Toàn Chức Cao Thủ

Chương 516: Kiên trì theo đuổi



Chính giữa tường đá đã trở thành địa ngục trần gian. Ngụy Sâm khó lắm mới khiến thuật sĩ của mình tránh thoát được, giờ gã còn đang khom lưng chạy như mèo, nhưng vẫn không chịu rời đi.

Cuối cùng gã cũng hiểu được cái gọi là binh bại như núi đổ. Toàn đội mười tám người nháy mắt ngỏm mất hai phần ba. Hai trong số sáu người đang ngắc ngoải, nhưng ngược lại bốn người kia có vẻ còn rất sung sức, mà tại sao lại thế thì đến chính Ngụy Sâm cũng chẳng biết, gã đang hỏithăm thử.

Kết quả câu trả lời nhận được là, bốn người họ còn đang lò dò ở phía sau tường! Lúc nãy bốn người cũng nghe được lệnh từ Ngụy Sâm, còn cùng mọi người xông lên hẳn hoi, ai dè không chen gần nổi nên lấy đà nhảy chậm. Nhưng họ chưa kịp nhảy thì đã thấy đồng bọn nhảy trước bị Thăng Thiên Trận quăng tán loạn lên trời, thế là bọn họ cũng không dám khinh thường, cẩn thận tìm vị trí khác vòng vào trợ giúp, rồi chỉ nhìn thấy cảnh đồng đội bị người ta đập thảm thương nằm chết lăn lóc dưới đất.

Trong khi đang do dự liệu có nên liều mình nhảy ra trợ giúp không, cả bọn chợt bắt gặp đồng chí thuật sĩ của Ngụy Sâm đang leo tường tháo chạy, còn bị người ta bắn một phát ngay mông, đành từ bỏ luôn ý định đáng sợ này, cúp đuôi trèo ngược lại.

“Đắng vãi, tụi bây cẩn thận đừng để thằng kia phát hiện!” Ngụy Sâm cảnh báo.

“Mày cũng cẩn thận, bọn chúng đang đuổi theo mày đó!” Mấy người vừa chạy vừa lo lắng nhắc nhở.

“Đù má! Vậy mà bọn mày còn không mau ra dụ chúng giùm tao!” Ngụy Sâm lập tức quên sạch mấy câu quan tâm vừa rồi.

“Đậu! Chơi mắc dại quá mậy!” Đến đồng bọn cũng không thể chịu nổi.

Tiếng pháo súng cứ quanh quẩn di tích thành Mê La, còn xen vào mấy tiếng Diệp Tu loáng thoáng kêu gọi: “Lão Ngụy đừng chạy nữa mau ra đây tui xử cho lẹ nào, à hay là ông móc năm trăm đồng ra, tui có thể cân nhắc tha cho ông một con đường sống!”

“Mày đi chết đi Diệp Thu! Bố thề sống chết không hàng đó! Bố phải chiến đấu với mày đến cùng!!!” Ngụy Sâm gào lên đáp trả.

“Đừng ngừng công kích, đừng ngừng không được ngừng đâu nhé!” Diệp Tu vội vàng nhắc Trần Quả “Hạng người này thoát khỏi trạng thái chiến đấu sẽ logout chạy mất ngay, bà chị đừng quên thằng chả mất dạy thế nào!”

Oành.

Một phát đạn pháo nổ tung bên cạnh thuật sĩ của Ngụy Sâm, dù không rớt giọt máu nào nhưng cũng đủ để duy trì trạng thái chiến đấu của gã. Quân địch cứ đánh đấm lung tung làm gã không sao thoát chiến đấu được. Diệp Tu nói đúng, chỉ cần thoát chiến gã sẽ lập tức logout, một giây cũng không lưỡng lự.

“Xem anh em vì ông mà không tiếc hy sinh, vậy mà ông còn mặt mũi sống một mình sao!” Diệp Tu lại tiếp tục hô hào.

“Ngưng diễn trò, đứa giết cả bọn là mày!” Ngụy Sâm buồn bực trả lời.

