Toàn Chức Cao Thủ

Chương 364: Giai đoạn tiếp theo



Không ít người tham gia trong group chat đã biết rõ đáp án Lam Hà muốn nói. Nhất là mấy công hội dẫn đầu, ai cũng im lặng không lên tiếng. Bấy giờ, Cô Ẩm của Luân Hồi chợt làm ngựa đầu đàn, thấy không ai lên tiếng thì gõ một icon phẫn nộ biểu lộ tâm trạng trước, sau đó nhanh chóng hỏi: “Đáp án là gì, tui muốn nghe coi nó đáng sợ cỡnào!”

“Hội trưởng Quân Mạc Tiếu của công hội Hưng Hân chính là Diệp Thu.” Lam Hà không màu mè gì, gõ một câu vô cùng đơn giản.

Những người biết chuyện tiếp tục trầm mặc, Cô Ẩm tiếp tục phản bác: “Diệp Thu? Diệp Thu nào?”

“Ông nói thử coi Diệp Thu nào?”

“Móa, thiệt luôn đó hả?” Không khó để tưởng tượng vẻ mặt hiện tại của Cô Ẩm ra sao. Mà vẻ mặt của nhiều người trong nháy mắt cũng y hệt gã. Group chat cứ thế mà im thin thít suốt năm phút.

Năm phút sau, người lên tiếng trước vẫn là Cô Ẩm.

“Quân Mạc Tiếu là Diệp Thu, vậy bậc thầy pháo súng Phong Sơ Yên Mộc là...” Giọng điệu của Cô Ẩm dần e dè hơn.

“Ờ, tui thấy ông đoánkhông sai đâu.” Lam Hà đáp.

“Vãi... Chuyện quái gì đang xảy ra?” Đối mặt với Quân Mạc Tiếu, Cô Ẩm luôn rất hùng hồn, nhưng vào lúc này, mọi người đã có thể dựa vào khung tin tức mà nhận ra sự chùn bước của gã.

“Chẳng có gì xảy ra cả.” Trong từng câu chữ, giọng điệu Lam Hà vẫn cứ nhàn nhạt, tựa như chẳng hề liên quan tới mình: “Công hội Hưng Hân có Diệp Thu và Tô Mộc Tranh, đây là nguyên nhân tụi nó rút khỏi hội mà đầu quân vào Hưng Hân.”

“Đội trưởng Lam Hà hình như biết khá nhiều nhỉ?” Hội trưởng Tưởng Du của Mưu Đồ Bá Đạo bất thình lình nói một câu.

“Như nhau cả thôi.” Lam Hà trả lời.

“Hả.. Các ông đều biết hết rồi sao?” Bấy giờ Cô Ẩm mới nhận ra, chỉ có mình gã hỏi nhảm nãy giờ, mấy đứa khác cứ như đang vây xem vậy.

Mà thật ra người biết cũng không nhiều, trùng hợp là chỉ toàn những anh có máu mặt. Nên vào lúc này, người không biết chuyện có vẻ hiếm hoi. Chẳng qua khi Cô Ẩm hỏi lại không ai lên tiếng, bất kể là biết trước hay sau khi Làm Hà tiết lộ

“Khó trách... Tui còn đang thắc mắc tại sao hội trưởng của ba công hội lớn đều chạy tới khu 10 góp vui, thì ra là vì đối thủ không đơn giản.” Cô Ẩm nói.

Xuân Dịch Lão, Thiên Nam Tinh và Tưởng Du chạy tới khu 10, người trong nhà đương nhiên biết, người ngoài không cần phải biết. Nhưng chỉ cần tiếp xúc nhiều, người sáng suốt cũng sẽ thấy được. Lúc ba người có mặt, lời nói còn có trọng lượng hơn đám hội trưởng khu 10, vậy không khó để đoán ra thân phận của họ.

Huống chi hiện giờ cả bọn không thảo luận trong trò chơi, không xài clone mà dùng QQ. Nhiều người lại để ID QQ giống hệt trong game, chẳng hạn như Xuân Dịch Lão và Thiên Nam Tinh. Vậy nên nick QQ vừa xuất hiện, mọi người đã biết đấy là ai rồi...

“Đừng trách tui nói thẳng, nếu đối thủ là Diệp Thu và Tô Mộc Tranh, dù 3 ông có rủ nhau đến cũng kém xa nhỉ?” Giọng Cô Ẩm rõ ràng rất khó chịu. Cứ nhưchuyện ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu,hành động của gã vừa nãy chẳng khác gì thằng ngu, Cô Ẩm tất nhiên không vui.

