Trong phòng làm việc của công hội rất yên tĩnh, chẳng ai nói câu nói. Người tham chiến thực tế chỉ có ba, nhưng những người khác đều theo dõi từ đầu đến cuối. Bọn họ không cần chen lấn vào đám người đứng sau Trương Tân Kiệt. Đấu trường có thể kết nối giữa các cụm máy chủ, họ chỉ cần cầm tài khoản của mình quay về khu thường, tìm số phòng rồi tiến vào quan sát trận đấu là được.
Tưởng Du là kẻ đứng đầu công hội, sau khi thua trận có hơi thất thố. Không phải gã không muốn tỏ ra phong độ, nhưng tâm lý thật sự chênh lệch quá lớn. Có Trương Tân Kiệt giúp đỡ, gã vốn tưởng kèo này mình ăn chắc, sự xoắn xuýt giữa Mưu Đồ Bá Đạo và Quân Mạc Tiếu ở khu 10 sẽ đến hồi chấm dứt.
Kết quả, dứt đâu không thấy, mà chỉ thấy ngày càng căng. Sau khi rời trận đấu, chuột của Tưởng Du xém bị bóp nát, gã nhịn lắm mới không lật bàn. Dù sao trận này còn có Trương Tân Kiệt tham gia, nếu gã phát cáu thì Trương Tân Kiệt cũng sẽ khó chịu.
Thế nhưng, có phần thắng nhiều hơn thật sao?
Tưởng Du không rõ phải chăng do trình độ của mình chưa đủ, suy đoán ban đầu của Trương Tân Kiệt, gã lại không nhìn ra được chút nào trong cả trận.
Bốn người bị ném vào dung nham đến chết, đây chính là đấu pháp cao thủ trêu ma mới ở bản đồ Mộ Địa Dung Nham mà. Phần thắng nhiều hơn ư? Tưởng Du thầm oán trong lòng, nếu người nọ không phải Trương Tân Kiệt, gã đã bắt chước đội trưởng Bá Đồ Hàn Văn Thanh, nhào lên mắng cho một trận.
“Lỗi của tôi.” Trong phòng làm việc đột nhiên có người mở lời, ánh mắt mọi người đổ dồn về đấy, người đang nói là Trương Tân Kiệt.
“Tôi đã quá khinh thường thực lực của đối thủ. Bất kể là Quân Mạc Tiếu, Lưu Mộc hay Phong Sơ Yên Mộc, năng lực cá nhân của họ đều rất mạnh.” Trương Tân Kiệt nói.
“Trận đấu này chỉ cần ba người họ là đủ, hai người còn lại là ai không quan trọng.” Trương Tân Kiệt tiếp tục nói.
“Quân Mạc Tiếu mạnh đến nhường nào?” Tưởng Du kiềm không được bật hỏi.
“Có lẽ nên tăng cường thăm dò thực lực của họ.” Trương Tân Kiệt nói.
“Tăng cường thăm dò?”
“Hẹn họ đánh thêm trận nữa.” Trương Tân Kiệt nói.
“Còn hẹn nữa hả?” Tưởng Du hoảng sợ.
“Chẳng phải tên kia bảo muốn cược lúc nào cũng được sao?” Trương Tân Kiệt nói.
“Thì nói thế thật, nhưng chúng ta......”
“Tôi sẽ dẫn người sang.” Trương Tân Kiệt nói.
Cả phòng giật mình. Trương Tân Kiệt định dẫn người sang, đương nhiên là dẫn chiến đội sang, thực lực Quân Mạc Tiếu thật sự mạnh thế sao, cần cả chiến đội chuyên nghiệp ra thu phục?
Tưởng Du thoáng chốc lại hưng phấn.
Gã nghĩ lần này hẳn không sai sót gì. Đội chuyên nghiệp ra quân, họ còn không bắt được Quân Mạc Tiếu ư? Nếu đám Quân Mạc Tiếu mạnh đến độ dần được cả đội chuyên nghiệp, bọn chúng còn quanh quẩn trong game làm gì? Dự là nên lập hẳn chiến đội thẳng tiến Liên minh Chuyên nghiệp giật quán quân cho rồi.
“Lúc nào?” Tưởng Du kích động hỏi.
“Hai ngày nữa là thứ bảy, có trận đấu...... hẹn chủ nhật đi” Trương Tân Kiệt nói.
“Được!” Tưởng Du vội đáp, lập tức liên lạc Quân Mạc Tiếu.
“Thằng đó ok rồi.” Gã nhanh chóng nhận được hồi âm.
Trận đấu kết thúc chóng vánh, còn chưa đến mười giờ, Trương Tân Kiệt trở lại chiến đội, nhìn căn phòng huấn luyện vẫn sáng đèn.
Bước sang đó, Trương Tân Kiệt nhìn thấy Hàn Văn Thanh đang ngồi trên máy tính của mình, điều khiển Đại Mạc Cô Yên diễn tập như thường lệ. Là tập luyện cũng là kiểm tra.
