Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1620: Tiến không được, lùi chẳng xong



Dịch bởi Lá Mùa Thu

Không gian giữa hai căn nhà kho hẹp đến mức khó thể gọi là con đường, bảo rằng khe hở thì đúng hơn.

Trong khe hở ấy, chỉ có trước sau, không có trái phải.

Phía sau bị Vân Sơn Loạn của Lữ Bạc Viễn chặn cứng, phía trước là Một Đao Đón Gió ác liệt từ Ngô Sương Câu Nguyệt của Đỗ Minh. Khi luồng sáng sắc lạnh bao trùm, không ai cảm thấy Hải Vô Lượng còn lối thoát.

Chỉ có một người ngoại lệ, chính là Phương Duệ.

Ánh kiếm sáng đến lóa mắt, nhưng không cướp đi bình tĩnh của hắn. Đã quyết tâm đột phá Ngô Sương Câu Nguyệt, hắn sẽ không dao động dù chỉ mảy may.

Trong góc nhìn phủ tràn quầng sáng kim loại, Phương Duệ bắt được một khoảng trống cực nhỏ không bị ánh kiếm che lấp. Hắn không biết liệu có sẽ thành công, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác.

Lên!

Hải Vô Lượng cắm đầu lao lên. Cùng lúc nhát kiếm chém xuống, hắn sà tới phía trước.

Không phải lăn, mà là tư thế nằm rạp. Hắn ôm lấy đất mẹ, mượn quán tính trượt thẳng một đường. Phương Duệ ra sức đè cả cơ thể Hải Vô Lượng thấp đến cực hạn, không gì có thể chia cắt hắn và mặt đất.

Tưởng bở quá rồi!

Đỗ Minh vô cùng tự tin vào hit đánh của mình. Chấp Phương Duệ thực hiện thành công pha trượt băng cực thấp, cũng đừng hòng né Một Đao Đón Gió.

Thế nhưng, khi nhát kiếm thật sự bổ xuống, Đỗ Minh bỗng phát hiện mình không chém tới!

Hit đánh của hắn không trúng. Chẳng lẽ lúc ra tay, hắn đã chọn sai thời cơ?

Niệm Khí Sát Xoắn Ốc!

Còn đang nằm rạp trên đất, Hải Vô Lượng lại dám tung chiêu. Ngô Sương Câu Nguyệt chưa kịp đứng vững, luồng kình khí xoáy tròn đã quấn lấy hai chân hắn.

Ầm!

Ngô Sương Câu Nguyệt ngã hẳn sang bên, đầu va vào vách tường. Hải Vô Lượng bật dậy, một tay chộp lên bả vai hắn.

Kéo mạnh, xoay người, hất!

Quăng Ném!

Như một con rối, Ngô Sương Câu Nguyệt bị Hải Vô Lượng ném về phía Vân Sơn Loạn đang xông tới.

Đỗ Minh hoang mang quá. Hắn nghĩ không ra vì sao Một Đao Đón Gió của mình không trúng, mãi đến khi Ngô Sương Câu Nguyệt bay khỏi cánh tay Hải Vô Lượng, góc nhìn rảo qua mặt đất, hắn mới nhìn thấy chỗ Hải Vô Lượng vừa mới trượt qua từ những dấu vết vô cùng rõ ràng. Chỗ đó, bất ngờ thay, là một cái rãnh.

Nơi đây chỉ là khe hở giữa hai nhà kho, dĩ nhiên không được đắp đường đàng hoàng. Ổ gà ổ voi khắp chốn, Phương Duệ phát hiện một cái trong tích tắc ngắn ngủi và lợi dụng nó để Hải Vô Lượng nằm thấp hơn bình thường.

Khoảng cách bé nhỏ nhưng quyết định sinh tử, Hải Vô Lượng nhờ đó mà tránh được Một Đao Đón Gió.

Chỉ thế thôi sao?

Đỗ Minh không thể không phục, vì hắn hoàn toàn không chú ý thấy điều này. Khi ra chiêu, hắn chưa từng nghĩ mặt đất thiếu bằng phẳng lại trở thành bất lợi cho mình.

Ném Ngô Sương Câu Nguyệt về phía Vân Sơn Loạn cũng là tính toán của Phương Duệ.

Song, Vân Sơn Loạn không lùi.

Hai tay chấn mạnh, Xương Cốt Sắt Thép!

Bốp!

Hai nhân vật va vào nhau, Vân Sơn Loạn có buff Bá Thể nên vẫn sừng sững, Ngô Sương Câu Nguyệt thì tiếp tục ngã lăn, bị đồng đội nhảy vọt qua khi còn chưa kịp chạm đất.

