Toàn Chức Cao Thủ

Chương 629: Mua làm gì?



Edit: Cớt | Beta: Mei

“Trảm Lâu Lan? Là thằng đại gia lập chiến đội Nghĩa Trảm chuẩn bị mùa sau tiến vào giải đấu chuyên nghiệp ấy hả?” Ngụy Sâm lăn xả trong game tất nhiên biết đến danh tiếng của Trảm Lâu Lan. Lần trước chuyện Nghĩa Trảm Thiên Hạ mượn cuộc đấu võ mồm giữa các công hội trên diễn đàn để thu hút fan khiến gã vừa hâm mộ vừa ghen tị không thôi.

“Đúng há, bọn nó quá hợp luôn.” Ngụy Sâm vừa nghĩ đến gia thế thằng nhóc Trảm Lâu Lan, lập tức đồng tình với ý kiến của Diệp Tu.

Dù Trảm Lâu Lan có tiền có của thì cũng chỉ là chiến đội mới, khó mà kéo gần được khoảng chênh lệch về kinh nghiệm tích lũy lâu năm của các chiến đội chuyên nghiệp. Tuy nhiên, những tài khoản cấp đại thần trong lòng các ông chủ câu lạc bộ cũng chẳng phải hàng cố định không thể bán, luôn có một cái giá để thương lượng, chỉ cần mức độ chịu chi của bạn mà thôi. Nhưng nếu cứ mặc sức vung tiền thì rõ là coi tiền như rác! Người ngoài không biết bọn Trảm Lâu Lan có định làm thế không, có điều, Diệp Tu tin chắc bản hướng dẫn nâng điểm kỹ năng này cũng đủ làm họ động lòng, đây mới chính là hàng hiếm có tiền cũng không rinh được trong giới Vinh Quang bấy giờ, mà lúc này, Diệp Tu lại mang đến cơ hội vung tiền cho gã.

“Mau PM nó đi!” Ngụy Sâm không thể chờ thêm.

“Liên hệ Muội Quang trước mới phải chứ!” Trần Quả nhắc.

“Đương nhiên.” Diệp Tu thong thả mở cả hai khung chat QQ của Muội Quang và Trảm Lâu Lan.

Diệp Tu cũng không hỏi cả hai “Có onl không”, mà nhắn thẳng vào vấn đề chính. Bên này bảo với Muội Quang mình sắp tung vụ điểm kỹ năng ra, hỏi cậu có ý kiến gì không?

Muội Quang đang onl, nhưng chọn ẩn. Nhận được tin nhắn lập tức hiển linh, khó hiểu bảo tùy anh thôi, em còn có ý kiến gì chứ.

“Nhanh lên, chúng ta làm liền đi.” Ngụy Sâm vội nói.

Ngờ đâu bị Diệp Tu và Trần Quả liếc mắt khinh bỉ, Diệp Tu lập tức trả lời: “Giá trị của thứ này rất cao, không nhờ em thì chắc chắc không làm được, em có quyền quyết định mà.”

Muội Quang nghe xong ngược lại xấu hổ: “Em chỉ làm chút chuyện vặt vãnh thôi, mấu chốt vẫn nhờ giáo sư Trương, thiếu thầy ấy mới thật sự không làm được.”

“Có lẽ nên hỏi thầy ấy trước nhỉ? Thứ này chưa từng được mua bán, nên anh cũng không rõ giá trị của nó, nhưng trên bảy chữ số chắc chắn không thành vấn đề.” Diệp Tu lo con mọt Toán như Muội Quang không rõ giá trị của thứ này, nên đưa một con số cho thánh toán tương lai dễ mường tưởng.

Ngờ đâu Muội Quang vẫn trả lời: “Không muốn đi nghe chửi đâu.”

“Sao vậy?” Bọn Diệp Tu ngẩn ra.

“Trương giáo sư là nhà toán học cấp Quốc gia, tiền chả có ý nghĩa gì với thầy, quấy rầy thầy bằng chuyện này chẳng phải sẽ bị ăn mắng sao?” Muội Quang trả lời.

“Vậy cái gì mới có ý nghĩa?” Diệp Tu thuận đà hỏi.

Đáp án đưa ra làm cho ai nấy lệ nóng tuôn trào.

“Khoa học phát triển, nhân loại tiến bộ.” Muội Qunag trả lời.

“Xấu hổ quá đi!” Ngụy Sâm ngước mặt lên trời thở dài.

“Còn dám nói chuyện tiền bạc với người ta?” Mặt Trần Quả cũng viết đầy hai chữ xấu hổ.