Hàn Văn Thanh đeo tai nghe, chăm chú hết mực, cả phòng huấn luyện chỉ vang vọng tiếng bấm phím và chuột của anh, Trương Tân Kiệt lặng lẽ bước đến sau, Hàn Văn Thanh cũng không hề hay biết.
Bài tập luyện đã tiến hành được 2/3.
Đại Mạc Cô Yên chạy ào lên một đoạn sườn dốc, thao tác lay động zic-zắc tránh những mũi tên đâm thẳng tới, nhảy qua bờ kênh sâu trước mặt, lăn mình, né người, vung quyền đấm vỡ bốn quả bong bóng lơ lửng không theo quy luật xung quanh. Phía trước bục ngang đã hết đường, chỉ có những miếng đá đặt chân trôi nổi trên không.
Đại Mạc Cô Yên không hề do dự, nhân vật phi thân nhảy sang, rơi đúng vào một miếng đá đang bay qua.
Không hề ngừng nghỉ, tiếp tục nhảy.
Miếng thứ hai, miếng thứ ba, miếng thứ tư...... Đại Mạc Cô Yên cứ tiếp tục lao thẳng về trước, tốc độ nhảy siêu tốc và thành thạo đủ làm người xuýt xoa.
Nhưng Trương Tân Kiệt biết rõ không phải thế. Tiết tấu nhảy của Đại Mạc Cô Yên đã xảy ra vấn đề. Có lẽ không phải hình thành trong lúc nhảy, mà sự chệch nhịp tích lũy dần trong suốt 2/3 bài tập trước đấy. Trong bài tập cần nắm chặt thời gian hơn kém, ảnh hưởng của sự chệch nhịp rốt cuộc hiện rõ.
“Không kịp rồi......” Trương Tân Kiệt thầm nói trong lòng.
Đại Mạc Cô Yên vừa đặt chân lên một miếng đá, nhưng giờ không thể nhảy liên tục ngay được, bởi không còn miếng đá đặt chân nào nữa. Đại Mạc Cô Yên tất phải dừng lại lâu hơn trên đấy, trôi lơ lửng, chờ đợi thời cơ.
Nhưng Hàn Văn Thanh lại cứ như chẳng hay biết, không hề dừng bước mà dũng mãnh tiến thẳng. Hệt như phong cách ngần ấy năm của anh: khí phách hiển lộ, không chút sợ hãi. Thế nhưng, miếng đá đối diện kia vẫn cách anh hai ô, sượt qua bên người.
Hàn Văn Thanh phẫn nộ đập phím. Tuy rằng anh sớm đã biết rõ kết quả này.
Đại Mạc Cô Yên rơi xuống, thoáng chốc là tối tăm vô tận. Bài tập chưa đến hồi kết, nhưng màn hình tối đen vẫn hiện ra thời gian và trình tự hoàn thành, còn cả bóng hình đứng sau của Trương Tân Kiệt.
Hàn Văn Thanh quay đầu, Trương Tân Kiệt lại chẳng nói câu nói.
Hắn không phải mới thấy cảnh này lần đầu.
Hàn Văn Thanh, Quyền Hoàng Đại Mạc Cô Yên. Bại trận những ba lần, lại chưa từng từ bỏ. Cuối cùng vào mùa giải thứ tư của Liên minh Chuyên nghiệp Vinh Quang, đánh bại chiến đội Gia Thế và Diệp Thu không ai bì nổi, chính tay mai táng vương triều của Gia Thế, viết nên một hồi truyền kỳ về vị đại thần hàng đầu. Mà bước đến kiếp sống chuyên nghiệp năm thứ tám, phản ứng và tốc độ tay của anh cũng dần tụt dốc.
Bài luyện tập vừa nãy đặt ra đủ loại chướng ngại, yêu cầu người thao tác dùng nhiều thao tác như di chuyển, công kích, né tránh, lăn mình, nhảy cao để vượt qua, nó kiểm tra rất nhiều phương diện, là một bài tập mang tính tổng hợp mạnh nhất.
Hàn Văn Thanh không phải không hoàn thành nổi bài tập này, tuy nhiên, anh không thể nào đạt được thời gian kỷ lục của trước đây nữa.
Thất bại như vậy, Trương Tân Kiệt đã nhìn thấy nhiều lần. Hàn Văn Thanh đang đấu tranh, như việc anh biết rõ miếng đá kia không thể nhảy, lại cứ cố chấp lựa chọn nhảy lên, đó là sự không cam trong lòng anh.
Trong chuyện này, Trương Tân Kiệt thật sự không an ủi được. Huống chi, người như Hàn Văn Thanh không cần bất kỳ lời an ủi nào.
Bị Trương Tân Kiệt chứng kiến sự thất bại của mình, Hàn Văn Thanh thậm chí không hề giải thích, chỉ xoay người mà thôi.
“Sao rồi?” Hàn Văn Thanh hỏi. Anh biết Trương Tân Kiệt đi đâu, biết từ lúc chiều hôm Trương Tân Kiệt xin phép. Người như Trương Tân Kiệt khi xin phép sao không đưa ra đầy đủ lý do chứ.
“Thua.” Trương Tân Kiệt nói.