Cách xử lý của Lữ Bạc Viễn trông rất lạnh lùng, nhưng các cao thủ đẳng cấp chuyên nghiệp biết rằng không phải. Tình thế sắp nghịch chuyển do Ngô Sương Câu Nguyệt không ngăn nổi Hải Vô Lượng, khe hở quá hẹp, hai người nếu không hình thành giáp công thì chẳng khác gì một người. Cả hai đều là tay ngắn, không cách nào cùng lao lên vì choán đường nhau.

Trong khi đó, Hải Vô Lượng đã đột phá vòng vây giáp công, không còn chịu nguy hiểm hai mặt nữa. Địa hình hẻm nhỏ lại rất có lợi cho hắn. Kình khí của khí công sư có phạm vi bao trùm lớn, sử dụng ở đây thì đối thủ né kiểu gì?

Chính vì nhận ra điều này, Vân Sơn Loạn mới không thể chậm trễ giây nào mà bật ngay Xương Cốt Sắt Thép, húc ngã Ngô Sương Câu Nguyệt và lao lên tấn công.

Y như rằng, Hải Vô Lượng bắt đầu ngâm xướng. Vân Sơn Loạn hành động quá nhanh đến mức Phương Duệ phải hoảng hồn. Rõ ràng bị Ngô Sương Câu Nguyệt ập vào, y vẫn không bị giữ chân. Hải Vô Lượng kịp tung chiêu đấy, nhưng Vân Sơn Loạn đang có trạng thái Bá Thể, kình khí chắc chắn không đẩy được y. Nếu chịu ăn sát thương, y có thể áp sát cực nhanh và chỉ cần một cú chụp bắt thôi, Hải Vô Lượng sẽ về với số phận ba ba trong rọ.

Trong lòng dù tiếc đến đâu, Phương Duệ vẫn phải bỏ chiêu đang ngâm.

Ngắt chiêu, bật Vân Thể Phong Thân, Hải Vô Lượng quay lưng bỏ chạy.

Vân Sơn Loạn bỗng dừng bước, hai tay giơ lên, bàn tay bóp lại.

Tróc Vân Thủ!

Kỹ năng ép lên vũ khí đêm nay được Lữ Bạc Viễn lựa chọn quá xuất sắc. Trên lôi đài, y đã khiến Tô Mộc Tranh trở tay không kịp dù cuối cùng để cơ hội vuột mất. Trên địa hình hẻm nhỏ lúc này, Tróc Vân Thủ sắp thành công lần nữa. Nếu bị tóm về, Hải Vô Lượng chỉ còn đường chết.

Móa!

Vừa chạy vừa quay đầu nhìn, phát hiện Vân Sơn Loạn triển khai Tróc Vân Thủ, Hải Vô Lượng cũng thầm kinh hãi. Kỹ năng thuộc về khí công sư này quá quen thuộc, nhưng cũng vì thế, hắn càng biết rõ mình không thể né tránh với địa hình hiện tại. Ngồi thụp xuống hay lăn mình? Vô ích. Muốn né Tróc Vân Thủ, chỉ có bay lên mới họa may đủ không gian, nhưng kiểm soát động tác của nhân vật trong trạng thái lơ lửng là rất khó, khó hơn hẳn đối thủ chỉ đứng dưới điều khiển hai cánh tay.

Cơ mà ngoài ra, còn cách nào khác chứ?

Hải Vô Lượng ngừng chạy, xoay người đối diện Vân Sơn Loạn.

Sắp tới, hắn cần tính toán và thao tác cực kỳ chuẩn xác. Vừa tháo chạy vừa ngoái nhìn là không thể. Ngô Sương Câu Nguyệt ngã nhoài sau lưng Vân Sơn Loạn cũng đã vội bật dậy, phi thân nhảy lên, nhưng Hải Vô Lượng nào có tâm trí quan tâm điều đó? Hắn đang chăm chú nhìn vào hai cánh tay Vân Sơn Loạn.

Là nhu đạo, Vân Sơn Loạn không mặc trang bị hỗ trợ cho khí công sư nên Tróc Vân Thủ cast hơi chậm. Có điều, thời gian không là lợi thế cho Hải Vô Lượng. Để căn tính mọi thứ, hắn cần mở to mắt quan sát động tác trên tay đối thủ.

Kia rồi!

Mười ngón siết chặt, hai tay Vân Sơn Loạn giật lùi một cú rõ ràng. Phương Duệ lập tức khiển Hải Vô Lượng nhảy lên cao, nhưng Lữ Bạc Viễn đã sớm đoán được hắn sẽ làm vậy. Dưới thao tác của y, tay Vân Sơn Loạn cũng khẽ hướng lên một chút. Đây chính là nguyên nhân rất khó thoát khỏi Tróc Vân Thủ trên địa hình chật hẹp, vì nó cho phép người sử dụng điều chỉnh góc độ trong quá trình thả chiêu.

Hải Vô Lượng tung kỹ năng.

Vén Mây Chưởng!

Bốp!

