Toàn Chức Cao Thủ

Chương 638: Phòng ngừa bất trắc



Edit: Dưa | Beta: Biệt đội an tĩnh

Ngụy Sâm liếc nhìn Diệp Tu. Mấy câu này của Diệp Tu không phải muốn ám chỉ nên dùng tiền để hỗ trợ chiến đội sao? Quá bỉ ổi, đáng khinh quá trời quá đất! Nhưng ngẫm đến việc bản thân phải đi “phát triển tri thức, nhân loại tiến bộ”, Ngụy Sâm thấy thà mình đi tấu hài còn hơn. Hỗ trợ chiến đội vốn là mong muốn ban đầu của gã, huống chi lần này còn là chi tiền cho lý tưởng của mình, Ngụy Sâm rất sẵn lòng.

“E hèm, với tình hình hiện nay, chúng ta cần nhanh chóng nâng cao thực lực nhân vật.” Ngụy Sâm hắng giọng, mở miệng phát biểu. Thành đại gia rồi, giọng điệu cũng hào sảng hơn hẳn, dáng vẻ như quan to chỉ đạo, không giống lão lưu manh ngày thường nữa.

“Ờ, nâng cao thế nào?” Diệp Tu hỏi.

“Trang bị ý, thế mà cũng hỏi?” Ngụy Sâm đáp.

“Chẳng phải mình có vật liệu ư? 2 triệu vật liệu còn không đủ cho ông dùng?” Diệp Tu nói. 2 triệu vật liệu phó bản thực sự rất nhiều, giờ còn chưa được giao dịch, thế lực đơn bạc tại Thần Chi Lĩnh Vực của đám Diệp Tu không đủ để nhận hết chúng. Bởi mớ vật liệu ấy không phải chỉ đặt trên người nhân vật, mà được Luân Hồi đặt trong nhà kho công hội. Vật liệu nhiều như thế, nếu xác định được con đường cải tiến trang bị, chưa tính đến hao phí vật liệu, vậy thì cũng tạm đủ.

“Không có vật liệu hiếm của BOSS hoang dã thì đú sao nổi?” Đêm qua Ngụy Sâm không ngủ, rà hết hợp đồng một lượt. Đống vật liệu dùng 2 triệu đổi lấy kia thật sự chả có hàng hiếm nào. Hơn nữa, vũ khí tự chế càng cao cấp lại càng yêu cầu hà khắc về vật liệu, mà dù không hà khắc, có tìm vật liệu phó bản khác thay thế thì người chế tạo cũng không được như ý. Tuy vật liệu khác nhau vẫn có thể tạo ra hình thái ổn định cuối cùng của trang bị, nhưng thuộc tính thì sao?

Trang bị không chỉ cần bề ngoài, hơn cả vẫn là thuộc tính. Cũng giống như lắp ráp máy tính, cơ bản đều có CPU, bộ nhớ, ổ đĩa, card màn hình. Bộ phận giống nhau chẳng phải cũng tạo được những chiếc máy tính có tính năng cao thấp khác nhau đấy sao? Trang bị tự chế đương nhiên cần tối đa hóa thuộc tính, nếu dùng những vật liệu cấp thấp để tạo nên mớ trang bị có thuộc tính xấp xỉ hay thậm chí còn không bằng vũ khí cam, thế thì còn ý nghĩa gì?

Tuy việc thay thế vật liệu có thể tiết kiệm chi phí cho quá trình nâng cấp, nhưng luôn có một số bộ phận đặc biệt quan trọng không thể thay được. Mà đây chỉ là quá trình nâng cấp dở dang. Đến bước nâng trang bị lên 70 cuối cùng, nếu điều kiện cho phép, còn hận không thể đập hết mớ vật liệu hiếm vào để đẩy thuộc tính lên cao nhất.

Không có vật liệu hiếm sẽ không có trang bị tự chế chân chính, đấy chính là thường thức.

“Bộ vật liệu hiếm có tiền là lấy được à?” Diệp Tu hỏi vặn.

Ngụy Sâm lập tức cạn lời. Số người sở hữu vật liệu hiếm vô cùng ít ỏi, ngay cả những nơi làm dịch vụ cày thuê cũng không có năng lực tranh với các câu lạc bộ. Tất cả đã bị các câu lạc bộ độc quyền hết. Trang bị tự chế chính là tài sản quan trọng nhất, trừ khi phá sản đừng hòng họ đem bán, không dùng còn có thể đem đổi thứ khác, làm gì lại giao dịch bằng tiền.

Còn chuyện mấy câu lạc bộ phá sản xả hàng tồn kho trước đó, sự thật mất lòng là, mấy câu lạc bộ cùi đến mức giải tán thì có được hàng họ hiếm hoi gì? Huống chi lúc ấy, các câu lạc bộ khác đã đổ xô nhau mua hết, nào còn chờ đến lượt bọn Diệp Tu.

Giờ có tiền trong tay lại chả biết sẽ mua được món vật liệu hiếm gì. Đương nhiên, nếu anh cứ đập mười củ đòi mua vật liệu, thì quả thực chả có câu lạc bộ nào từ chối, vấn đề là ai lại chơi ngu thế chứ?