Mọi người hiểu tâm tư của gã, cũng không so đo với gã làm gì. Xa Tiền Tử của Trung Thảo Đường đứng ra giảng hòa: “Giờ thảo luận vụ này có ích gì? Vấn đề then chốt bây giờ là, công hội Hưng Hân mà chúng ta vốn cho rằng không gây áp lực gì trong việc cạnh tranh, nay chợt khác xa trước, chúng ta phải tranh thủ nghĩ cách đối phó mới đúng chứ?”

“Ha ha ha, nói đúng! Chuyện khẩn cấp đó, mấy ông mau nghĩ cách đi.” Cô Ẩm nói.

Mọi người sửng sốt rồi mới kịp phản ứng. Chuyện mà họ vô cùng quan tâm chẳng là cái đinh gì với Luân Hồi cả. Luân Hồi không hề hợp tác với các công hội khác trong hoạt động Noel lần trước, nên các nhân vật dẫn đầu chẳng có ai là người của chúng. Người của chúng còn đang nỗ lực chạy nướt rút vì cấp 40kia kìa, chúng đã bị tụt khỏi cuộc cạnh tranh phó bản từ cấp 40—43 từ lâu, giờ chúng đang hả hê khi người gặp họa.

Còn một công hội lớn khác cũng cùng hoàn cảnh với Luân Hồi, Gia Vương Triều.

Nhắc đến Gia Vương Triều, mọi người lại càng khó hiểu. Nói đến nhiệm vụ Noel lần trước, nếu không có Quân Mạc Tiếu quấy nhiễu, Gia Vương Triều tuyệt đối sẽ nổi như cồn. Thế mà qua một trận chật vật, Gia Vương Triều không những vụt mất tiếng tăm, ưu thế người đông thế mạnh cũng không xi nhê gì, cuối cùng còn rơi vào hoàn cảnh như Luân Hồi. Kẻ đầu quân nhiều nhất khu 10 giờ đang cố lết lên 40, tính theo khía cạnh bỏ ra và thu hoạch thì trông còn thảm hơn Luân Hồi.

Luân Hồi thảm thì không nói, nhưng Gia Vương Triều là công hội mà Diệp Thu xuất thân, hắn từng là Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu, Mộc Vũ Tranh Phong của Tô Mộc Tranh còn đang dán mác Gia Vương Triều. Mà nay Diệp Thu lại chẳng để ý cảm tình, cho Gia Vương Triều ăn hành thê thảm đến vậy?

Từ lúc biết được thân phận của Quân Mạc Tiếu, mối nghi ngờ ấy cứ quẩn quanhtrong đầu những người đã biết chuyện. Lần thảo luận này cũng mời người của Gia Vương Triều, vào thời điểm thân phận của Quân Mạc Tiếu bị bại lộ, họ đang định nhìn xem Gia Vương Triều có phản ứng gì đặc biệt. Kết quả đách có gì hết, ngược lại tên Cô Ẩm kì cục kia lại chiếm không ít đất diễn.

“Hội trưởng Trần, ông thấy việc này thế nào?” Thấy Gia Vương Triều không nói tiếng nào,bên đây bèn chỉ thẳng tên. Tất nhiên, đứa gọi hồn chính là công hội không bao giờ hòa hợp với Gia Vương Triều, Mưu Đồ Bá Đạo. Bấy giờ, hội trưởng Tưởng Du của Mưu Đồ Bá Đạo gọi thẳng tên hội trưởng Trần Dạ Huy của Gia Vương Triều.

“À, tui có cùng suy nghĩ với hội trưởng Cô Ẩm, vấn đề kỷ lục phó bản rất quan trọng, mọi người phải nghĩ biện pháp thật tốt đấy.” Trần Dạ Huy đáp đều đều.

Ai nấy dòm dòm, chẳng có mẹ gì mới mẻ hết. Tuy cả bọn cũng sẽ bàng quan khi công hội nhà mình chả kiếm được lợi lộc gì, nhưng điều họ quan tâm bây giờ không phải chuyện này! Họ muốn biết tại sao Diệp Thu và Gia Vương Triều lại xảy ra lục đục, chắc chắn có chuyện để hóng trong đó…

Mà tin đồn trên không phải chưa từng bị hó hé, tin Diệp Thu bất hòa cùng chiến đội đã truyền đi từ lâu, tuy cả hai vẫn cực lực trốn tránh. Rồi Diệp Thu đột ngột giải nghệ. Một người không thương tích không bệnh tật gì trong giải đấu đột nhiên giải nghệ, và một người mới như Tôn Tường lập tức cướp ngôi, trông hệt như bị thanh trừng vậy.

Không thể moi móc gì từ Trần Dạ Huy, có điều nhìn hành động của Diệp Thu trong game, mọi người dự là mấy tin đồn kia thật sự có giá trị rồi.

