Toàn Chức Cao Thủ

Chương 519: Cho ông một lý do



Ngụy Sâm bất thần nhớ lại liên minh thuở đầu – nơi từng tạo biết bao niềm vui và kích động cho gã, nhưng thứ lắng đọng sau cùng chỉ là sự tiếc nuối vô hạn.

Ngụy Sâm thừa nhận, thua Dụ Văn Châu không thể nói là toàn bộ căn nguyên, nhưng ít ra cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến gã quyết ý rút lui. Bằng không thì, dù mất địa vị ở Lam Vũ, gã cũng đủ trình để kiếm ăn ở chỗ khác thêm một hai năm nữa. Song trong mắt Ngụy Sâm, đó không phải là một cuộc sống nhà nghề lâu dài, nên gã chọn cách dứt áo ra đi làm kết thúc.

Gã không thể trút bầu tâm sự cùng các anh em kề cận mình hiện nay. Trước mặt họ, gã đều ra vẻ rất ngầu. Tuy Diệp Tu không thân thiết với gã như họ, nhưng đối với gã, đây là kẻ trong giới có thể lý giải tình cảnh năm ấy của mình.

“Còn mày, mày đang làm gì đấy? Mới nghỉ chưa được nhiêu lâu đã muốn tái xuất giang hồ, còn gây xôn xao dư luận, đang làm trò gì vậy?” Ngụy Sâm buồn phiền bùi ngùi hồi lâu, bắt đầu phản kích Diệp Tu.

“Haha, tui suy đi nghĩ lại, quyết định rầm rộ chơi thêm một cú lớn vào phút chót. Tui cũng không muốn nhiều năm về sau, một mình ôm vũ khí bạc trong game mà bồi hồi.” Diệp Tu nói.

“Phắn phắn phắn phắn phắn phắn phắn!” Ngụy Sâm mắng liền bảy chữ phắn.

“Sao, cần anh em đỡ ông một đoạn không? Giúp ông quay về chốn xưa.” Diệp Tu nói.

Ngụy Sâm im lặng. Đối phương có lòng, gã nào không. Quay về Liên minh Chuyên nghiệp là giấc mơ mấy năm nay gã thường xuyên mơ tới. Nói thật, gã cũng không phải chưa từng nghiêm túc nghĩ tới. Nhưng sự thoát lui kiên quyết năm ấy lúc này lại trở thành lực cản lớn nhất – gã không dám tự làm mình mất mặt. Thời gian cứ trôi đi như thế, giới chuyên nghiệp càng lúc càng xa, gã càng không dám quyết định. Nay có ngoại lực thúc đẩy, nội tâm Ngụy Sâm bỗng bừng lên ý chí mãnh liệt chưa từng thấy.

“Còn gì để mất nữa, giờ ông còn có sẵn một lý do hoàn hảo luôn!” Diệp Tu nói.

“Lý do gì?”

“Vũ khí bạc của ông bị tui cướp mất nè! Không thể không tái xuất để giật lại. Với kẻ vô liêm sỉ như ông thì vậy là đủ rồi há?” Diệp Tu nói.

“Phắn!” Ngụy Sâm mắng.

“Ông làm được!” Diệp Tu gửi sang ba chữ.

Ba chữ này chính là một lực cản lớn khác Ngụy Sâm phải đối mặt. Gã do dự như một tên lính mới, hoàn toàn không tự tin về thực lực của mình.

“Mày thấy thực lực tao giờ so với hồi đó sao?” Ngụy Sâm hỏi.

“Những thứ như kỹ thuật, tốc độ tay khó mà khôi phục lại phong độ hồi ấy. Nhưng tui mừng vì mặt ông vẫn còn dày lắm.” Diệp Tu nói.

“Mấy năm trước Dụ Văn Châu âm thầm học tập ông, nay đã đến lúc lội ngược dòng. Mấy năm sau đâm ngược một nhát, tặng tên đó một vố bất ngờ, thế nào, nghe thấy hay ho không?” Diệp Tu nói.

“Uh, nghe không tồi…” Ngụy Sâm nghĩ, đột nhiên có hơi ham muốn.

“Vậy còn do dự gì?” Diệp Tu nói.

“Tao bỗng nghĩ, theo nguyên tắc thằng khốn kiếp nhà mày ít nhất phải xả hơi một năm, nói cách khác, mùa giải tới mày không tham gia được, phải đợi mùa tiếp theo. Đến lúc đó anh mày được 32 tuổi. Về Liên minh Chuyên nghiệp làm ông nội người ta à?” Ngụy Sâm nói.

