Câu trả lời đầy sức công phá này khiến Triệu Vũ Triết lập tức cạn lời. Đừng nói một trăm, chỉ mười em thôi cũng đủ làm hắn chột dạ. Sau khi hồi sinh, trong khoảng thời gian chạy qua đây, Triệu Vũ Triết vẫn luôn suy nghĩ về trận chiến vừa rồi. Hắn bị hàng loạt đại chiêu quất chết chỉ bởi vì lùi ba bước trước chiêu Khóa Yết Hầu thật ư?
Nếu lúc ấy không lùi ba bước mà chỉ lùi một bước thì sao?
Hào Long Phá Quân vẫn sẽ ập đến, bớt hai bước rồi, pháp sư nguyên tố không có Dịch Chuyển Tức Thời liệu có thể thoát khỏi phạm vi tấn công của một đại chiêu thế này không?
Hắn không thể biết ngay được, tốc độ tiến công của Hào Long Phá Quân còn phụ thuộc vào thuộc tính nhân vật. Mà Triệu Vũ Triết lại chú ý một chuyện khác hơn: Bộ combo liên tục mà hắn hứng chịu lúc ấy cũng được tạo thành từ cú lùi ba bước của hắn. Nếu hắn chỉ lùi một bước, có lẽ đối phương sẽ thay bằng bộ combo khác.
Thế thì có phải mình sẽ bình yên vô sự không? Triệu Vũ Triết cũng không rõ nữa, bởi trên đời này không có nếu như.
Cũng vì không rõ, Triệu Vũ Triết mới có can đảm đuổi theo khiêu chiến lần hai, và vì không rõ, hắn mới bỏ đi thái độ khinh khỉnh ban đầu. Nhưng đến lúc hắn quyết định tập trung tinh thần để so đấu, đối thủ lại đề nghị cho hẳn trăm nhé, đùa hả bố?
“Anh… nói đùa à?” Cuối cùng Triệu Vũ Triết lại thành thật hỏi lại, hắn thấy hành động này cũng không có gì đáng xấu hổ, nếu dám một chọi trăm thật thì mới chẳng hiểu gì về Vinh Quang ấy.
“Hơ, nếu chú không dám thì anh đùa đấy, còn nếu dám, tụi anh sẽ nhào lên ngay và luôn.” Diệp Tu trả lời.
“Có gì mà không dám, nhưng nếu làm thế, anh thắng còn ý nghĩa gì nữa?”
“Có đó, anh thấy trang bị của chú em không tệ lắm…” Diệp Tu nói.
Triệu Vũ Triết hộc cmn máu, quả nhiên thằng chả tới cướp BOSS, bộ định coi mình như BOSS để giết người cướp của luôn hả? Nhưng cũng nhờ Mã Đạp Tây Phong chịu đầu tư cho nhân vật của Triệu Vũ Triết, cả người hắn mới đắp toàn đồ xịn chữ cam. Chuyện tạo một nhân vật diện nguyên cây cam cũng chỉ là chuyện đơn giản với một câu lạc bộ lớn như Hô Khiếu. Và nhân vật ấy sẽ chẳng khác gì BOSS trong mắt đám người chơi, có khi còn cao cấp hơn cả BOSS phó bản. Bởi BOSS phó bản không có chuyện rơi đồ cam 100%, nhưng Phân Yên Cảnh diện nguyên cây lại có xác suất rơi đồ cam 100%.
Triệu Vũ Triết không biết nên đáp trả thế nào. Hắn muốn đọ sức với người ta, người ta lại không cùng suy nghĩ với hắn, chỉ quan tâm tới BOSS và vật liệu, mắt nhìn hắn nhưng tim lại nghĩ đến mớ trang bị trên người hắn. Chả ngó ngàng gì đến tân binh xuất sắc hắn đây.
Trong lúc hai bên đấu võ mồm, Mã Đạp Tây Phong cũng đã dẫn theo đoàn đội của Hô Khiếu Sơn Trang đuổi tới nơi. Triệu Vũ Triết chỉ seen chứ không trả lời tin nhắn, còn ngó ngược ngó xui, Mã Đạp Tây Phong nhìn là biết rõ ý định của tên tân binh xuất sắc này. Thằng chả mới chết một lần, lòng không phục nên tính báo thù đây mà.
Mã Đạp Tây Phong thở dài. Quả nhiên đám tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ để ý chuyện thắng thua hơn, chuyện thua người ta còn làm họ cay hơn chuyện mất đi bất kỳ món đồ nào.
Người trẻ tuổi dễ kích động quá, chú đuổi theo người ta, người ta lại có đồng bọn ở đấy, chú muốn đấu thế nào đây? Mã Đạp Tây Phong thầm nghĩ, nhưng tên này lại là thành viên của chiến đội, gã làm sao có thể bỏ mặc chứ, thế là gã bèn dẫn lính đuổi theo. Gã đến nơi, quả nhiên nhìn thấy mình phải đối đầu với người của Nghĩa Trảm Thiên Hạ, còn tên Ngộ Đạo Quân bị tình nghi là đại thần Diệp Thu thì đang đứng đối diện Phân Yên Cảnh.