“Ông đừng mong bọn chúng quay lại cứu mình, chúng đã thất vọng với ông rồi!!!!!” Diệp Tu nói.

“Bớt xàm, bọn họ đang trên đường chạy đến!” Ngụy Sâm đắc thắng đáp trả.

“Phô trương thanh thế cũng không ích gì đâu, hôm này ông có gọi toàn bộ người Lam Khê Các đến thì cũng phải bỏ mạng tại đây!” Diệp Tu bảo.

“Không hổ là Diệp Thu, liệu sự như thần. Đúng là người của Lam Khê Các sắp tới rồi, hơn nữa cũng không chỉ như vậy đâu. Mau đọc kênh thế giới!” Ngụy Sâm hô to, trên kênh thế giới cũng hiện ra một tin bự.

Nghênh Phong Bố Trận: Quân Mạc Tiếu đang ở di tích thành Mê La nè, anh em mau tới hấp diêm!

“Hahaha, ông nghĩ mình thoát được à?” Diệp Tu khinh thường. Nghênh Phong Bố Trận là tên tài khoản thuật sĩ của Ngụy Sâm.

“Giỏi thì chớ có chạy!” Ngụy Sâm khiêu khích.

“Giết ông xong mới đi chứ!” Diệp Tu đáp.

“Tìm được tao đi đã.”

“Ông nghĩ nãy giờ tụi tui chỉ đánh chơi thôi sao? Tui đã biết được đại khái vị trí của ông rồi. Giờ chắc ông vẫn chưa thoát chiến phải không, vậy thì chẳng khó đoán lắm đâu. Ông nghe được tiếng bước chân của tụi này chưa, nghe được chưa, đương nhiên là không rồi vì tụi này đang ngồi nấp cơ mà. Chú ý sau lưng kìa!” Diệp Tu đột nhiên cao giọng.

“Cậu muốn chết hả!” Không ngờ Trần Quả mới là người hoảng sợ.

“Dọa tên này chút thôi.” Diệp Tu nói, vừa nhòm màn hình vừa ra dấu với Trần Quả.

“Ở đây sao?” Trần Quả nhỏ giọng hỏi.

Diệp Tu gật đầu.

“Có nên đến gần hơn chút không?” Trần Quả tiếp tục thắc mắc.

“Không nên, gần nữa lão già này sẽ phát hiện mất, vị trí của ổng có tầm nhìn tốt lắm, đứng đây là hết cỡ rồi.” Diệp Tu trả lời.

“Xa như vậy thì dù có đánh trúng, gã vẫn có thể chạy mất đó!” Trần Quả tiếc nuối.

“Từ từ rồi sẽ tới.” Diệp Tu cũng không vội.

Vì vậy Trần Quả tiếp tục thao tác, Vệ Tinh Xạ Tuyến nhằm vào ngay vị trí Diệp Tu chỉ: Một nơi bị đám cỏ khô che khuất.

Định vị hoàn tất, cột sáng của Vệ Tinh Xạ Tuyến từ trên trời giáng xuống. Nếu cứ trực tiếp dùng đại chiêu, người chơi nào có phản xạ tốt cũng có thể né tránh dễ dàng. Ba người lập tức thấy Nghênh Phong Bố Trận của Ngụy Sâm vọt từ trong đám cỏ ra, nhanh chóng lao khỏi phạm vi bao phủ của Vệ Tinh Xạ Tuyến.

“Hủy kỹ năng, mở súng máy bắn ổng!” Diệp Tu hô, Quân Mạc Tiếu của hắn đã đuổi theo.

“A…” Trần Quả không nỡ hủy bỏ đại chiêu, nhưng cũng làm theo, vung Súng Nòng Xoay lên điên cuồng nã vào Nghênh Phong Bố Trận.