Đây là tin tức tốt đối với các công hội lớn. Nếu một công hội lớn có đại thần như vậy quan tâm, ngoại trừ bị đánh tơi bời, đám đối thủ cạnh tranh như họ còn lối thoát nào?

Thế nhưng tình hình hiện tại là, hai nhà Gia Vương Triều và Luân Hồi có thực lực lại không chiếm được lợi, đang định ngồi coi nghêu cò tranh nhau. Chuyện này thật sự không thuyết phục gì được, bởi ai cũng hiểu mấu chốt bên trong, không ai lừa được ai.

Vì vậy, một group chat mới nhanh chóng được thành lập, mấy kẻ hóng hớt không được mời vào nhóm. Họ không muốn tụi kia biết kế hoạch, ai biết chúng có mượn cơ hội để chiếm lợi không.

“Giờ làm sao đây?” Giờ cả lũ mới bắt đầu bàn bạc chính thức trong group mới, đồng thời không quên giả nai ở group cũ.

“Theo ý tui thì cứ giết quách cho rồi!” Tưởng Du phán. Hệt như phong cách của chiến đội Bá Đồ, dùng cách đơn giản nhất mà giải quyết vấn đề.

Sau khi im lặng, Thiên Nam Tinh cũng đành tỏ thái độ: “Quả thực không còn biện pháp nào tốt hơn...”

Với công hội khác, hành vi này như trời sắp đổ mưa, ai cũng bó tay. Muốn khuyên bảo, nhưngcái cớvà nhân vật lần này làm mọi người hết sức bất lực.

“Giết thì giết, mà giết thế nào đây?” Có người hỏi.

“Các ông nhìn đi. Cấp bậc hiện tại của khu 10 đã được định hình rồi. Nếu nói về tốc độ tăng cấp, chúng ta thuộchàng top, dù có là đại thần như Diệp Thu, tốc độ tăng cấp cũng không nhanh bằng chúng ta. Cho nên chỉ cần đám nhân vật trong tay chúng ta không bị trục trặc gì, bên Hưng Hân chỉ có thể dựa vào năm nhân vật mà thôi.” Thiên Nam Tinh bắt đầu phân tích.

“Ý của ông là tiếp tục nhắm vào năm người mà ra tay?”

“Không cần cả năm, chúng ta chỉ cần chọn một đứa, kéo kinh nghiệm của nó xuống là được.” Thiên Nam Tinh nói.

“Chuẩn.”

“Nhưng đầu tiên phải đảm bảo nhân vật của mọi người hiện tại không gặp chuyện gì hết, sao nào, tất cả có thể đảm bảo không?” Thiên Nam Tinh hỏi.

“Tụi tui không sao cả.” Lam Hà nói.

Những người khác lại có chút chần chừ, không dám cam đoan như vậy.

“Hoặc là cam kết sau này không xảy ra vấn đề gì.” Thiên Nam Tinh thay đổi cách nói.

“Sẽ cố gắng hết sức!” Rốt cục có người lên tiếng.

“Được rồi, cứ bảo đảm điều kiện tiên quyết này, vậy sẽ không còn chuyện gì nữa. Mọi người chắc không xa lạ gì chuyện đuổi giết một người. Chúng ta chọn ra những cao thủ thay phiên nhau, những người khác hãy theo dõi động tĩnh của Hưng Hân, ngừa chúng gọi cứu viện. Tui thấy chúng không dám đấu đoàn đội theo quy mô lớn đâu, với cấp độ của chúng hiện tại, đó chẳng khác gì tự tìm đường chết.”

“Thực lực chung của chúng thấp như vậy, không bằng tụi mình cứliên thủ lại, trực tiếp diệt gọn Hưng Hân luôn.” Tưởng Du nói.

“Ảnh hưởng không tốt.” Xuân Dịch không thích nói chuyện, thời khắc quan trọng vẫn ép mình nhả ra một câu, do đó câu nói ấy cũng rất chủ chốt rất có lý luôn, ai nấy gật gù, ngay cả Tưởng Du cũng không có ý kiến. Họ phải chú ý hình tượng công hội nhà mình. Muốn đánh đấm với công hội khác thì phải có lý trước đã, phải danh chính ngôn thuận. Mà bấy giờ? Thật sự chả cólý do nào. Thấy đối phương tạo cảm giác nguy cơ nên diệt, thế chẳng phải ăn hiếp người ta sao? Những công hội như họ không thể làm chuyện này.

“Thế chọn đứa nào làm mục tiêu?” Cuộc thảo luận tiến vào giai đoạn tiếp theo.

“Thiên Thành.” Xuân Dịch Lão thế nhưng lại mở miệng lần nữa.