Sắp chiến rồi ư?
Mã Đạp Tây Phong thầm đánh giá đội hình Nghĩa Trảm Thiên Hạ, nhân số hai bên không chênh lệch mấy. Nếu so trang bị, đoàn tinh anh của công hội được câu lạc bộ chống lưng như họ vẫn cao hơn một bậc. Giờ chỉ cần PK đoàn đội chứ không phải cướp BOSS, thường các công hội dưới trướng câu lạc bộ sẽ không đồng ý cử nhóm tinh anh ra, nhưng bây giờ tuyển thủ nhà mình lại là kẻ đầu têu, gã không thể bơ đời mà sống được. Ngay cả khi gã không tự tổ chức, những kẻ bên cạnh cũng sẽ không chịu ngồi yên. Cả đám còn mang thân phận fan trung thành của chiến đội nữa. Mà Triệu Vũ Triết anh dũng giành được giải tân binh xuất sắc nhất lại là một tuyển thủ được fan Hô Khiếu yêu thích.
“Tiểu Triệu, tính làm gì?” Mã Đạp Tây Phong vừa tính kế vừa dò hỏi ý định của Triệu Vũ Triết.
“Đồ của BOSS đã bị chúng nẫng mất. Hội trưởng, anh có định cướp lại đặng bù tổn thất không?” Triệu Vũ Triết chợt hỏi. Dù chỉ là tân binh, hắn cũng là người biết suy nghĩ. Hắn muốn cố gắng chứng minh thực lực của mình, còn chuyện chiến đấu trong hoàn cảnh gì, hắn lại không quan tâm mấy. Nhưng bây giờ phe địch người đông thế mạnh, chúng còn định nhào lên coi hắn như BOSS mà xáp lá cà. Bảo hắn thể hiện thực lực trong trường hợp này hình như khó quá thì phải? May mà người phe mình đã đến nơi, Triệu Vũ Triết sẵn sàng kêu gọi mọi người chơi quần chiến, bởi có làm gì thì hắn vẫn sẽ nổi bật nhất thôi.
Trình độ của Triệu Vũ Triết thuộc đẳng cấp chuyên nghiệp, nhưng so về gian xảo, hắn lại kém xa Mã Đạp Tây Phong. Tuy Mã Đạp Tây Phong không thể đoán được 100%, song ít ra gã biết Triệu Vũ Triết muốn lấy việc công làm việc tư.
Mã Đạp Tây Phong có thể làm gì khác? Đừng nói Triệu Vũ Triết còn moi được một lý do vớ vẩn, lỡ như hắn không cần lý do mà đề nghị đánh luôn, Mã Đạp Tây Phong cũng không thể từ chối. Được sóng vai chiến đấu với tuyển thủ chuyên nghiệp là một chuyện rất ý nghĩa với fan chiến đội cơ mà. Nếu Mã Đạp Tây Phong dám bảo đi thôi kệ mọe nó, gã tin chắc nhiều người trong đoàn tinh anh sẽ bất mãn, lại giả như truyền ra ngoài thì số người bất mãn trong công hội có tăng chứ không giảm.
“Ha ha, có lý. Nếu BOSS bị chúng cướp, mình đành cướp lại chúng vậy.” Mã Đạp Tây Phong tất nhiên sẽ không vạch trần, cũng hùa theo ý của Triệu Vũ Triết. Coi bộ phải chơi với thằng này một trận rồi. Gã lại nhìn sang kênh công hội, nhiều người đang hò hét đánh giết các kiểu. Quả nhiên thằng nào thằng nấy đều thích thú với chuyện sóng vai chiến đấu với Triệu Vũ Triết. Cảm giác ấy đã rõ mồn một ngay khi gã giới thiệu Triệu Vũ Triết sẽ dùng Phân Yên Cảnh tham gia với đoàn đội.
“Hử? Tới viện trợ à?” Diệp Tu cười nói.
“Cướp BOSS tụi tui rồi muốn chuồn à, không có cửa đâu.” Mã Đạp Tây Phong tốt tánh tốt cho trót, giúp Triệu Vũ Triết khơi lại lý do này.
“Đây có phải lần đầu đâu, mà chắc cũng không phải lần cuối rồi. Lần nào cũng làm thế chẳng phải sẽ mệt chết à?” Diệp Tu đáp lại.
Chân lý cmnr!