Chưởng trúng mặt tường, cơ thể mới nhún lên chưa quá cao của Hải Vô Lượng khựng lại và rơi gấp xuống. Hắn co người thành khối tròn, rồi ôm lấy mặt đất trong tư thế nằm rạp...

Những động tác vô cùng khó coi được Phương Duệ thực hiện từ mượt tới nuột, chẳng chút chi là ngại ngùng. Cú nhảy chỉ là cái bẫy dụ tình Lữ Bạc Viễn, còn mục đích thật ấy à, hắn muốn né Tróc Vân Thủ từ bên dưới cơ.

Lữ Bạc Viễn vội vàng khiển Vân Sơn Loạn hướng hai tay xuống thấp, nhưng đã quá muộn. Luồng kình khí đẩy ra chỉ hơi thổi tung mái tóc Hải Vô Lượng chứ chẳng đủ sức hút hắn về nữa rồi.

"Ha ha ha ha!"

Phương Duệ đắc ý. Hắn phục mình quá, một pha né chiêu cần cả âm mưu lẫn trình thao tác thế cơ mà.

"Đừng tưởng vai phụ không làm nên cơm cháo!" Hắn ngạo nghễ chat. Mọi người đọc mà hoang mang, ủa nói cái gì vậy ba?

Ngô Sương Câu Nguyệt lúc này đã nhảy lên nóc một căn nhà kho thấp hơn bên cạnh. Gọi là thấp, nhưng độ cao cũng quá tầm một cú nhảy bình thường. Hắn phải đạp tường, mượn lực nhảy hai lần, dùng thêm Thăng Long Trảm mới đủ.

Đâm Xung Phong!

Tam Đoạn Trảm!

Đứng ở trên cao, Ngô Sương Câu Nguyệt không vì thế mà chủ quan. Trong khi Phương Duệ ngừng tháo chạy để tập trung né Tróc Vân Thủ, Đỗ Minh lại sử dụng liên tục hai chiêu di chuyển với tốc độ cao hơn buff Vân Thể Phong Thân của khí công sư. Chỉ bằng hai chiêu này, Ngô Sương Câu Nguyệt đã cắt ra chặn đầu Hải Vô Lượng. Hắn nhảy xuống, vặn mình giữa không trung, cả người lẫn kiếm cùng bổ ập vào Hải Vô Lượng. Lần này Đỗ Minh nhìn kỹ địa hình lắm rồi, không để bất kỳ sơ hở nào cho Phương Duệ lợi dụng.

Lạc Phượng Trảm!

Ánh kiếm vút xuống, Phương Duệ soi không ra chỗ né. Bất đắc dĩ, hắn đành khiển Hải Vô Lượng dùng Khiên Sóng Khí ăn chiêu. Vân Sơn Loạn phía sau cũng đã lao lên, nhát chém của Ngô Sương Câu Nguyệt vừa khéo chặn mọi đường chạy. Có cố gắng nhưng thiếu may mắn, Hải Vô Lượng rốt cuộc khó thể thoát khỏi vòng vây giáp công do Luân Hồi sắp đặt.

Đúng lúc này, một tiếng ầm đinh tai nhức óc vang lên, Ngô Sương Câu Nguyệt đang ôm kiếm từ trên trời giáng xuống đột nhiên bị ánh lửa nuốt chửng, luồng sáng dưới lưỡi kiếm cũng như pháo hoa úa tàn.

"Móa chị Mộc chị dễ thương quá em yêu chị!!"

Phương Duệ phấn khích đến mức hò hét loạn xạ. Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tô Mộc Tranh đến quá kịp thời, Phương Duệ xúc động đến muốn khóc.

"Lên!" Tô Mộc Tranh đâu có rảnh mà chat nhảm với hắn, chỉ gõ một chữ.

Gạt bỏ nỗi niềm tấm thân lên voi xuống chó, Phương Duệ khiển Hải Vô Lượng lao lên như không có ngày mai. Ngô Sương Câu Nguyệt ăn pháo giữa trời, Lạc Phượng Trảm bị phá không nói, cả cơ thể cũng mất thăng bằng. Thế mà Đỗ Minh vẫn cắn răng khiển Ngô Sương Câu Nguyệt chém thêm một nhát, chỉ tiếc là quá lệch nên Hải Vô Lượng cúi lưng là né được ngay.

Hỏng!

Truy đuổi phía sau, Lữ Bạc Viễn không thể không nhận định lại tình hình. Vốn là 2v1 trên địa hình có lợi, hai người cho rằng giải quyết Phương Duệ rất dễ dàng. Ai ngờ tên này quá xảo trá, lâm vào đất chết mà vẫn tìm ra đường sống. Giờ thì hay rồi, viện quân của địch đã đến, một khí công sư thêm một bậc thầy pháo súng, kỹ năng toàn AoE, quân mình chỉ còn chết cứng trong hẻm nhỏ!

Tiến không được, lùi cũng chẳng xong, nghiệp đã quật đến Luân Hồi.
— QUẢNG CÁO —