Không thể chờ đến chạm đất!

Tuy Đỗ Minh rất muốn biết Phương Duệ vì đâu phát hiện ra mình, nhưng bây giờ không phải lúc để suy nghĩ. Úp sọt thất bại còn sắp trở thành con cá trên thớt, hắn cần có cách xử lý trước đã.

Biện pháp không nhiều cho lắm, Đỗ Minh chỉ đành kín đáo đổi thế rơi một tẹo, cố hết sức không để Phương Duệ nhìn ra. Ngô Sương Câu Nguyệt giữa không trung khẽ vặn mình với phạm vi cực nhỏ, phải thật tự nhiên và kịp hoàn thành trước lúc chạm đất. Hắn muốn đạp thạch nhũ lần nữa, mượn lực nhảy lên chém.

Ai ngờ Ngô Sương Câu Nguyệt chỉ mới nhích nhẹ, Hải Vô Lượng đã đẩy hai bàn tay ra.

Sóng Niệm Long!

Kình khí ác liệt bắn tới, mà khí công sư vẫn có thể tiếp tục điều khiển khi đã xuất chiêu. Ngô Sương Câu Nguyệt thấy vậy hết dám vờ vịt, cuống quýt ưỡn người đạp lên thạch nhũ, và nhảy!

Kiếm cầm chắc trong tay, góc nhìn siết lấy Hải Vô Lượng, nhưng hắn phát hiện mình không cách nào tấn công. Mọi góc độ phù hợp đều đã bị Sóng Niệm Long phong tỏa.

Đối thủ đã lường trước hắn sẽ làm gì, hắn còn tránh thoát Sóng Niệm Long được ư?

Đang lơ lửng, Ngô Sương Câu Nguyệt muốn né thì phải dùng kỹ năng. Hắn chuyển góc nhìn, thấy Sóng Niệm Long quay đầu đuổi theo mình. Không dám ngừng lấy hơi, hắn vội thao tác.

Ngân Quang Lạc Nhẫn!

Ánh kiếm vun vút, thân hình Ngô Sương Câu Nguyệt rơi gấp từ trên xuống với tốc độ nhanh hơn Sóng Niệm Long.

Nhưng Hải Vô Lượng đâu nào ở yên?

Trong tích tắc Ngô Sương Câu Nguyệt chuyển góc nhìn, Hải Vô Lượng đã chạy tới gần. Sóng Niệm Long? Bỏ luôn, không khiển nữa! Luồng kình khí mới ngưng tụ trong lòng bàn tay, Hải Vô Lượng không chờ Ngô Sương Câu Nguyệt đáp đất bằng Ngân Quang Lạc Nhẫn, đã phi thân lên vỗ Ngô Sương Câu Nguyệt.

Ngô Sương Câu Nguyệt còn gì để đỡ?

Quả Cầu Sấm Sét!

Một chưởng đánh thẳng lên người Ngô Sương Câu Nguyệt, ngắt cả Ngân Quang Lạc Nhẫn. Kình khí tuôn trào cuồn cuộn, Ngô Sương Câu Nguyệt bị chưởng văng đi trong bất lực và ăn trọn Sóng Niệm Long chực chờ gần đó.

Nhờ vào hai kỹ năng liên tục, Phương Duệ thực hiện một pha giáp kích chặt chẽ, không cho Đỗ Minh lối thoát.

Sát thương của Quả Cầu Sấm Sét không thể xem thường, Sóng Niệm Long thì mang đến debuff đáng ghét: Giảm tốc độ tấn công và lực tấn công. Ngô Sương Câu Nguyệt bay về nơi bắt đầu, tức cột thạch nhũ đằng xa. Hải Vô Lượng không lập tức đuổi theo mà kéo dài khoảng cách, tiếp tục tụ khí vào tay.

Lần này là kỹ năng gì?

Pháo Gầm!

Hai bàn tay lần nữa đẩy ra, kình khí có hình dạng rõ rệt vây chụp Ngô Sương Câu Nguyệt giữa không trung. Trước đó còn muốn thao tác hoàn hảo, giờ thì bó tay, Đỗ Minh trơ mắt nhìn Ngô Sương Câu Nguyệt bị Pháo Gầm bắn trúng, đẩy thẳng vào cột thạch nhũ. Lực chấn động cực lớn làm bụi đá ào ào từ trên rơi xuống.

Đỗ Minh sững sờ. Hắn hiểu vì sao Phương Duệ phát hiện ra mình rồi. Cú nhảy không gây tiếng động, nhưng vẫn có chút ảnh hưởng địa hình. Thạch nhũ trông thì kiên cố, bị hắn đạp lên vẫn rơi bụi đá xuống dưới, và Phương Duệ đã nhận thấy dù tác động này rất nhỏ bé.

Phương Duệ thực sự ngồi đuổi ruồi và chẳng làm gì cả như mọi người chứng kiến ư? Không hề, hắn vô cùng tập trung tinh thần. Hắn luôn trong trạng thái chiến đấu, nên mới phát giác mọi sự kiện nhỏ nhặt nhất xảy ra xung quanh mình. Đỗ Minh nhảy và đáp rất khẽ khàng chứ không ầm ầm như Pháo Gầm, lượng bụi rơi từ thạch nhũ chắc chắn rất ít, nhưng Phương Duệ vẫn cứ phát hiện.

"Sai lầm lớn nhất của ông, là nghĩ sao chơi zâm trước mặt tui."

Dòng chat nhảy lên từ Phương Duệ, giọng điệu có vẻ rất ngầu, mỗi tội ý nghĩa cả câu làm cái ngầu bay biến sạch sẽ: Đọ zâm hả ba, tui zâm hơn ông nhiều đó!

Zâm là thứ để thể hiện ai ngầu hơn ai sao? E rằng không người nào nghĩ vậy, trừ Phương Duệ.

Tên Phương Duệ này... quả thật zâm đến cùng cực!
— QUẢNG CÁO —