Nghênh Phong Bố Trận di chuyển không đẹp, thậm chí có thể nói là xấu thậm tệ, thế mà trắc trở vậy đấy nhưng tránh né lại rất hiệu quả, gã trốn sạch đám đạn bay tới. Có điều, gã di chuyển như vậy không thể so với Quân Mạc Tiếu chạy thẳng một mạch, khoảng cách giữa hai người dần bị rút ngắn. Trục Yên Hà của Trần Quả vừa bắn xong, Quân Mạc Tiếu lập tức nâng súng nã đạn. Kỹ thuật của Diệp Tu cao hơn Trần Quả không biết bao lần, Nghênh Phong Bố Trận di chuyển càng thêm khó coi, cũng không còn tránh được hoàn toàn, bị mấy viên đạn bắn lảo đảo.

Mấy viên đạn lẻ tẻ không thấm vào đâu, thế nhưng lại ảnh hưởng đến thao tác chạy trốn. Ngụy Sâm phiền muộn vô cùng, há miệng gào to: “Diệp Thu có giỏi thì solo với bố này!”

“Được, ông đứng im, tui với ông solo!” Diệp Tu đáp lại, nhưng súng trên tay cũng không thèm dừng.

“Xí, có chó mới tin!” Ngụy Sâm chửi, lại tiếp tục cố gắng chạy.

“Như nhau cả thôi.” Diệp Tu cười.

Một Tấc Tro của Kiều Nhất Phàm vẫn không dừng công kích, lao đi đầu tiên, kéo gần một đoạn lớn với Nghênh Phong Bố Trận. Bên kia Trục Yên Hà của Trần Quả cũng dí ngày càng gần, Súng Nòng Xoay là kỹ năng cấp thấp chỉ dưới level 20 nên thời gian colddown cũng chỉ vài giây, nháy mắt đã hồi xong. Nếu hai người cứ thay nhau xài thì chuyện bắt được Ngênh Phong Bố Trận chỉ còn là vấn đề thời gian.

“Sắp đuổi kịp rồi!” Trần Quả rất kích động, cô vô cùng hy vọng được bắn chết đồ vô liêm sỉ này.

“Có chút không ổn.” Diệp Tu cau mày.

“Sao vậy?” Trần Quả hỏi.

“Đằng trước có phó bản.” Diệp Tu thở dài.

“Phó bản á?” Trần Quả ngẩn người, xem xét xung quanh. Quả nhiên, phía trước không xa chính là cửa vào phó bản thành Mê La. Điều kiện vào phó bản chỉ hạn chế level thấp hơn chứ không cấm level cao, Nghênh Phong Bố Trận dĩ nhiên có thể vào, chỉ cần gã chui vào, bọn họ không cách nào bắt kịp nữa.

“Vào phó bản này có khác gì tự sát?” Trần Quả giật mình. Thành Mê La tuy là phó bản 55, còn thấp hơn Nghênh Phong Bố Trận 15 level, nhưng đây là phó bản đoàn đội một trăm người, một người không thể nào solo thắng được, dù có là tuyển thủ chuyên nghiệp cũng bó tay. Tuy là phó bản trăm người có thể lưu lại tiến độ nhưng có lưu thì cũng không được phép thoát phó bản, chỉ có thể tạm logout nghỉ ngơi, sau khi online vẫn được đi tiếp.

“Chết trong phó bản không rơi trang bị.” Diệp Tu nhắc nhở “Chị không để ý hả? Vũ khí của cha này trông thế thôi nhưng là đồ bạc đó.”

“Thế á? Chị đâu để ý đâu! Nhưng vũ khí Bạc ở đâu ra chứ, chẳng lẽ của Lam Vũ cho?”

“Không phải đâu, chắc là tên này tự chế đó. Chơi game lâu năm như vậy, ổng có thể tự chế cho mình vũ khí bạc cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên.” Diệp Tu trả lời.

“Chẳng lẽ gã này muốn giết cậu để cướp vũ khí bạc?” Trần Quả suy đoán. Cô vẫn không thể chấp nhận chuyện một đại thần có lai lịch cỡ bự như vậy lại muốn oánh nhau tưng bừng chỉ vì 500 tệ.

“Chắc cũng không phải, 500 tệ chỉ là cái cớ, có khi ổng chỉ muốn đánh cho vui.” Diệp Tu đáp.