“32? Ông trẻ dữ vậy hả? Tưởng ông hơn 40 lận?” Diệp Tu thắc mắc.

“Bà nội mày!”

“Chúng ta cũng cần thời gian tập quen nhất định. Ông cũng không muốn vô lượn một vòng rồi đi về đâu nhỉ? Nhắc mới nhớ, năm đó ông được quán quân chưa vậy?” Diệp Tu nói.

Ngụy Sâm tức sạm mặt. Quán quân ba năm đầu liên minh đều do thằng cờ hó Gia Thế này giật hết, ai mà chẳng biết? Giờ còn dám giả ngu, không biết thằng vô sỉ nhất liên minh là thằng nào nữa?

“Ý mày là, mục tiêu tái xuất của mày là đoạt giải quán quân?” Ngụy Sâm hỏi.

“Ngoài nó ra thì còn cái nào thú vị hơn?” Diệp Tu hỏi lại.

“Được, mục tiêu này không tồi. Hahahaha, các thiếu niên liên minh hãy run rẩy đi, bố mày sắp trở về rồi!” Ngụy Sâm gửi icon cười to.

“Ông chắc rồi? Không muốn suy nghĩ thêm?” Diệp Tu hỏi.

“Dong dài làm gì!” Ngụy Sâm nói.

“Vậy chúng ta bàn tới một nhân tố quan trọng thực tế.” Diệp Tu nói.

“Cái gì?”

“Với độ mặt dày của ông, làm sao để tui tin ông không phải muốn lấy lại vũ khí bạc mà lá mặt lá trái với tui?” Diệp Tu nói.

“Ầy… Cái này khó nha.” Ngụy Sâm cũng thừa nhận.

“Bảo ổng qua đây túm chặt người thiệt là được rồi.” Trần Quả kế bên để ý hai người nói chuyện phiếm, cô cũng không ngờ Diệp Tu lại có ý định mời cái tên rời giới lâu năm vào chiến đội. Giờ thấy Diệp Tu làm thật, cô lập tức cũng nảy ra ý tưởng. Nếu muốn thành một đội, vậy họ nên tụ hợp với nhau trong hiện thực.

“Ông giờ đang ở đâu?” Vì vậy Diệp Tu hỏi.

“Thành Tư Kỳ.” Ngụy Sâm trả lời.

“Tui hỏi ngoài đời kìa…” Diệp Tu im lặng, thành Tư Kỳ là một trong các chủ thành ở Thần Chi Lĩnh Vực.

“À, taoở bên thành phố X!” Ngụy Sâm nói.

“Tới chỗ tụi tui đi, mọi người dễ bàn bạc.” Diệp Tu nói.

“Không sớm thì muộn thôi, chỉ có mấy thằng thanh niên không có trách nhiệm mới nói đi là đi ngay. Taocòn phải sắp xếp đã!” Ngụy Sâm bắt đầu ra vẻ già cả dạy bảo trẻ nít.

“Vậy ông cứ bận việc ông, Bàn Tay Tử Vong để tui giữ.” Diệp Tu nói.

“Móa mày dám vứt xem, tự tử chờ bố tới nhặt xác đi.” Ngụy Sâm hung tợn nói.

“Rồi, giờ ông có vật liệu gì thì đóng góp nào.” Diệp Tu nói.

“Ầy, thời buổi hiện nay, muốn tự mình kiếm vật liệu cũng khó. Bên tao thì không có bao nhiêu, mấy món cấp thấp, phó bản rớt ra thì có ít, nhưng mấy món hiếm thì tao thiếu nhiều lắm.” Ngụy Sâm nói.

Diệp Tu hiểu đây là tình hình thực tế. Bây giờ không còn là thưở đầu nghiên cứu chế Ô Thiên Cơ nữa. Ngày trước không có câu lạc bộ, cũng không mấy ai vùi đầu nghiên cứu trang bị tự chế quy mô lớn, song giờ câu lạc bộ chuyên nghiệp nào cũng có nhu cầu này, chen lấn tranh nhau vật liệu hi hữu xuất hiện trên thị trường lẫn của BOSS rớt ra. Thời buổi giờ, muốn săn vật liệu thật không dễ.

“Vậy ông có gì, để tôi xem xem có xài được không. Đồ tui sắp lên cấp 50 rồi!” Diệp Tu nói.

