Toàn Chức Cao Thủ

Chương 502: Treo thưởng



Xuân Dịch Lão và Thiên Nam Tinh bận cào tường, Trần Dạ Huy thì vừa cào tường vừa đi dò hỏi. Hắn cho rằng nếu đám Lưu Hạo hành động, một đội kia chắc chắn bị diệt, lúc nhận được tin đội này bị bao vây, hắn còn chưa kịp lấy lại tinh thần.

Những clone đưa cho Lưu Hạo hắn đều biết, hơn nữa còn thêm bạn. Vừa rồi login rõ ràng có pháp sư chiến đấu, Trần Dạ Huy liền nhận ra lần này có mặt Tôn Tường. Lại nhìn những người khác, toàn bộ đội chủ lực của Gia Thế, đội thế này, vậy mà còn bại?

Trần Dạ Huy thực sự không muốn nghĩ theo chiều hướng này, hắn còn cho rằng sắp phải thu binh rồi. Cho đến khi đột nhiên nghe thấy tin này, ù ù cạc cạc chạy tới mới phát hiện pháp sư chiến đấu của Tôn Tường và ma kiếm sĩ của Lưu Hạo đều không onl, cả ba nhân vật khác cũng không onl.

Trần Dạ Huy cảm thấy không ổn, sau đó cùng mọi người chạy tới vây bắt, hai nhân vật chính là Quân Mạc Tiếu và Hại Người Không Mệt không còn ở đây nữa.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Xuân Dịch Lão và Thiên Nam Tinh không biết được, nhưng Trần Dạ Huy lại biết đôi chút. Theo tình huống hiện tại, chẳng lẽ năm người phe mình đánh chết hai tên kia xong thì offline?

Nhưng bảy người này đi cùng nhau, có chiến cũng phải thuận tay diệt nốt cả năm chứ, chẳng lẽ còn chọn tới lựa lui?

Trần Dạ Huy cảm thấy buồn bực, cuối cùng rút điện thoại ra gọi cho Lưu Hạo, kết quả không ai nghe máy.

“Xảy ra chuyện gì?” Trần Dạ Huy dần cảm thấy không ổn, rồi chợt nghe thấy tiếng của hai tên hội trưởng bên cạnh – Xuân Dịch Lão và Thiên Nam Tinh đang giơ chân múa tay chỉ huy mọi người giết năm người kia, cũng chỉ có thể trút giận vậy thôi.

Năm người Trảm Lâu Lan vốn không muốn sống tiếp, ôm tinh thần tử chiến. Vì sớm chuẩn bị tâm lý hy sinh, cả đám chả bị áp lực gì khi tử ẹo. Vừa tạch đã lập tức sống lại. Tùy chỗ cũng rớt chút trang bị, nhưng nào có thể so với tổn thất một ngày này của ba công hội lớn.

Đến tận đây, trận hỗn loạn hôm nay xem như đã kết thúc. Người chơi của ba công hội tao nhìn mày, mày nhìn tao, chả hiểu cái vẹo gì.

Cuối cùng, họ chỉ giết được năm tên ất ơ từ đâu chạy tới, còn hai tên chủ mưu kia đâu? Đi đâu rồi?

Tuy nhóm hội trưởng đại nhân quay ra cào tường, nhưng tinh thần cũng không sa sút nhanh chóng. Họ biết đây là một cuộc kháng chiến trường kỳ, chắc chắn không thể giải quyết trong một hai ngày.

Mắt thấy người không online, không thể đấu trực diện được, hai người đều sai cấp dưới đi tuyên truyền chém gió ở diễn đàn linh tinh.

Giờ Quân Mạc Tiếu đã là người nổi tiếng, tiêu diệt hắn phải có lý do. Hiện tại bọn họ khó lắm mới có cơ hội này, nên nhanh chóng lợi dụng.

Rất nhanh, một ít ảnh về cảnh Quân Mạc Tiếu và Hại Người Không Mệt sóng vai nhau xuất hiện ở các diễn đàn lớn về Vinh Quang, thành viên các công hội kêu khóc kể lể hai tên cờ hó này thừa cơ giết người ra sao.

Với các công hội, làm được bước này là đủ rồi. Họ cũng không cần đắp nặn Quân Mạc Tiếu thành một kẻ ác ôn đáng phải chôn linh tinh gì, họ chỉ cần đám quần chúng đang theo dõi Quân Mạc Tiếu rõ rằng: tụi tao có lý do để giết hắn.

Chiến có lý do, công hội câu lạc bộ chỉ cần thế mà thôi.

