Toàn Chức Cao Thủ

Chương 701: Pháp sư nguyên tố ra trận



Edit: Dũng | Beta: Kha

Liệt Diệm Chấn Động

Dưới cột đá một cột lửa mọc lên, Phân Yên Cảnh bị che khuất trong đó. Triệu Vũ Triết rất thích kỹ năng này, nó tạo cho hắn cảm giác thành tựu, hơn nữa còn khiến đối phương đang chuẩn bị thao tác bỗng nhiên không xác định được mục tiêu, Triệu Vũ Triết càng nghĩ càng thấy sướng.

Chắc hẳn đối phương mất phương hướng rồi nhỉ?

Triệu Vũ Triết thầm nghĩ, nhưng đến khi hắn thao tác kỹ năng chuẩn bị tấn công thì cũng là lúc hắn nhận ra mình đang rơi vào tình cảnh mất phương hướng tương tự.

Trong tầm nhìn của hắn vẫn còn nhiều nhân vật, thế nhưng đó đều không phải mục tiêu hắn cần, cái tên Ngộ Đạo Quân đâu rồi?

Triệu Vũ Triết vốn còn đắc ý vì đối phương không thể tìm được hắn, cuối cùng lại không thể ngờ kẻ không tìm thấy mục tiêu lại chính là mình. Cột lửa của Liệt Diệm Chấn Động có thể che cho hắn, nhưng nó cũng gây ảnh hưởng đến khả năng quan sát, chỉ một thoáng mơ hồ, Ngộ Đạo Quân đã biến mất, khắp nơi đều có người đang chiến đấu, hắn ta chạy đâu cho được?

Thao tác đã xong, CD cũng hết, không đánh ra cũng lãng phí, Triệu Vũ Triết đành đánh tia sét kia xuống vị trí trước đó của Ngộ Đạo Quân.

Lúc Phân Yên Cảnh đặt chân xuống đất, lửa đạn ầm ầm nhưng vẫn không thấy bóng dáng Ngộ Đạo Quân đâu. Quy mô chiến đấu đoàn đội, dù có là tuyển thủ chuyên nghiệp cũng không dễ tìm thấy mục tiêu mình cần. Trong chương trình huấn luyện chuyên nghiệp cũng không có nội dung này, bọn họ thi đấu cũng chỉ tối đa là 5vs5, làm sao thấy được quang cảnh hỗn loạn như vậy.

Nhưng dù sao tuyển thủ chuyên nghiệp cũng xuất thân từ game, không chơi Vinh Quang thì làm sao bộc lộ được tài năng, làm sao bị các câu lạc bộ phát hiện được? Đương nhiên Triệu Vũ Triết cũng không quá xa lạ với cảnh hỗn chiến quy mô lớn trong game, chỉ là lúc này hắn hoàn toàn không quan tâm đến kết quả trận chiến, hắn chỉ muốn nhanh chóng tìm ra Ngộ Đạo Quân mà thôi. Ông nghĩ gì kệ ông, đang đánh nhau loạn cào cào, đếch ai quan tâm. Đầu ông gắn tên Hô Khiếu Sơn Trang, đương nhiên là mục tiêu của Nghĩa Trảm Thiên Hạ. Thế nên vừa đặt chân xuống liền bị mấy người chơi tấn công.

Thao tác của Triệu Vũ Triết cũng không phải dạng vừa, Phân Yên Cảnh vừa rớt xuống liền xoay người 180 độ, mấy kỹ năng tức thời của pháp sư nguyên tố lập tức được tung ra. Những kẻ đang lao tới đều bị ngăn lại, Lực Nguyên Tố vừa ngưng kết thành liền trực tiếp hất bay ba người trong phạm vi lớn. Triệu Vũ Triết vốn không muốn dây dưa, hắn tấn công vào lòng địch từ vị trí ba kẻ vừa bị hất bay kia. Pháp sư nguyên tố cũng có thể xông pha trận mạc giống như pháp sư chiến đấu, hơn nữa Triệu Vũ Triết cũng không sợ gì người chơi thường.

