Toàn Chức Cao Thủ

Chương 544: Còn màn ba nữa!



Edit: Dưa| Beta: 2K

Lam Khê Các trong sạch, Luân Hồi tạo thanh thế, xét cho cùng thì màn tạo thanh thế của Luân Hồi có sức ảnh hưởng lớn hơn.

Lam Khê Các không được gì đáng kể ngoài việc giữ lại nhân tâm, duy trì được người ủng hộ hiện tại. Nên khiến người trong công hội càng thêm tức tối với cái đám Quân Mạc Tiếu đã đổ oan lên đầu bọn họ.

Về phía Luân Hồi, lần tạo thanh thế này kéo tới không ít người ủng hộ. Nhất là bên câu lạc bộ, trong một lần phỏng vấn đã khéo léo nhắc đến việc Luân Hồi sẽ tiếp tục duy trì tinh thần chiến đấu, mặc dù không chỉ rõ về chuyện trong game lần này, nhưng ai cũng có thể nghe ra được sự phối hợp lẫn nhau trong đó.

Câu lạc bộ đa phần là nhắc tới những biểu hiện của chiến đội trong khi thi đấu. Vì vậy, thành tích dữ dội của Luân Hồi gần đây cũng được tô vẽ thêm để thể hiện cho tinh thần này. Cả hai bên kẻ hô người ứng, chỉ thoáng chốc Luân Hồi trở nên vô cùng được chú ý, không ít người bắt đầu viết rằng chiến đội Luân Hồi rất có khả năng sẽ đoạt quán quân mùa giải năm nay.

Nhưng đúng lúc này, không ai ngờ được sau hai cái topic ấy, lại xuất hiện một topic thứ ba có liên quan đến topic làm chứng kia.

Chủ đề topic: Đặt cược BOSS? Ai cho các ngươi cái quyền đó?

Bài viết nghiêm túc phán xét chuyện tám đại công hội cược BOSS, lập topic làm chứng kia. Lý lẽ của hắn vô cùng đơn giản: BOSS không thuộc về bất kỳ công hội lớn nào, theo lý thuyết mà nói, nó thuộc về bất kỳ người chơi nào trong Vinh Quang. Dựa vào đâu mà các công hội lớn lại nghiễm nhiên coi đó là của riêng, lấy BOSS làm tiền cược cho tranh chấp giữa bọn họ?

Topic vừa đăng lên, lập tức gây náo động.

Bất kể là người ủng hộ hay người hâm mộ, đã chơi Vinh Quang, ai lại không mong bản thân có được cơ hội giết chết BOSS, chia chác trang bị rơi ra từ một con BOSS chứ?

Nhưng hiển nhiên không thể dựa vào sức của một người mà mần thịt BOSS hoang dã được, thậm chí ngay cả đoàn đội chỉ hơi kém một chút cũng có khả năng bị diệt đoàn. Nên đến nay, có thể giết BOSS hoang dã, vốn đều là những đội ngũ vô cùng ăn ý của các công hội.

Và công hội có câu lạc bộ chống lưng chắc chắn là đội ngũ tinh anh nhất trong các thể loại đoàn đội, còn BOSS hoang dã cũng chính là phương thức cạnh tranh quan trọng nhất giữa bọn họ. Cho nên qua nhiều năm tranh chấp, BOSS hoang dã hết tám chín phần mười là rơi vào túi các công hội lớn. Nói thật, bọn họ thực sự đã quen việc xem BOSS hoang dã là của riêng rồi.

Bài viết này vừa đăng lên đã gây nên một cuộc tranh cãi. Dù sao lý lẽ kia cũng chỉ có cái vỏ ngoài. Bởi thật ra, với BOSS hoang dã, công hội các câu lạc bộ quả thực chưa từng ngang ngược hay càn rỡ bảo: BOSS này là của nhà tao, thằng nào giết thằng đấy chết cả. Dù sao bọn họ cũng cần giữ gìn hình tượng. Nếu thật sự có người đến cướp, vậy thì họ hoặc PK, hoặc đoạt sát thương, tùy cơ ứng biến, nên làm thế nào thì làm thế đó, đối xử bình đẳng.

BOSS thuộc về tất cả mọi người, vậy thì đương nhiên công hội các câu lạc bộ cũng có quyền được giết, tuy câu lạc bộ thịt được nhiều nhưng hoàn toàn là dựa theo quy tắc thống nhất của Vinh Quang. Cũng không hề bởi vì người khác cướp mất BOSS mà sẽ đi báo thù này nọ.

Vậy nếu sai, thì chính là sai ở chuyện lập topic làm chứng lần này chơi chưa đẹp, có chút phớt lờ cảm nhận của đa số mọi người. Các công hội đã vô thức coi đây là chuyện tất nhiên, mà thực ra người chơi cũng thế, nếu không thì tại sao ngay từ đầu không có ai thấy chuyện này không ổn? Nhưng giờ đột nhiên có người chỉ ra điểm này, mới lập tức dẫn tới tranh cãi.