Giết người cướp của nên bị đuổi giết, lý do này khá vững chắc, hơn nữa còn có ô danh của Hại Người Không Mệt, nhân vật phụ phản diện trong mắt rất nhiều người. Công hội cũng không cần xem kết quả gì, họ chỉ cần biết mình không phải lo lắng về tiếng tăm hiện tại của Quân Mạc Tiếu nữa.

Sau khi tốn sức vào việc tuyên truyền, ba công hội lớn lại đi mượn sức các công hội khác, tuyên bố một thông cáo chung. Nghiêm khắc lên án hành vi hôi của, rồi tuyên bố đuổi giết Quân Mạc Tiếu và Hại Người Không Mệt, đương nhiên, vì để làm cho có lệ, mấy cái clone của đám Trảm Lâu Lan cũng bị vơ vào sổ đen.

Bảy người đều bị treo thưởng, mà nội dung treo thưởng cũng không phải thứ phù phiếm, là hai cục vàng bạc Quân Mạc Tiếu và Hại Người Không Mệt thật sự, giá trị lên tới 500 tệ. Bất kỳ ai phát hiện báo với công hội lớn, chỉ cần giết chết thành công sẽ được ngay 500 tệ, đám Lâu Lan thì giá bèo hơn, mỗi em 100 tệ.

So với những hành động làm cho có lệ trước đó, giải thưởng hấp dẫn này thu hút nhiều người chơi hơn. Trong một thế giới game có thể giao dịch, ai cũng biết rõ, thứ mạnh nhất chính là nhân dân tệ, không có gì hơn.

Loại treo thưởng thế này không phải chưa từng xuất hiện trong Vinh Quang, nhưng cứ nhảy ra rao tin đuổi giết một người, thì dù có nhân dân tệ cũng phải có người tin đã. Tiền và uy tín vốn là hai việc khác nhau, phải tạo nên uy tín cho mình mới có thể giao dịch như vậy.

Nhưng hiện tại người treo thưởng là các công hội lớn, các công hội của câu lạc bộ đương nhiên phải nhất ngôn cửu đỉnh, hứa thì phải làm.

Chỉ cần gặp được mấy người treo giải báo cáo là có thể sở hữu tiền thiệt giá thiệt, quá dễ kiếm tiền luôn.

Còn các công hội của câu lạc bộ thì sao? Cũng làm đủ trò như thông báo lên án những kẻ hôi của. Đợt chiến dịch đầu tiên của lần treo thưởng này, trước tiên hủy đi thanh danh của kẻ cầm đầu Hại Người Không Mệt, tiếp đó, các công hội tỏ vẻ sẽ tùy theo tình huống mà xét xem nên hành động tiếp hay không.

Đây cũng là lần đầu các công hội của câu lạc bộ hợp tác với nhau trong lịch sử Vinh Quang. Cả giới game trở nên sôi trào, đủ loại topic thảo luận không ngừng tăng lên ở các diễn đàn.

Các phân hội ở khu 10 của các công hội cũng xem như ngóng trông ngày này. Quân Mạc Tiếu làm họ nghiến răng nghiến lợi lâu như vậy, cuối cùng cũng tới lúc trút được cơn giận. Bấy giờ rủ nhau đầu quân xin đi giết giặc, bày tỏ có cần phải thuận tiện diệt dùm công hội Hưng Hân còn ở lại khu 10 sau khi Quân Mạc Tiếu đi Thần Chi Lĩnh Vực luôn không.

Kết quả là đề nghị này không được cấp trên của các công hội đồng ý.

Có thể liên thủ để treo giải đuổi giết Quân Mạc Tiếu như vậy, hiển nhiên là vì thân phận thật sự của tên này có thể uy hiếp chiến đội lớn của các câu lạc bộ. Chỉ cần có thể tiêu diệt hắn, hạn chế hắn, vậy là đủ rồi. Công hội Hưng Hân chỉ gồm những người chơi thường, nếu gây liên lụy tới tất cả, âu cũng không phải chuyện vẻ vang gì với các công hội có câu lạc bộ. Bởi từ trước tới giờ, hình tượng luôn là thứ họ quan ngại.

“Khốn nạn, quá khốn nạn” Thông báo của những công hội lớn được giật tít trên khắp các trang web, diễn đàn liên quan tới Vinh Quang, Trần Quả nhìn thấy lập tức nổi giận.

“Hử? Sao vậy?” Diệp Tu ló mặt ra khỏi màn hình hỏi.

“Cậu xem!” Trần Quả gửi mấy link thông báo cho Diệp Tu.

“À ờ... ” Diệp Tu click vào, vừa xem vừa ậm ừ, sau khi xem xong, bèn hỏi ngược một câu khiến Trần Quả hộc máu: “Sao lại khốn nạn?”

“Thế này... Thế này mà không khốn nạn à?” Trần Quả chỉ vào màn hình.