Đương nhiên hắn cũng không liều lĩnh đơn thương độc mã đối mặt với nhiều người, bởi hắn thừa biết mình không hề đơn độc. Tuy ngoài miệng không nói, nhưng hắn vẫn rất hài lòng với việc người chơi Hô Khiếu Sơn Trang chủ động phối hợp. Ngay từ đầu, Mã Đạp Tây Phong đã biết mình không thể chỉ huy điều động Triệu Vũ Triết, cho nên gã liền chỉ huy người khác phối hợp. Biện pháp này quả thực rất hữu hiệu, chẳng hạn như lúc này, trình độ của Triệu Vũ Triết khá cao khiến cho trận thế của Nghĩa Trảm Thiên Hạ dễ dàng bị hắn tạo nên một đường tiến công, Mã Đạp Tây Phong lập tức chỉ huy mọi người phối hợp xông lên.

Dù Triệu Vũ Triết không quan tâm đến việc đoàn chiến, thế nhưng Mã Đạp Tây Phong vẫn cố gắng lợi dụng hết giá trị của hắn.

“Chặt đứt mối liên hệ giữa chúng và BOSS, tên kỵ sĩ kia kìa.” Mã Đạp Tây Phong hô. Gã vô cùng hi vọng Triệu Vũ Triết có thể phát hiện điều này, có thể giúp họ đánh tên kỵ sĩ kia, nhưng gã cũng biết hi vọng này khá mong manh. Triệu Vũ Triết bấy giờ chỉ nghĩ đến việc giáo huấn đại thần cho nở mày nở mặt, đâu thèm quản BOSS làm gì?

Ai ngờ nói chưa dứt câu, gã đã nhìn thấy một phép thuật bổ thẳng vào kỵ sĩ kia, hơn nữa còn đúng vào lúc kỵ sĩ chuẩn bị phòng ngự công kích từ BOSS. Một chiêu vừa công vừa thủ này không chỉ khiến kỵ sĩ thương tổn, còn làm rối loạn tiết tấu của hắn ta. BOSS Võ Sĩ Giác Đấu Vitellius tung một kích sắc bén trực tiếp đập kỵ sĩ cạp đất.

Quá đẹp. Mã Đạp Tây Phong thầm tán thưởng, lại nhìn người mới ra tay, dĩ nhiên là Phân Yên Cảnh của Triệu Vũ Triết. Ấn tượng của Mã Đạp Tây Phong với Triệu Vũ Triết chợt thay đổi, thời khắc trọng yếu, tên nhóc này cũng đáng để trông đợi lắm.

“Yểm hộ.” Phía bên kia, 80% sự chú ý của Diệp Tu nằm trên BOSS nên chắc chắn thấy rõ một kích này. Đừng tưởng cả đoàn kỵ sĩ của họ đang nắm mũi BOSS mà lầm, kẻ chịu trách nhiệm cướp BOSS thực tế lại là cậu kỵ sĩ tên Tây Bộ Thánh Kỵ. Những kỵ sĩ khác chỉ dùng skill cưỡng chế thù hận nhằm khống chế chứ không thể giữ vững thù hận, việc ổn định nó vẫn do Tây Bộ Thánh Kỵ gánh hết.

Nghĩa Trảm Thiên Hạ cũng bảo vệ Tây Bộ Thánh Kỵ sít sao, nhưng Triệu Vũ Triết nào phải người thường, một kích của hắn vô cùng chuẩn xác. Lợi dụng một kích của Võ Sĩ Giác Đấu Vitellius, thoáng cái đã đẩy Tây Bộ Thánh Kỵ vào chỗ hung hiểm. Bởi lẽ tình huống lúc đó, Tây Bộ Thánh Kỵ cũng không phải mục tiêu chính của BOSS, thù hận của nó đã bị đoàn kỵ sĩ kéo đi, Tây Bộ Thánh Kỵ chỉ vừa vặn bị BOSS tiện tay cho ăn đập mà thôi. BOSS cũng không ngu đến mức chỉ nhìn chằm chằm một mục tiêu mà bỏ qua những người khác, coi đám vây quanh như con kiến vô hại.

