Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1623: Sai sót nghiêm trọng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch bởi Lá Mùa Thu

"900? Không thể nào!" Tôn Triết Bình bật thốt.

Đánh đàn là cái quái gì, hắn chưa bao giờ biết, nhưng đánh Diệp Tu thì hắn đã từng. Đúng là tốc độ tay Diệp Tu rất nhanh, như tối nay nè, bị ba người Luân Hồi đẩy lên tới 500. Cơ mà 900 là wtf? Tức là nhanh gần gấp đôi những gì đang thấy, đã vậy còn không phải cao nhất mà chỉ là trung bình, duy trì suốt 48 giây.

"Thiệt á..." Lâu Quan Ninh nói. Hắn rất thấu hiểu phản ứng của Tôn Triết Bình, vì lúc đó cả nhóm cũng vậy. Ban đầu họ chỉ cảm thấy Diệp Tu đàn nhanh quá, tay lướt vun vút, trông hoa mắt thôi chứ chưa có khái niệm về số liệu. Đến khi Lâu Quan Ninh thử làm phép tính như đã kể, kết quả nhảy ra làm năm cặp mắt đều muốn lọt tròng.

900!

Không có kinh nghiệm đánh giải nhà nghề cực dày như Tôn Triết Bình, đám Lâu Quan Ninh vẫn tưởng tượng được con số này đáng kinh hoàng thế nào. Sau đó cả hội rủ nhau tìm một loạt replay của Diệp Tu về xem, thì lại phát hiện hắn chưa từng đạt apm 900 dù là trung bình hay max.

Chắc tại chơi piano khác với chơi Vinh Quang: Chức năng tay trái tay phải, rồi cách hoạt động ngón tay...

Năm người đành tự lý giải từ nhiều phía, nhưng vẫn rất khó thuyết phục chính mình. Riêng cái ngưỡng 900 đã quá khủng rồi. Thường một trận solo ở trình chuyên sẽ có apm trung bình khoảng 300, đấu đoàn đội thì cục diện phức tạp nên apm cao hơn, nhưng kể cả tình thế lấy một địch ba và bị bức đẩy lên 500 như Diệp Tu đang làm hiện tại, cũng chỉ mới bằng một nửa của 900!

Cứ cho là piano với Vinh Quang khác biệt hoàn toàn, Diệp Tu chơi Vinh Quang không lên nổi 900 apm đi, nhưng từ 900 bớt xuống, giảm 200 hay 300 cũng còn cỡ 600, 700. Bây giờ mới 500, max đâu mà max?

Đó là suy nghĩ của năm người Nghĩa Trảm, còn Tôn Triết Bình? Hắn rất nhanh tiếp nạp thông tin "Diệp Tu đánh đàn với apm 900", và rồi đồng bộ hóa tư tưởng cái vèo.

"Tên này... còn để dành sức?" Một ý nghĩ vụt qua, Tôn Triết Bình lập tức lắc đầu gạt bỏ.

Đây là chiến trường tổng chung kết, đánh với 200% khả năng còn sợ không đủ. Để dành cái gì cơ, đùa à?

Chắc có lẽ đàn thì vút lên 900 được, còn Vinh Quang không tới?

Tôn Triết Bình cũng nghĩ không ra lý do khác, nhưng dẫu có tự thuyết phục bản thân, hắn vẫn cứ bắt đầu kỳ vọng. Kệ mẹ cây đàn nó khác Vinh Quang chỗ nào! Từ lúc này trở đi, Tôn Triết Bình đã nhận định đỉnh cao tốc độ tay của Diệp Tu là 900! Max apm trung bình 900!

Ghê thật, vậy chẳng lẽ max apm vượt cả 1000?

Kỳ thực, đây là do Tôn Triết Bình phân tích dựa trên nền tảng Vinh Quang mà thôi. Hắn không hề biết rằng hôm đó Diệp Tu chơi đàn chỉ cốt yếu đánh cho nhanh, nào có đủ kiểu biến hóa bất ngờ như thao tác trong Vinh Quang.