Người chơi thuộc công hội có câu lạc bộ tất nhiên sẽ biện hộ cho nhà mình, còn những người khác thì lại đâm thọt về hành vi coi thường người chơi của các công hội lớn.

Biến cố lần này còn khiến người ta giật mình hơn cả sự việc của Lam Khê Các và Luân Hồi lúc trước nữa. Bởi lần này không chỉ đâm thọt tám công hội lớn, mà là đâm một lượt tất cả công hội của các câu lạc bộ. Lập luận của bài viết vô cùng sắc bén, chỉ trích việc các công hội câu lạc bộ lớn chỉ mưu cầu lợi ích cho chiến đội, tước đi quyền lợi của người chơi trong công hội, coi mọi người như nô lệ.

Những câu này khá nặng lời, khiến cho các công hội lớn đều nổi điên, nguyên một đám nhao nhao lên trình bày chế độ, phúc lợi,… này nọ của công hội nhà mình.

Vừa giải thích, lại vừa điều tra lai lịch của người đăng topic, mọi người tất nhiên rất muốn biết lần công kích này liệu có phải do ai đó có ý đồ gây sự hay không. Lại nói, mọi người đều đang nghi ngờ cái người ai cũng biết là ai đó.

Chỉ là sau khi tra xét, thì thấy người lập topic lần này không phải là clone, lại cũng không phải người nổi tiếng nào. Box nào trong diễn đàn Vinh Quang cũng có bóng dáng hắn, thoạt nhìn chỉ giống một người chơi bình thường, ngoài chơi game thì thích đi loanh quanh khắp nơi tám nhảm mà thôi.

Nhưng các công hội lớn vẫn không dám thả lỏng, nếu đây chỉ là một người chơi rảnh rỗi đi chọc ngoáy thì chẳng có gì đáng sợ. Nhưng nếu đây thật là một người có ý đồ, chỉ mong đừng có hậu chiêu gì nữa.

Đừng nói các công hội lớn, đến cả Trần Quả ngày hôm nay sau khi đọc topic, chứng kiến màn náo động này cũng vô cùng nghi ngờ ai đó.

“Đây không phải là clone của cậu chứ hả?” Trần quả chỉ chỉ màn hình hỏi Diệp Tu. Lại nói, cô và Diệp Tu vốn ngồi cùng một chỗ, nhưng lại không thấy hắn viết này nọ gì cả.

Diệp Tu ngó qua, sau khi tấm tắc khen thì lắc đầu: “Không phải.”

“Chậc chậc, các công hội lớn đều phát điên rồi, cậu nhìn đi.” Trần Quả back về trang chủ cho Diệp Tu xem, chỉ thấy các công hội lớn đua nhau giải thích xanh lè cả màn hình. Tất cả đều dùng hết sức để biện giải về tranh chấp mà topic này đã tạo ra. Nhất là câu nói coi người chơi là nô lệ kia, dù thế nào cũng phải làm cho rõ ràng.

“Chậc chậc.” Diệp Tu cảm thán mấy tiếng cho có lệ, vốn không hề để ý, vẫn tiếp tục làm việc của hắn. Hai ngày nay hắn cũng không chơi trò chơi, mà đang xem xét, chỉnh sửa bài nghiên cứu liên quan đến sách kỹ năng của Ngụy Sâm gửi hôm đó.

Trong bài viết, Ngụy Sâm liệt kê ra rất nhiều nhiệm vụ, giải thích phương pháp làm cách nào để đạt được tỉ lệ rơi sách kỹ năng cao từ những nhiệm vụ này.

Với kiến thức Vinh Quang của Diệp Tu, nhiều lý luận hắn không cần chứng thực vẫn có thể xác minh được mức độ tin cậy. Cuối cùng hắn buộc phải thừa nhận, nghiên cứu của Ngụy Sâm không hề mê tín. Thứ duy nhất gã thiếu là sự hỗ trợ từ số liệu.

Trong nghiên cứu của Ngụy Sâm, gã gọi mấy thứ này là “điều kiện ẩn”, mà gã còn tự tin cho rằng, trong Vinh Quang trước giờ không thiếu những “mặc định ẩn”. Ví dụ như kỹ năng, đa số phải đạt được vài điều kiện nhất định mới có thể đánh ra hiệu quả ẩn. Mà bởi vì người chơi dùng kỹ năng nhiều lần, những mặc định ẩn ấy gần như bị khám phá ra hết. Vậy rốt cuộc trong Vinh Quang còn tiềm tàng bao nhiêu thứ bí ẩn nữa?

Giả thuyết đáng ngờ này chính là một trong những nguyên nhân khiến Ngụy Sâm dốc sức nghiên cứu tỷ lệ rơi của sách kỹ năng. Tất nhiên, đây cũng là một chiêu làm giàu của Ngụy Sâm, lúc Ngụy Sâm thảo luận cùng Diệp Tu cũng đã thẳng thắn thừa nhận nó.