Đánh một vòng lớn, vấn đề vật liệu xem như đã giải quyết xong, nhưng vấn đề quan trọng như vật liệu hiếm lại dậm chân tại chỗ, vẫn phải tự tìm tòi trong game.

“Tiểu Đường, Bánh Bao, mấy ngày này cố gắng tiến vào Thần Chi Lĩnh Vực càng sớm càng tốt, mau giải quyết cho xong mấy nhiệm vụ ở đấy.” Diệp Tu nói.

“Sao thế? Mày sợ Luân Hồi giở trò gì à?” Ngụy Sâm cũng rất nhạy bén.

“Dù sao cũng phải đề phòng sự cố chứ!” Diệp Tu nói.

“Không phải cậu bảo Luân Hồi làm ăn kín kẽ, ngay cả công ty game cũng không phát hiện sao?” Trần Quả hỏi.

“Nhưng nhỡ đâu bọn họ vì giữ ưu thế mà cố ý lộ ra cho bên trò chơi thì sao?” Diệp Tu nói.

Mọi người giật mình.

“Luân Hồi chỉ quan tâm ưu thế này, họ không cần dựa vào nó để buôn bán tài khoản có điểm kỹ năng cao. Do đó, họ dùng xong sẽ phi tiêu ngay, thế mới không sợ bố con thằng nào nữa. Nếu từ nay về sau không còn ai có thể dùng cách này tăng điểm kỹ năng, ưu thế của họ không biết sẽ kéo dài đến bao giờ.” Diệp Tu nói.

“Dù có hợp đồng ràng buộc, mấy chuyện này cũng khó lòng giám sát, chúng ta vẫn nên tranh thủ nâng trình nhằm đề phòng bất trắc thì hơn.” Diệp Tu nói.

“Sao cậu không nói sớm!” Trần Quả sốt ruột, vội vã thúc giục Đường Nhu và Bánh Bao.

Đường Nhu và Bánh Bao chưa max cấp, với chênh lệch nhỏ nhoi ấy, trình độ của hai người thừa sức hoàn thành khiêu chiến Thần Chi Lĩnh Vực. Dù sao tiêu chuẩn của cả hai cũng đã bỏ xa người chơi thường. Mà ngộ nhỡ hai người không làm được, chẳng phải có Diệp Tu rồi đấy sao? Level 50 đã có thể hoàn thành nhiệm vụ khiêu chiến, giờ đánh hộ một chút cũng chả phải vấn đề to tát gì.

Hai người nghe xong bèn gấp rút tiến hành.

Đường Nhu nhận nhiệm vụ từ lv50, khởi điểm khó khăn nên cô cứ thư thả, thỉnh thoảng trong lúc thăng cấp sẽ làm đan xen vài nhiệm vụ khiêu chiến, giờ đã hoàn thành kha khá rồi. Bánh Bao chưa nhận, nhưng đến lúc tới Hưng Hân nhìn thấy Đường Nhu chưa max cấp đã làm nhiệm vụ, thế là bắt chước theo, nhận nhiệm vụ rồi thỉnh thoảng lấy ra làm. Song không được thuận lợi như Đường Nhu, với những nhiệm vụ đòi hỏi kiên nhẫn tỉ mỉ vốn có thể làm được, Bánh Bao lại làm bậy theo ý mình, kết quả nhiệm vụ thất bại.

Thế nên bên cạnh Bánh Bao không thể thiếu sự giám sát của Diệp Tu.

Đường Nhu có tích lũy từ trước, hôm nay quyết định tập trung hoàn thành những bước cuối cùng. Nối gót Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu và Một Tấc Tro của Kiều Nhất Phàm, khu 10 rốt cuộc xuất hiện nhân vật thứ ba tiến vào Thần Chi Lĩnh Vực.

Sau đó còn phải làm những nhiệm vụ ở Thần Chi Lĩnh Vực, cô và Bánh Bao chưa đủ trình nên vẫn còn nhiệm vụ chưa hoàn thành. Giờ mục tiêu cần làm trước tiên tất nhiên là số nhiệm vụ sách kỹ năng 1000 điểm kia. Nhận nhiệm vụ, hoàn thành chính xác từng bước, khởi đầu tốt đẹp liền lấy được một cuốn sách kỹ năng, điều này chứng tỏ Luân Hồi còn chưa có hành động gì. Dù sao chỉ mới một hai ngày, Luân Hồi có nhanh mấy cũng không thể nhanh tới mức này.

Xét cho cùng, chỉ phía trò chơi mới có quyền thay đổi nhiệm vụ. Đừng nói Luân Hồi, ngay cả Liên minh cũng chỉ có thể thương lượng với bên trò chơi, chứ không thể yêu cầu mày phải thế này thế nọ. Nhiều lúc Liên minh còn phải chấp nhận những gì nhà phát hành chỉnh sửa trong game.