Nếu kịch hay nằm ở hồi cuối, mau mau diễn tới cho bọn tôi xem!

Người ta đều nghĩ Diệp Tu sắp chịu hết nổi, Tôn Triết Bình và đám Lâu Quan Ninh lại hăm hở ngồi hóng tiếp.

Trong lúc nhóm Nghĩa Trảm nói chuyện, tình cảnh của Diệp Tu càng lúc càng bị động thấy rõ. Dưới sự vây bắt của ba người Luân Hồi, Quân Mạc Tiếu bị ép vào góc nhà kho, không còn không gian tháo chạy.

Chiến thắng đã trong tầm tay!

Fan Luân Hồi ngoài nhà thi đấu sục sôi nhiệt huyết. Tuy họ mất trước một tướng, nhưng chỉ cần đầu này chiến trường giết được Diệp Tu, pha trao đổi sẽ có lời. Cũng như Tô Mộc Tranh và Phương Duệ chả tốn giọt máu nào để giết Đỗ Minh, ba người Luân Hồi xử lý Diệp Tu khó thể hao tổn quá nhiều. Điều cần quan tâm là đến bước đường cùng, Diệp Tu sẽ yolo mất bao nhiêu HP của họ.

"Cẩn thận chút!"

Dòng chat từ Giang Ba Đào nhảy trên kênh đội ngũ. Đến tận lúc này, họ vẫn muốn đánh thật kỹ, không để Diệp Tu tranh thủ rút thêm máu mình dù chỉ một giọt. Ba người không gấp gáp nhào lên đánh mà chờ nhau đến vị trí thích hợp. Họ không muốn vào thế tấn công rồi mới phát hiện có sơ hở.

"Kết thúc nhé!" Tôn Tường tuyên bố.

Chiến thắng Diệp Tu vẫn luôn là khát vọng cậu muốn đạt thành. Có lẽ ba đánh một không phải thứ chiến thắng quá hiển hách, nhưng thế thì sao? Tôn Tường muốn vượt qua Diệp Tu, nhưng cậu không còn quá xoắn quẩy về chuyện này nữa. Quan trọng nhất và trên hết thảy, là thắng lợi của cả trận đấu. Nếu không phải người chiến thắng cuối cùng, thì dù đánh bại Diệp Tu cũng vô nghĩa.

Hào Long Phá Quân!

Nhất Diệp Chi Thu xông lên, dùng kỹ năng xung phong mạnh mẽ của pháp sư chiến đấu để chặn đứng mọi hi vọng của Diệp Tu.

Vượt qua anh, về sau tôi sẽ! Việc trọng yếu nhất hôm nay là chiến thắng trận đấu này!

Ôm tín ngưỡng đó, Nhất Diệp Chi Thu của Tôn Tường lao lên. Bỗng nhiên, màn hình vụt phát đen ngòm.

Gì vậy?

Tôn Tường suýt thì nhảy khỏi ghế. Tui đạp trúng dây điện hả?

Đó là ý nghĩ đầu tiên của Tôn Tường, nhưng ngay lập tức cậu phát hiện mình không phải bị đứt dây, bởi vì còn nhiều thứ khác vẫn hiển thị trên màn hình. Màu đen ngòm chỉ là góc nhìn của cậu thôi.

Debuff mù à?

Mù ở đâu ra?

Ủa mình nhìn kỹ Quân Mạc Tiếu lắm mà? Hắn đâu có động tác gì, vậy debuff mù từ đâu tới?

Không nhìn thấy mục tiêu, Nhất Diệp Chi Thu không cách nào tiếp tục thực hiện Hào Long Phá Quân. Hắn nghe tiếng súng vang, Nhất Thương Xuyên Vân đã bắt đầu bắn, nhưng hình như tiếng đạn không ở hướng mình? Quân Mạc Tiếu chạy đâu rồi?