“Tui xem xong rồi.” Hai ngày nay Diệp Tu không vào trò chơi, chỉ toàn tâm nghiên cứu phần tài liệu này.

“Sao nào, đủ tiêu chuẩn chứ?” Ngụy Sâm đáp lại trên QQ.

“Ừ, ông giỏi!” Diệp Tu tán thưởng thật lòng, bởi hắn biết rõ bài nghiên cứu này vất vả nhường nào. Ngụy Sâm tìm tòi nhiệm vụ từ diễn đàn, nghe ngóng tin vỉa hè khắp nơi, góp nhặt thật nhiều nhiệm vụ có cơ hội đạt được sách kĩ năng. Rồi gã lại từ những nhiệm ấy tìm ra cách thức khen thưởng bí mật của sách kĩ năng.

Trong số đó, ngoại trừ những nhiệm vụ hàng ngày, phần lớn đều là những nhiệm vụ không thể làm lại. Mà những nhiệm vụ ấy lại chiếm tỉ lệ khá cao trong thành quả nghiên cứu của Ngụy Sâm. Ý nghĩa của nó là gì? Nghĩa là Ngụy Sâm đã dùng một số lượng tài khoản rất lớn để thử nghiệm. Bởi vì một tài khoản chỉ có một cơ hội tiến hành nhiệm vụ mà thôi.

Diệp Tu không hỏi Ngụy Sâm kiếm được số tài khoản ấy ở đâu, nhưng nghĩ thôi cũng biết khó khăn nhường nào. Diệp Tu không thể không tỏ lòng kính trọng

“Để chiến đội của mình sử dụng, đừng rò rỉ ra ngoài.” Ngụy Sâm cẩn thận dặn dò.

“Tất nhiên rồi.” Diệp Tu nói.

“Nào, cho chú mày xem chiến lợi phẩm hai ngày nay của anh.” Ngụy Sâm vừa nói vừa khoe mấy tấm chụp màn hình lên QQ, tấm nào cũng là trang bị trong Vinh Quang. Ngụy Sâm nói được làm được, hai ngày nay dẫn theo đồng bọn đánh du kích khắp nơi trong Thần Chi Lĩnh Vực, hễ gặp người chơi nào thuộc công hội từng mai phục mình thì lẳng lặng làm thịt ngay và luôn.

Kiểu quấy rối này không làm lung lay gốc rễ của các câu lạc bộ lớn, nhưng cứ kéo dài như thế cũng không được. Mấy công hội lớn đã lập đội săn giết đám Ngụy Sâm khắp nơi. Ngụy Sâm vừa nhiệt tình vờn nhau với họ, vừa hi sinh lẫm liệt, đồng thời cũng không ngừng bổ sung túi đồ.

Hai ngày trôi qua, thuộc tính của hai mươi người đều đỏ rực, kinh nghiệm biến thành số âm, ngay cả số lần chết cũng lười đếm. Họ chỉ thích thú với việc ngồi đếm trang bị văng ra hôm ấy.

Đi đôi với số lần chết ngày một tăng, thực lực của họ cũng giảm dần đều, khó lòng mà tiếp tục được nữa, nhưng họ vẫn kiên trì hành hạ đám người chơi của mấy công hội lớn. Mấy công hội lớn căm tức vô cùng, lại không dám treo giải vì vết xe đổ trước đó. Tên này cùng một giuộc với Quân Mạc Tiếu, lỡ lấy chúng ra treo giải, cả bọn lại hùa nhau tự sát nhận thưởng thì tính sao đây?

“Thôi, ông để giành sức giúp tui thoát thân đi đã.” Diệp Tu nói.

Các công hội lớn luôn gặp chuyện không vừa ý suốt hai ngày nay. Không những không giết được BOSS, họ còn bị người ta lập topic tóm gáy, nay lại xuất hiện một đám người quấy rối họ ngày này qua ngày khác. Đã thế, họ còn phải tập trung lực lượng thay phiên canh me 24/7 chỗ Quân Mạc Tiếu từng log out, ai ngờ Quân Mạc Tiếu chẳng thèm online.

Tuy nhiên, bọn họ đã quyết tâm đối đầu với Diệp Tu, số người lại đông, chăm chỉ thay phiên nhau sẽ không ai chịu khổ. Hơn nữa, nếu đánh chết Quân Mạc Tiếu còn được trọng thưởng, các thành viên công hội trở nên tích cực ra trò.

“Ờ, chừng này đủ rồi, thừa lúc nhân vật của tụi tao còn đánh nổi, mau online acc kia đi, mấy tài khoản mới còn phải nằm vùng, không để lộ được.” Ngụy Sâm trả lời.

“Ừ, tui cũng log thêm acc khác giúp đỡ.” Nói xong, Diệp Tu mượn Trục Yên Hà của Trần Quả, sau khi đăng nhập trò chơi liền chạy về nơi Quân Mạc Tiếu log out trong đầm lầy Răng Độc hôm ấy.
— QUẢNG CÁO —