Người bình thường nói câu đó chắc chắn sẽ gây cười, nhưng đối tượng bây giờ lại hoàn toàn khác, Trương Dĩ Xuyên là nhà toán học cấp quốc gia, nghiên cứu ra thứ gì cũng góp phần đẩy mạnh sự phát triển của nhân loại. Vì thế đây chẳng phải lời lẽ chọc cười, mà là sự thật, khiến Diệp Tu và mọi người chết lặng hồi lâu.

“Vậy… Chúng ta tự giải quyết vậy.” Diệp Tu trả lời.

“Ờ.” Muội Quang đáp.

“Hầy hầy hầy…” Nhận được đáp án cuối cùng như thế, Ngụy Sâm không ngừng thở dài: “Nhà khoa học lớn đó nha, nhận thức khác người đó nha, đám dân đen chúng mình không thể hiểu nổi đâu, tao thấy đừng gây thêm phiền phức cho ổng làm gì, tụi mình tự xử cả đi.”

Thành phần điển hình được lợi còn ra vẻ, ai nấy đều khinh bỉ, cũng không nói gì thêm, bởi vì bên kia Trảm Lâu Lan đã rep rồi.

Diệp Tu không đi thẳng vào chuyện mua bán với Trảm Lâu Lan, mà vô cùng quan tâm hỏi thăm gần đây Trảm Lâu Lan bận việc gì.

“Bận nâng trình, để đến khi đó đỡ bẽ mặt.” Trảm Lâu Lan thành thật đáp. Đừng thấy trên mặt tuyên truyền chiến đội Nghĩa Trảm tạo thế thượng phong đả kích các câu lạc bộ, nhưng thật sự nói về mặt kỹ thuật chiến thuật và sức mạnh, thì sau khi gặp Diệp Tu, bọn Trảm Lâu Lan mới thật sự biết thân biết phận. Bằng không, họ đã xông vào giới chuyên nghiệp với ảo tưởng thực lực của mình chính là những gì đã phóng đại PR cho chiến đội.

May mà sau bước ngoặt ấy, dù đang thực hiện công tác tuyên truyền, đám Trảm Lâu Lan cũng không kiêu ngạo về thực lực của mình nữa. Họ nghiêm túc luyện tập, mục tiêu đặt ra cũng hạ xuống khá nhiều. Khi mới gặp Diệp Tu, bọn họ còn cho rằng mình là đội có sức cạnh tranh cao, nhưng hiện tại, mục tiêu đã thành “đỡ bẽ mặt” rồi. Người khác có thể xem câu nói ấy như thái độ khiêm tốn, nhưng trước mặt Diệp Tu, đấy chỉ là lời thật lòng của Trảm Lâu Lan.

“Tài khoản chuẩn bị thế nào rồi?” Diệp Tu hỏi.

“Cũng tạm.” Trảm Lâu Lan đáp qua quýt.

“Điểm kỹ năng nhân vật của mấy ông cỡ bao nhiêu?” Diệp Tu bắt đầu vào đề.

Trảm Lâu Lan nhìn câu hỏi xong thì thầm giật mình, ngẫm tới ngẫm lui. Gã biết rõ vị đại thần này sẽ không vô duyên vô cớ tìm gã tán dóc, giờ tự nhiên hỏi đến điểm kỹ năng, nhất định có gì mờ ám. Quả thật điểm kỹ năng cũng là vấn đề bất lực của bọn Trảm Lâu Lan hiện nay, đại thần đột nhiên hỏi chuyện này, lẽ nào có cách giải quyết?

Nghĩ đến đó, trong lòng Trảm Lâu Lan kích động, nhưng vẫn vờ vịt trả lời: “Điểm kỹ năng hả, còn sao nữa, mấy tài khoản bên tui đều xêm xêm hết, điểm kỹ năng cũng khá cao đó.”

“Ha ha, ông đừng có nói với tui mấy acc bên ông max hết nhá.” Diệp Tu nói.

“Giờ trong Vinh Quang có tài khoản nào max đâu?” Câu nói của Trảm Lâu Lan mang tính thăm dò, nhưng trong lòng lại thầm hoảng hốt, vì gã đã ngờ ngợ ra ẩn ý của Diệp Tu.

“Trước thì chưa, nhưng giờ thì khó nói lắm!” Diệp Tu nói.

“Ông có tài khoản max à?” Trảm Lâu Lan nghi ngờ.

“Rất có thể.” Diệp Tu nói.

“Có thể?”

“Ờ, vì vấn đề này mang tính xác xuất, nên cũng khó max lắm.” Diệp Tu đáp.