Tôn Tường hoang mang trong khi cả nhà thi đấu sôi trào. Khán giả với góc nhìn Thượng đế thấy rất rõ, lúc Nhất Diệp Chi Thu lao lên, một quầng sáng màu đen đột nhiên xuất hiện, phủ xuống góc nhà kho nơi Quân Mạc Tiếu đang đứng, mặt đất nổi lên ký hiệu phép thuật và tạo thành một vòng tròn lớn. Nhất Diệp Chi Thu ở ngay giữa vòng tròn, Vô Lãng cũng sát rìa, thế nên ngoài nhà thi đấu có hai màn hình điện tử biến thành màu đen, chính là hai chiếc hiển thị góc nhìn của Tôn Tường và Giang Ba Đào.

Đây là...

Ám Trận của quỷ kiếm sĩ?

Bị ba người nhìn lom lom, Quân Mạc Tiếu làm sao ngâm xướng được Quỷ Trận? Quái thế nhỉ?

Vô số khán giả cùng nhau ngạc nhiên, cho đến khi Nhất Thương Xuyên Vân đứng trên chóp núi rác thải nổ súng. Nòng súng đôi khè lửa nhưng viên đạn lại không bay về phía Quân Mạc Tiếu. Nhất Thương Xuyên Vân bắn vào một góc khác của núi rác thải, sau đó di chuyển ngang nhằm kéo giãn tầm nhìn. Nhờ vậy, những khán giả chấm hỏi đầy đầu mới nhìn thấy...

Một Tấc Tro!

Một Tấc Tro của Kiều Nhất Phàm thình lình xuất hiện.

Cả nhà thi đấu ồ lên vì có quá nhiều người không nhận ra từ sớm. Một đầu chiến trường là Phương Duệ và Tô Mộc Tranh vs Đỗ Minh và Lữ Bạc Viễn, đầu kia là Diệp Tu lấy một địch ba, người ta còn chưa biết nên xem chiến tuyến bên nào, lòng dạ đâu mà để ý một người ngoài cuộc?

Kiều Nhất Phàm đến đây từ bao giờ? Làm sao mà đến?

Không ai biết câu trả lời. Ấn tượng cuối cùng của người ta về Một Tấc Tro là khi cậu tách khỏi Phương Duệ và Tô Mộc Tranh. Từ lúc đó trở đi, không ai còn nhớ đến cậu.

Để rồi bây giờ, cậu đột nhiên xuất hiện, vừa ra mặt liền cứu Diệp Tu khỏi số phận phải chết.

Không có góc nhìn Thượng đế, cánh quân tiên phong Luân Hồi đã để sót một tướng địch. Sự tập trung chú ý cao độ trở ngược thành sơ hở khi trong mắt họ chỉ còn mỗi mình Diệp Tu.

"Pha thao túng quá đẹp." Vương Kiệt Hi cảm thán.

Đẩy tốc độ tay lên 510 apm, tác dụng thực sự không chỉ là xử lý vòng vây săn giết từ ba đối thủ. Lợi dụng cường độ chiến đấu, Diệp Tu đã thu hút toàn bộ chú ý của ba người về phía mình, khiến họ phạm phải sai lầm nghiêm trọng.

Một Tấc Tro của Kiều Nhất Phàm đã vào kho phế liệu và đến sát bên, mà cả ba đều không biết gì.

Một sai lầm nghiêm trọng, nhưng quá khó trách. Có góc nhìn Thượng đế, bao nhiêu là khán giả còn bị diễn biến kịch liệt của trận đấu hấp dẫn đến quên mất bóng dáng đang di chuyển lặng lẽ trên bản đồ, nói chi đến người trong cuộc?

Khi dính debuff mù, Nhất Diệp Chi Thu và Vô Lãng thậm chí còn chưa biết chuyện gì xảy ra.