Hai người liên hệ trên QQ, Ngụy Sâm nhanh chóng gửi mấy bức chụp màn hình, là ảnh vật liệu trong kho hàng của mình. Diệp Tu lướt sơ qua, phát hiện đúng như lời Ngụy Sâm nói, đồ không quá hiếm thì có ít, còn hiếm thì chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ô Thiên Cơ muốn lên cấp 50 trước mắt cần có ba vật liệu cực hiếm, chỗ Ngụy Sâm không có.

Tuy Diệp Tu đã chi tiền nhờ Mạc Cường kiếm đồ, nhưng nghe giọng điệu tên kia, mấy chục ngàn tệ có khi còn chưa đả động được tới ba thứ đó. Chịu, chúng nó không có trên thị trường, đâm ra cũng không có giá thị trường. Phải gặp người có nhu cầu, lúc ấy mới có thể xem đẩy giá lên được nhiêu.

“Hắc Diệu Thạch, Lam Bạch Tinh, lụa Đồng Mộc, ba thứ này ông kiếm được không?” Diệp Tu cực chẳng đã đi hỏi Ngụy Sâm.

“Toàn là thứ BOSS hoang dã khu thường rớt! Màybiết là khó lắm mà.” Ngụy Sâm lập tức biết nó là gì, dù sao cũng là người phát triển vũ khí bạc nhiều năm.

“Cấp 50 của tui chỉ vướng mỗi ba thứ đó.” Diệp Tu nói.

“Má nó, lên 50 mà cần ba vật liệu siêu hiếm, vũ khí của mày tham phết! Tính ra mày cũng bị thiệt. Tuy Bàn Tay Tử Vong làm cực, nhưng ít ra có thể đem ra đầu tư, hôm nào không cần thì tìm đại một chiến đội mà bán. Còn vũ khí quái đản của mày, nghề bình thường lại không xài được. Tán nhân… Lâu dài mà nói thì không có tương lai, mấy chiến đội có tầm hẳn sẽ không chịu bỏ vốn quá nhiều, nên là chú mày sa vào vũng lầy mất rồi…” Ngụy Sâm nói.

“Ừ, tính xa thì vậy. Nhưng hiện nay, tán nhân cầm vũ khí này lại mạnh chưa từng thấy, ông xem…”

Hai người nghiêm túc thảo luận mấy vấn đề về Vinh Quang, Trần Quả ngồi bên nghe không thích ứng lắm. Nhưng bầu không khí hài hòa đó cũng chẳng diễn ra lâu, cả hai nhanh chóng bất đồng ý kiến, bắt đầu đấu võ mồm.

“Rác rưởi!”

“Cứt chó!”

“Thứ ngu đần!”

“Óc toàn cứt à!”

Hai người chửi nhau điên dại, Ngụy Sâm lúc chửi dùng từ hết sức tục. Nếu là trên sân đấu chuyên nghiệp, nhất định là phạm quy không ngừng, chẳng bao lâu sẽ bị trọng tài đạp ra khỏi trận. Trần Quả nhìn hai người cãi nhau, biết mình chen không lọt, đành lặng lẽ đeo tai nghe tập trung chơi game.

Trong game, ba người đã rời khỏi di tích thành Mê La từ lâu. Tin Ngụy Sâm gửi có triệu tập được hàng tá người chơi không, cả ba chẳng ai thấy tận mắt. Trần Quả hỏi bạn ở công hội thì nghe bảo có đứa muốn sang đây đi dạo. Tóm lại, cả ba không còn ở đó nữa.

Đổi sang khu train lvl cấp 55, Diệp Tu vừa thảo luận vừa chém quái vừa chửi lộn với Ngụy Sâm. Một Tấc Tro của Kiều Nhất Phàm cũng cần luyện cấp, luôn thao tác cẩn thận. Trục Yên Hà của Trần Quả ở cạnh cứ như cu li, vì án theo lực đánh, acc của cô mạnh hơn một tí.

Kiều Nhất Phàm… Thằng bé sau này cũng sẽ là một thành viên trong đội ư? Trông Một Tấc Tro liên tục dùng trận, bày trận, giết quái, Trần Quả thầm nghĩ, cô biết, hiện tại cậu ta vẫn là thành viên đội Vi Thảo, mang thân phận của thành viên đội quán quân, chỉ là không được mấy ai để ý, sau giải đấu kỳ này là hết hạn hợp đồng, hẳn là khó ở lại.

Giới chuyên nghiệp thật khắc nghiệt. Trần Quả nghĩ, nhưng chứng kiến chiến đội bọn họ đang thành hình từng bước một, lòng cô cũng tràn đầy chờ mong.
Vậy là Hưng Hân đã có thêm một thành viên nữa, tính từง •̀_•́)ง
— QUẢNG CÁO —