“Vấn đề xác xuất là gì?” Trảm Lâu Lan không vờ vịt được nữa. Đừng bảo max điểm, trong giới Vinh Quang trên 4900 cũng là hàng hiếm rồi. 4800 trở lên đều là nhân vật đại thần trong giới chuyên nghiệp. Những nhân vật này có thể nổi tiếng cũng không phải chuyện ngẫu nhiên, chính điểm kỹ năng đã đóng một phần quan trọng trong đấy.

Điểm kỹ năng của nhân vật trong tay Trảm Lâu Lan không hề thấp, đều ở mức 4700 đến 4800, vào giới chuyên nghiệp cũng đủ xài, nhưng vẫn còn chênh lệch với hàng top lắm, càng miễn bàn tới những tài khoản max cấp mang tính xác suất mà Diệp Tu nói.

Điểm kỹ năng của nhân vật có nhiêu lấy nhiêu, tính xác suất là cái vẹo gì? Trảm Lâu Lan đách biết, cũng không vội hỏi.

“Không giấu gì, giờ tui đang nắm bí quyết có thể tăng điểm kỹ năng, tui nghĩ ngay là ông cần, thấy tui tốt với ông chưa nè?” Diệp Tu trả lời

“Bạn tốt.” Trảm Lâu Lan đáp, trong lòng lại gượng cười. Gã cũng đâu có ngu, lời này đã khiến gã biết tuốt ý đồ của Diệp Tu. Nghĩ đến gã đầu tiên sao, bạn tốt cái beep ấy, rõ là kiếm gã moi tiền đây mà. Nhưng Trảm Lâu Lan cũng không lăn tăn, quả thực gã cần thứ ấy, ai có thể cung cấp, gã sẵn lòng chi tuốt.

Lúc rep lại câu “Bạn tốt”, Trảm Lâu Lan cũng không nhắn thêm gì, gã đang chờ xem Diệp Tu ra điều kiện gì.

Ngờ đâu chờ suốt một buổi, bên kia vẫn không hồi âm. Trảm Lâu Lan buồn bực, gã cũng muốn xem cái giá thế nào để còn tính nữa. Vậy mà tên này thật ghê gớm, trực tiếp giả chết, ra vẻ ông có cần hay không?

Trảm Lâu Lan mặt rơi đầy lệ, dự là tên này đã chắc mẩm gã nhất định cần nó, không thể nào tỏ thái độ như vừa nãy được.

Bó tay, Trảm Lâu Lan đành phải chủ động mở lời: “Là bí kíp gì?”

“Chút kỹ xảo khi làm nhiệm vụ, đảm bảo xác suất được thưởng sách kỹ năng cao.” Tin nhắn của Diệp Tu nhanh chóng bay tới, rõ ràng vẫn ngồi trước máy lại cố tình giả chết, Trảm Lâu Lan thốn hết chỗ nói.

“Cái này mới nhỉ, tui chưa nghe bao giờ.” Trảm Lâu Lan dự định bước vào giới chuyên nghiệp, đương nhiên bỏ công tìm hiểu về điểm kỹ năng, nhưng mánh khóe như thế thì chưa từng nghe qua.

“Tất nhiên ông chưa nghe rồi, đây là do một lão đồng chí hy sinh tuổi trẻ của mình vất vả nghiên cứu, mới hoàn thành gần đây thôi.” Diệp Tu nói.

“Thế à, vậy ông có kế hoạch gì không?” Trảm Lâu Lan hỏi.

“Kế hoạch của tui chẳng phải đến coi ông có định làm gì không sao?” Diệp Tu trả lời

“Được rồi.” Trảm Lâu Lan mệt mỏi, “Không quanh co nữa, nếu nó thật sự giúp điểm kỹ năng tăng cao, tui đương nhiên cần rồi.”

“Tui cũng nghĩ vậy.”

“Ra giá đi, tui cần 10 quyển.”

“10 quyển?”

“Nếu cần thêm sẽ tìm ông.” Trảm Lâu Lan nói.

“Vậy sao ông không mua luôn bản hướng dẫn cho rồi?” Diệp Tu trả lời.

“Ông chịu bán đứt luôn à?” Trảm Lâu Lan hết sức bất ngờ.

“Sao không thể chứ?” Diệp Tu hỏi vặn.

Ngờ đâu Trảm Lâu Lan nhắn qua: “Nhưng tui mua để làm gì chứ? Tui chỉ cần tài khoản cho chiến đội là đủ rồi.”
— QUẢNG CÁO —