Triệu Vũ Triết có thể chớp được thời cơ một cái tiện tay của BOSS, đây đúng là năng lực nắm bắt cơ hội của tuyển thủ chuyên nghiệp, hơn hẳn người thường.

Diệp Tu vội vã chỉ huy người chơi tiến lên bảo hộ, đồng thời cùng những trị liệu khác nhanh chóng hồi sinh mệnh cho Tây Bộ Thánh Kỵ. Cũng may, thù hận của BOSS cũng không dồn hết vào Tây Bộ Thánh Kỵ, cho nên ngoài cái tiện tay đó ra thì nó cũng không dây dưa thêm. Bằng không trong lúc ngã sấp mà nó vẫn kiên trì đuổi cùng giết tận,  thì dù là thần tiên cũng khó cứu.

Võ Sĩ Giác Đấu Vitellius không đánh tiếp, nhưng người bên Hô Khiếu Sơn Trang sao có thể bỏ qua cơ hội này? Mã Đạp Tây Phong sớm đã chỉ huy anh em dồn hết sức tấn công, bằng mọi giá giết Tây Bộ Thánh Kỵ trước. Nhưng gã đã bị Diệp Tu bắt bài, sau khi Tây Bộ Thánh Kỵ được cứu, cậu ta cũng không lập tức đuổi theo đánh BOSS mà rút lui dưới sự bảo hộ của chiến hữu. Tạm dừng công kích như vậy đương nhiên sẽ khiến thù hận giảm xuống, nhưng lúc này mạng người quan trọng, tạm không tính toán chút thù hận với BOSS.

Diệp Tu quyết định rất chuẩn, người của Hô Khiếu Sơn Trang tiến công hung mãnh, nhưng mục tiêu đã bị che giấu, có liều mạng hơn nữa cũng không thực hiện được kế hoạch đề ra. Trong lúc hai phe chiến đấu, Diệp Tu lại càng lưu ý đến cái tên pháp sư nguyên tố Phân Yên Cảnh. Đòn tấn công này nếu hên thì thôi, nhưng nếu có chủ đích thì lại mang phong phạm của một cao thủ, xét về cả ý thức hay kỹ thuật. Ai tinh ý chút là có thể nhìn ra ngay.

“Người kia là ai?” Diệp Tu hỏi Thiên Diệp Ly Nhược bên cạnh, Ngộ Đạo Quân của Diệp Tu cùng nghề mục sư nên thường đứng cạnh cô.

“Đâu?” Thiên Diệp Ly Nhược không biết đại thần đang hỏi ai.

“Tên pháp sư nguyên tố kìa, Phân Yên Cảnh”

“Không biết, chịu.” Thiên Diệp Ly Nhược nói.

“Trình độ được phết.” Sau khi để ý, Diệp Tu nhìn cách công kích liền biết người này chính là cao thủ, cú vừa rồi không phải ăn may.

“Lợi hại lắm đó.” Tiền Phương Cách Hải cũng lại gần nói. Cùng nghề nghiệp nên thường so sánh mình với người ta. Từ khi để ý người này, Tiền Phương Cách Hải đã âm thầm so sánh, kết quả thật sự làm cậu giật mình, người này không phải dạng vừa đâu.

Trong lúc đám Diệp Tu lén lút quan sát Phân Yên Cảnh, Triệu Vũ Triết vẫn cố gắng tìm kiếm, cuối cùng hắn cũng phát hiện Ngộ Đạo Quân giữa biển người.

Quả nhiên còn ở đây.