Đêm xuống, tiệm net Hưng Hân lại đẻ thêm một nhân vật 5000 điểm kỹ năng, pháp sư chiến đấu Hàn Yên Nhu. Tổng nhiệm vụ là 1650 điểm kỹ năng, bằng xác suất mà Muội Quang cung cấp, ước chừng sẽ kiếm được 965 điểm.

Với xác suất chừng ấy, Diệp Tu và Đường Nhu coi như khá may mắn, bọn họ thậm chí chưa hoàn thành hết nhiệm vụ đã có được 1000 điểm kỹ năng.

Ngụy Sâm cũng không rảnh rỗi, Nghênh Phong Bố Trận của gã đã làm sạch mọi nhiệm vụ, nhưng chẳng phải vẫn còn một tài khoản thuật sĩ đấy sao?

Tuy nhiên, tài khoản này thuộc mớ tài khoản Diệp Tu thắng được như Trai Ngầu Cầu Bại, điểm kỹ năng 4210 vô cùng bình thường. Ngụy Sâm bận rộn càn quét nhiệm vụ cả đêm, cái nào làm rồi thì không thể làm nữa, có cái hoàn thành được thưởng sách, cái lại không, giày vò cả đêm được 4480 điểm…

Điểm kỹ năng này đủ để đám người chơi thường thèm nhỏ dãi, nhưng trong mắt họ, Ngụy Sâm làm nhiệm vụ cả ngày xem như phí công rồi.

“Làm sao đây? Tao đi mua một trăm tài khoản thuật sĩ về làm nhiệm vụ há?” Ngụy Sâm hơi cuống. Nghênh Phong Bố Trận 4920 điểm, gã không cam lòng! Hiện giờ gã lắm tiền nhiều của, mới mở miệng đã hét lên một trăm.

“Một trăm? Một nghìn cái cũng vô ích. Tài khoản bình thường luôn như vậy, ông nghĩ mình có thể kiếm được tài khoản có đẳng cấp như giới chuyên nghiệp ư?” Diệp Tu nói.

“Coi bộ phải tạo riêng một acc rồi, nhưng lỡ tạo xong mà chuyện nhiệm vụ bị hủy thì sao?” Ngụy Sâm lo lắng.

“4920 điểm cũng không tồi, Luân Hồi chưa chắc nâng điểm tất cả lên 5000 được.” Diệp Tu nói.

“Không được, tao không cam lòng, tao phải nghĩ cách.” Không ngủ và vất vả suốt một ngày một đêm, Ngụy Sâm vẫn chưa mệt mỏi, còn đang phấn chấn vô cùng.

Bên Đường Nhu đã xong, Bánh Bao chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng còn hai người, Muội Quang và Tay Nhỏ Lạnh Giá.

Vấn đề của Muội Quang là thao tác, cậu ta không thể nào tiến vào Thần Chi Lĩnh Vực trong thời gian ngắn được, ngay cả bản hướng dẫn điểm kỹ năng cũng đòi hỏi giải quyết bằng thao tác, nếu Muội Quang không chuẩn bị tốt thì coi như lãng phí mất. Tới bước đường cùng, Diệp Tu chỉ đành bảo Muội Quang gửi thẻ tài khoản để mình làm hộ trước.

Còn Tay Nhỏ Lạnh Giá chỉ là thành viên được lôi kéo với thời gian quen biết ngắn ngủi, lòng tin vẫn có hạn, họ không dám đưa bí quyết cho Tay Nhỏ Lạnh Giá tự giải quyết. Huống chi… Tay Nhỏ Lạnh Giá cũng là một tài khoản lâu đời, nhiệm vụ đã làm xong xuôi, tài khoản mục sư của cậu ta có thể tăng thêm bao nhiêu? Hay chỉ được chừng 4500 như tài khoản trong tay Ngụy Sâm và Trục Yên Hà của Trần Quả lúc bấy giờ? Chênh lệch với giới chuyên nghiệp quả thực hơi lớn.

Nghĩ mãi cũng chả nên chuyện, Diệp Tu lập tức liên hệ QQ hỏi thăm Tay Nhỏ Lạnh Giá.

Điểm kỹ năng của nhân vật mục sư Tay Nhỏ Lạnh Giá là 4170, đúng chuẩn tài khoản thường, tài khoản còn được người khác tặng, chính cậu ta cũng không rõ nhiệm vụ có làm hết chưa. Diệp Tu bất đắc dĩ, gửi luôn cho cậu danh sách nhiệm vụ, để cậu đối chiếu thử những nhiệm vụ này đã làm hết chưa. Nếu chưa làm thì cứ để đấy, đừng động vào.

“Thứ này quan trọng lắm đó, cậu tranh thủ xem nó đi há.” Diệp Tu nói.

“Những nhiệm vụ này có bí mật gì?” Tay Nhỏ Lạnh Giá cũng không phải Bánh Bao, không hỏi gì đã thực hiện ngay.

“Có liên quan đến việc nâng cao thực lực nhân vật, nhưng cần phương pháp đặc biệt để hoàn thành. Cứ xác nhận nhân vật của cậu hoàn thành hết đống nhiệm vụ này chưa đã.” Diệp Tu trả lời.
— QUẢNG CÁO —