“……” Trần Quả câm nín, nhưng cô cũng hơi cảm thấy vậy. Bởi vì cả hai mở mồm hô đánh hô giết nhưng quả thật chẳng thấy giận dữ gì, lại có vẻ giống hai người bạn thân đang luận bàn trên sân đấu hơn. Hai người cũng chỉ phỉ nhổ chửi bới lẫn nhau, xàm xàm một hồi rồi thôi.

Nhưng Trần Quả công nhận mấy lời chửi bới vớ vẩn cũng trúng điểm yếu, đau đớn ra trò. Lão Ngụy Sâm này hẳn là một tên cực kỳ mất nết, Diệp Tu có khi cũng không bằng. Nhưng dù sao Trần Quả cũng không dám đánh cược, Diệp Tu hết lần này đến lần khác làm cô muốn phọt máu, ba thứ lầy lội này cô đã chịu đủ rồi.

“Tiền bối, sợ là không đuổi kịp.” Kiều Nhất Phàm phán đoán rất tốt, nghe Diệp Tu giải thích âm mưu phía sau của Ngụy Sâm, nhẩm tính tốc độ của mình và Ngụy Sâm cũng đoán được.

Bọn họ đều đoán được, Ngụy Sâm đương nhiên càng biết rõ. Gã ta rất đắc ý: “Muốn đuổi giết bố à, chúng mày còn non lắm!”

“Đưa chuột cho tui!” Diệp Tu chợt gọi Trần Quả.

Trần Quả hơi ngẩn ra, nhưng kinh nghiệm một lần cũng đủ cho cô phản ứng kịp. Trần Quả phi thẳng con chuột sang cho Diệp Tu, hắn không nói một lời lập tức để Trục Yên Hà rút Súng Nòng Xoay đã CD xong.

Đạn trút xuống như mưa, Ngụy Sâm vội vàng tránh né, nhưng chưa được mấy phát đã bị bắn trúng, Nghênh Phong Bố Trận lảo đảo, chếnh choáng vài bước.

Ngụy Sâm kinh hãi, những phát đạn sau đó lại càng chính xác hơn, né trái né phải nhưng Nghênh Phong Bố Trận vẫn bị bắn trúng.

Nếu là người thường thì chắc là không thể phản ứng nhanh như vậy, nhưng sau khi trúng hai phát đạn Ngụy Sâm lập tức nhận ra, giận dữ chửi ầm lên: “Thằng mặt dày Diệp Thu! Thủ đoạn như vậy mà cũng dám dùng, mày có còn tí tinh thần thi đấu công bằng nào không?!!”

“Vậy ông đứng lại đó đi, chúng ta cùng solo.” Diệp Tu đáp.

“Bố khinh!” Ngụy Sâm quả quyết không tin, nhưng đây là Diệp Tu đánh hộ Trần Quả, ảnh hưởng của Súng Nòng Xoay hơn xa vừa rồi, lại còn hiệu quả hơn Quân Mạc Tiếu level thấp, Trục Yên Hà vào tay Diệp Tu bắn còn đau hơn Quân Mạc Tiếu. Mắt Kiều Nhất Phàm chợt sáng bừng, cậu cũng đoán được rồi, có điều một người hiền lành thành thật như cậu không thể nào nghĩ ra cách xảo trá như vậy.

Một Tấc Tro càng lúc càng đến gần, Trục Yên Hà càng bắn mãnh liệt, Quân Mạc Tiếu cũng đang lặng lẽ chờ thời cơ, bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp nối sau Trục Yên Hà.

“Được rồi, cứ bắn lão đi!” Dùng xong Trục Yên Hà, Diệp Tu ném con chuột về cho Trần Quả, lập tức quay lại thao tác acc mình. Quân Mạc Tiếu tiếp tục bắn súng, cuối cùng cũng phá mất đường lui cuối cùng của Nghênh Phong Bố Trận.

“Chém!” Diệp Tu hô to, Một Tấc Tro đã đuổi tới sau lưng Nghênh Phong Bố Trận bổ ngay một kiếm xuống.
— QUẢNG CÁO —