Triệu Vũ Triết thầm đắc ý, Mã Đạp Tây Phong cứ tưởng màn tấn công Tây Bộ Thánh Kỵ vừa rồi là vì hắn muốn ưu tiên cướp BOSS, lấy đại cục làm trọng. Song thực tế Triệu Vũ Triết chỉ muốn phá vỡ hạch tâm của đối phương để dẫn dụ Ngộ Đạo Quân xuất hiện. Bây giờ kế hoạch đã thành công, Triệu Vũ Triết lập tức bỏ rơi chiến trường cướp BOSS khốc liệt, xông thẳng đến chỗ Ngộ Đạo Quân.

Tên này đột nhiên thay đổi mục tiêu khiến Mã Đạp Tây Phong trở tay không kịp. Dù rằng cả hai không nói gì với nhau, nhưng đến tận lúc này, Mã Đạp Tây Phong vẫn phái người phối hợp với Triệu Vũ Triết. Thế mà vào thời điểm cướp BOSS quan trọng, Triệu Vũ Triết lại điều khiển Phân Yên Cảnh tấn công hướng khác…

Mã Đạp Tây Phong ngó theo thì thấy Ngộ Đạo Quân bên kia.

Định đánh giặc phải bắt vua trước sao? Mã Đạp Tây Phong thầm nghĩ, vậy cũng tốt, diệt trừ chướng ngại này có thể bớt được nhiều việc về sau.Thế nên một mặt, Mã Đạp Tây Phong chỉ huy người chơi tiếp tục tấn công nhằm chặt đứt liên hệ giữa BOSS và Nghĩa Trảm Thiên Hạ, một mặt cũng phân ra một nhóm phối hợp cùng Triệu Vũ Triết.

“Thằng đó nhào tới kìa!” Tiền Phương Cách Hải thấy Phân Yên Cảnh tiến công mạnh mẽ như một pháp sư chiến đấu thì kinh ngạc hô to.

Từ “tiến công” này thực sự hiếm khi dùng cho pháp sư nguyên tố lắm.

“Đại thần, nó nhằm vào ông đó.” Thiên Diệp Ly Nhược nói.

“Bảo vệ tui!” Diệp Tu hét.

Một mục sư nói như thế cũng là chuyện bình thường, nhưng nghe người trước mặt nói vậy, Tiền Phương Cách Hải và Thiên Diệp Ly Nhược lại cảm thấy mất tự nhiên vô cùng.

Nhưng nghĩ gì thì nghĩ, việc cần làm vẫn phải làm.

Tiền Phương Cách Hải lay động pháp trượng, ngâm chú ra một bức tường lửa, đẩy về phía Phân Yên Cảnh.

Cơ thể Phân Yên Cảnh chợt lập lòe, dùng Dịch Chuyển Tức Thời xuyên qua tường lửa, đồng thời cũng vung pháp trượng đẩy một bức tường khác về phía ba người Diệp Tu. Những tên Hô Khiếu Sơn Trang bên cạnh cũng bất chấp tường lửa, theo sau họ còn có mục sư, thương tổn tí ti nhằm nhò gì.

Tường lửa đến gần, Diệp Tu điều khiển Ngộ Đạo Quân không ngừng lùi về phía sau, đồng thời cũng vẫn chỉ huy thánh kỵ sĩ bên kia.

“Kéo về khu đặt bẫy” Những lời này Diệp Tu không nói ra, mà gửi đến kênh đoàn đội.

Nhóm kỵ sĩ đều hiểu đây là khu vực họ đã mai phục sẵn, bèn liên tiếp Gầm Rú Khiêu Khích nhằm dẫn Võ Sĩ Giác Đấu Vitelius về phía đấy. Còn những người chơi đạo tặc có nhiệm vụ đặt bẫy hai mắt sáng ngời, họ đã mong đợi khoảnh khắc này từ lâu.
Tụi em được 700 chương rồi nà ;O;
— QUẢNG CÁO —