“Thua?” Trạng thái của Hàn Văn Thanh tuy trượt, ánh mắt sắc bén lại không chút phai nhạt.
“Thực lực của đối phương mạnh hơn hẳn dự kiến của tôi.” Trương Tân Kiệt nói.
“Mạnh bao nhiêu?”
“Chuẩn chuyên nghiệp.” Trương Tân Kiệt nói.
“Đùa, chuẩn chuyên nghiệp mà chạy vào game?” Hàn Văn Thanh nói.
“Chẳng phải tôi cũng chạy vào game đấy thôi.” Trương Tân Kiệt chứng minh cho việc đôi khi cũng có vài trường hợp đặc biệt.
“Lấy video thu hình anh xem thử.” Hàn Văn Thanh nói.
Tất nhiên có video thu lại, nhưng những thứ này không thể luôn mang trên người. Trương Tân Kiệt liên lạc với Tưởng Du, bảo gã gửi tệp sang. Vid thu hình bắt đầu, bên Mưu Đồ Bá Đạo không có gì đáng nhìn, Hàn Văn Thanh nhắm thẳng màn ảnh về phía đối thủ, sau đó chỉ thấy 00 Giết giãy dụa trong suối dung nham.
“Cái đống bùi nhùi gì đây? Mấy cậu bại bởi đối thủ thế này à?” Hàn Văn Thanh tức giận.
“Tên này theo chơi.” Trương Tân Kiệt nói.
Hàn Văn Thanh nhìn tiếp.
Cuộc chiến của đôi bên diễn ra với một dòng dung nham ngăn cách ngay giữa.
Vị trí di chuyển và ý đồ chiến thuật của hai bên khá bình thường với một kẻ giao tranh đã lâu trong giới chuyên nghiệp như Hàn Văn Thanh.
Mãi đến khi Quân Mạc Tiếu dùng Phi Súng đổi hướng giữa không trung, tránh thoát sự sắp xếp do Trương Tân Kiệt chỉ huy.
“Tán nhân? Tốc độ không tồi.” Hàn Văn Thanh nhận xét. Trương Tân Kiệt biết, tốc độ mà Hàn Văn Thanh bảo chính là phản ứng và tốc độ tay của Quân Mạc Tiếu.
Vào hoàn cảnh ấy, đổi thành một tên thiện xạ hoặc một tán nhân bình thường, dù phát hiện ra, cũng không chắc tránh khỏi những đòn công kích bằng Phi Súng được. Nhưng Quân Mạc Tiếu làm được.
Hàn Văn Thanh rất hiếm khi khen ngợi một người, câu “không tồi” đã được coi như một sự tán dương rất lớn.
Tiếp đấy là một kiếm của Lưu Mộc.
Hàn Văn Thanh chợt bấm dừng. Rồi kéo về coi lại, slow motion, lặp lại ba lần.
Trương Tân Kiệt không nói gì, chỗ tuyệt nhất của cả trận chính là đây.
“Thao tác này......” Hàn Văn Thanh cũng không nói nên lời. Thao tác này, nếu là anh của thưở đỉnh cao sẽ không phải chuyện chi to tát. Nhưng anh của hiện tại không còn nắm chắc hoàn toàn nữa.
Có điều, đây chẳng qua chỉ là một video thu lại. Tên kia làm và thành công, nhưng hắn ta làm trong tình huống nắm chắc mấy phần? Chuyện đấy lại không nhìn ra được. Thao tác ấy quả thực xứng cấp thần, nhưng chỉ vậy mà coi đây là trình độ đại thần thì quá qua loa. Trương Tân Kiệt hiểu rõ đạo lý ấy, Hàn Văn Thanh cũng hiểu, thế nên nhìn xong ba lần cũng không chần chờ nữa, tiếp tục xem.
Sau đấy là cảnh cả bốn lần lượt bị ném xuống suối dung nham, trông như bị troll.
Hàn Văn Thanh càng xem càng tức, bực bội tắt luôn video. Phần sau không cần coi tiếp, kết quả đã rõ, đối phó với bốn tên bị dìm mà còn cần phát huy kinh người sao?
“Lưu Mộc không hề gửi bất kỳ tin nào trong cả trận, nhưng theo lời của người từng so đấu với hắn, tên này rất lắm mồm, giọng nói hay bóng thoại đều nhiều vô cùng.”
“Cậu đang ám chỉ điều gì?” Hàn Văn Thanh nói.
Trương Tân Kiệt không đưa ra kết luận gì, chỉ tiếp tục nói: “Món vũ khí trong tay Quân Mạc Tiếu hoàn toàn thay đổi vận mệnh của tán nhân, một món vũ khí đủ để cháy bừng lại cách chơi đã hóa tro tàn này. Còn Phong Sơ Yên Mộc, có lẽ không thu hút ánh nhìn, nhưng lại cho thấy độ hiểu biết chiến thuật và ý thức phối hợp cực cao. Đặc biệt là khi phối hợp cùng Quân Mạc Tiếu.”
“Dẫu là thế, mấy cậu thua quá nhục nhã rồi.” Hàn Văn Thanh nói.