“Ngoài việc nói tui và Hại Người Không Mệt là đồng lõa, mấy chuyện khác đều diễn ra thật mà.” Diệp Tu nói.

“Hở?” Trần Quả ngẩn ngơ, sau đó nhìn kỹ và ngẫm lại.

Nhặt mót? Diệp Tu nhặt mót rồi; giết người? Quả thật cũng giết rồi; chôm đồ? Đúng là đồ cuỗm được giờ thành trang bị trên người Trục Yên Hà rồi… Mấy chuyện này quả thực……

“Chúng mượn chuyện phịa thêm.” Trần Quả kêu lên.

“Ờ, nói vậy cũng không sai.” Diệp Tu gật đầu.

“Một lần 500 tệ, chậc chậc chậc” Bên này Đường Nhu nhìn thấy cũng cảm thán đôi chút.

“Ầy, không biết tui mở clone thì có được tính 500 tệ một lần không, nếu không có mục sư hồi sinh, tổng 5 lần chết rớt 1 cấp là 2500 tệ. Bữa trước thắng được 24 acc bên tiệm net kia, giết cả thảy kinh nghiệm của 70 cấp thì được bao nhiêu ta?” Diệp Tu nhất thời nhẩm chưa ra.

“4.200.000” Đường Nhu phối hợp tính toán.

“Kiếm khoản tiền này được quá, để tui suy nghĩ cái coi...” Diệp Tu còn thật sự suy xét.

“Nghĩ cái đầu cậu đó!” Trần Quả xém chút lật bàn.

“Clone có lẽ kiếm không được, còn phải xác nhận thân phận nữa...... Tui phải lên Taobao nghía nữa.” Diệp Tu nói.

“Taobao?”

“Để tui coi còn ai bán acc tán nhân không, nếu có thì cho tụi nó giết Quân Mạc Tiếu đi. Cơ mà nhiều năm vậy rồi, e rằng chẳng còn tán nhân nữa?” Diệp Tu mau lẹ thao tác, không bao lâu đã có kết quả, “Ầy, không ai bán tán nhân hết.”

“Cậu cậu cậu......”

“Tán nhân không có, ninja chắc chắn phải có, cho tụi nó giết Hại Người Không Mệt cũng kiếm được 170.000 đúng không?” Diệp Tu tính toán.

“175.000” Đường Nhu sửa đúng.

“Úi cha” Đúng lúc này Diệp tu lại vỗ bàn phím một cái.

“Sao vậy?” Trần Quả vội hỏi.

“Lần trước hình như không thêm bạn với tên kia, không biết còn liên lạc được không.” Diệp Tu buồn bực nói.

Trần Quả trợn mắt, hoàn toàn câm nín.

“A, đúng rồi, còn 5 acc bên Trảm Lâu Lan nữa, 5 clone thôi, kiếm được số tiền đó cũng hời lắm.” Diệp Tu nói.

“Nhưng phần tiền lời đó của ổng, không thể chia cho tụi mình.” Diệp Tu lại nói thêm.

“Người ta sẽ mất nết như chú mày hả?” Trần Quả khinh bỉ.

“Ý chị là ổng sẽ không thèm chú ý chuyện này?” Diệp Tu nói.

“Nói nhảm” Trần Quả tin tưởng đại gia ném tiền như Trảm Lâu Lan tuyệt đối sẽ không nhảm shit như vậy.

“Thế thì, ai cũng quen thân cả rồi, cho tui mượn 5 acc là được, tui đổi 5 acc cho ổng. Năm nghề đó luôn.” Diệp Tu vừa nói vừa mở ngăn kéo, lục 24 tấm thẻ thắng được từ lần trước, rút những tấm có nghề tương ứng với bọn Trảm Lâu Lan.

“Không phải chứ?” Trần Quả nhìn hành động của Diệp Tu, cảm thấy tên này định làm thật.

“Tiền vốn quay về liên minh không ngờ lại dễ kiếm như vậy, nhớ năm đó kiếm được chút tiền trong game cũng không phải chuyện dễ dàng gì.” Diệp Tu nói với biểu tình nghĩ lại chuyện cũ mà đau đớn lòng.

Trần Quả đã triệt để đập đầu vào bàn phím. Cô thật sự không thể đem tên trước mặt kết hợp với đội trưởng vì đội ngũ mà hi sinh, nhìn thấy đội ngũ thua kém mà buồn lòng của ngày hôm qua.

Gần đây chắc mình chớp mắt sai cách rồi, thành thử ra nhìn cái gì cũng sai bét…
Anh Tu, cố lên ୧(ಥ_ಥ)૭୧(ಥ_ಥ)૭୧(ಥ_ಥ)૭
— QUẢNG CÁO —