Thế là Quân Mạc Tiếu dễ dàng vượt ải hai tướng. Nhất Thương Xuyên Vân không bị Ám Trận quấy rối, nhưng cũng chỉ đành tập trung hỏa lực vào Một Tấc Tro. Sức kiểm soát diện rộng của trận quỷ quá mạnh, nếu mặc kệ Ám Trận thì một loạt Băng Trận, Tro Trận, Tĩnh Mặc Trận, vân vân và mây mây tha hồ thả xuống, quyền chủ động sẽ mất rất nhanh.

Kiều Nhất Phàm.

Cậu nhóc vô hình trong dàn tuyển thủ Vi Thảo ngày ấy, nay lại được kẻ mệnh danh No.1 Vinh Quang là Chu Trạch Khải chăm sóc đặc biệt trên chiến trường tổng chung kết. Nhìn cảnh này, những người dõi theo Kiều Nhất Phàm suốt con đường sự nghiệp nhấp nhô đều phải thổn thức muôn vàn.

Hội tuyển thủ chuyên nghiệp thì hóng hớt xem bên Vi Thảo phản ứng thế nào. Một tuyển thủ bị họ dứt bỏ lại vào đến tổng chung kết chứ không phải họ, không biết người Vi Thảo đang nghĩ gì.

Nhất Phàm, cố lên!

Cao Anh Kiệt không hét thành lời, chỉ thầm cổ vũ bạn tốt trong lòng. Ngay cả các tuyển thủ chuyên nghiệp cũng khối người vì quá hút mắt vào chiến sự gay cấn mà quên mất Kiều Nhất Phàm, nhưng Cao Anh Kiệt thì không. Bất kể trong trận xảy ra cái gì ghê gớm, cậu vẫn luôn chú ý hành động của Kiều Nhất Phàm.

Thời điểm Phương Duệ kêu cứu, Tô Mộc Tranh và Kiều Nhất Phàm đã cùng đổi hướng. Cao Anh Kiệt vốn cho rằng Kiều Nhất Phàm cũng sẽ đi cứu Phương Duệ, nhưng không ngờ cậu ấy lại chạy đến kho phế liệu.

"Nhận định quá chuẩn."

"Mắt nhìn cục diện quá xuất sắc."

Cao Anh Kiệt nghe các tiền bối xung quanh mình tấm tắc bình luận về hành động của Kiều Nhất Phàm. Cậu vui quá, hãnh diện quá. Vui cho cậu ấy, hãnh diện dùm cậu ấy.

Hồi còn ở Vi Thảo, hai cậu là lính mới cùng mùa nên thường bị mang ra so sánh. Cao Anh Kiệt tỏa sáng nhờ danh hiệu thiên tài, mà Kiều Nhất Phàm le lói đến cô linh. Từ phút ban đầu, Cao Anh Kiệt đã đứng ở một nơi Kiều Nhất Phàm không cách nào với đến được.

Thế nhưng hiện tại, Kiều Nhất Phàm đánh vào tổng chung kết trước Cao Anh Kiệt, còn biểu hiện vô cùng xuất sắc.

Vậy bây giờ đến lượt mình đuổi theo cậu, đuổi theo tầng cao mà cậu có thể bay tới. Hi vọng một ngày, chung kết sẽ là nơi chúng ta gặp lại.

Cao Anh Kiệt thầm nghĩ.



Có nhiều cách thống kê apm, dưới đây chỉ là vài khái niệm đã xuất hiện trong hai chương gần nhất:

- APM trung bình: dễ hiểu rồi. Tính trong một khoảng thời gian cố định.

- Max APM: APM cao nhất từng đạt được. Không cần biết duy trì bao lâu, lên tới đó là tính tới đó, thường không có giá trị tham khảo cao.

- Max APM trung bình: APM trung bình cao nhất. Tùy giai đoạn mà một game thủ có thể duy trì APM trung bình ở nhiều ngưỡng, khác nhau do phong độ hoặc do nhịp diễn biến của trận đấu. Trong các giai đoạn APM trung bình, giai đoạn cao nhất chính là "Max - APM trung bình".
— QUẢNG CÁO —