Mã Đạp Tây Phong thở dài, đám hội trưởng như họ đều hiểu rõ đạo lý này. Vậy nên ai cũng ngầm chấp nhận quy tắc hòa bình khi cạnh tranh BOSS hoang dã. Bởi thực tế mọi người gần như phải cướp nó mỗi tuần 74 lần, nếu lần nào cũng làm lớn chuyện, nhà nhà ắt sẽ chìm trong cảnh PK lầm than ngày này qua tháng nọ.
Trừ khi trong quá trình cướp BOSS xảy ra chuyện gì quá kinh khủng, thì mọi người đều bỏ qua chuyện cũ ngay chớp mắt BOSS ngã xuống kia. Các công hội trải qua vô số chiến dịch cũng đã quen với việc này, hiếm ai có thể làm họ buồn ói được lắm. Mã Đạp Tây Phong vì phối hợp với Triệu Vũ Triết mới khơi lại chuyện cũ, giờ nghe Diệp Tu nói thế, gã bỗng cảm thấy thân thiết quá đỗi, thiếu điều cho cả đoàn đến đây đứng chơi thôi.
Nhưng hắn chắc chắn không thể làm vậy, chỉ đành hừ cái lấy lệ. Lòng đã muốn chiến, nói gì cũng bằng không. Chính Mã Đạp Tây Phong cũng biết lý do trên chỉ là giả vờ, Triệu Vũ Triết không chiến đấu vì nó, có nói nhiều cũng được gì đâu?
Hai bên đều đánh hơi được mùi thuốc súng, mỗi bên dàn trận chuẩn bị nghênh đón địch. Ngay lúc này, từ đâu xuất hiện một đám người chạy ầm ầm tới, tên đứng trước cực kỳ hăng hái phóng về phía trận địa của Nghĩa Trảm Thiên Hạ, mới mở miệng đã hỏi: “Rơi gì, rơi gì đó?”
Là công hội Hạ Vũ.
Chữ trên đỉnh đầu của nhóm người mới tới đập vào mặt Mã Đạp Tây Phong, không đợi gã kịp phản ứng gì, phía sau lại thêm hàng loạt tiếng bước chân, nhìn lại thì phát hiện công hội Việt Vân.
Người của công hội Việt Vân nhìn thấy họ cũng ngạc nhiên không kém, tức thì đứng khựng tại chỗ. Tiếp đó từng người nối đuôi nhau đến, đứng chật kín con đường có Hô Khiếu Sơn Trang chắn phía trước.
Hai công hội đã đến nơi rồi, công hội Chiêu Hoa còn cách bao xa chứ? Gần như ngay một giây sau, người mang danh hiệu công hội Chiêu Hoa cũng xuất hiện, hướng họ đến không có người của Hô Khiếu Sơn Trang chặn đường, tuy có thấy Hô Khiếu Sơn Trang đứng lấp ló nhưng cũng không quá giật mình. BOSS chỉ mới xử xong, Hô Khiếu Sơn Trang cạnh tranh thua chắc đang dọn chiến trường nhỉ?
Đây là cách lý giải rất bình thường, nên mọi người nhìn thấy Hô Khiếu Sơn Trang cũng không chú ý mấy, ngay cả công hội Việt Vân sau thoáng giật mình cũng tiếp tục tiến bước. Ai dè gần trăm acc Hô Khiếu Sơn Trang lại cứ đứng đấy cản đường, khiến công hội Việt Vân hò hét tránh đường liên tục.
Hội trưởng Vũ Tận Tri của Hạ Vũ và hội trưởng Bạch Lưu Khê Cảnh của Chiêu Hoa vừa đến nơi đã gấp gáp hỏi hàng tuồn ra là gì, cuối cùng mới để ý đến người của Việt Vân còn đang đòi chui vào. Người của hai công hội thoáng chốc đã kêu ầm lên: “Mấy đứa Việt Vân không vào thì mất phần ráng chịu nha.”
“Mọi người đợi tí, còn chưa kết thúc đâu.” Cuối cùng Diệp Tu cũng mở lời.
“Hả?”
“Hô Khiếu Sơn Trang bảo rằng không thể bỏ qua cho tụi mình dễ dàng kìa.”
Công hội Việt Vân còn đang chen lấn giữa đám người chơi Hô Khiếu Sơn Trang lập tức đứng ngay sang phía đối diện, công hội Hạ Vũ và Chiêu Hoa cũng “Ồ” cả lên.
Đây là điểm khác biệt giữa họ và Nghĩa Trảm Thiên Hạ. Tuy rằng nhỏ, nhưng cả ba vẫn là công hội có câu lạc bộ, đều hiểu rõ chuyện này. Nghĩa Trảm Thiên Hạ chỉ mới chập chững bước vào lãnh vực này, còn chưa hình thành quan điểm về BOSS đúng đắn. Chuyện Hô Khiếu Sơn Trang mất BOSS nên muốn trả thù, họ cảm thấy rất bình thường, không có phản ứng gì thái quá, còn chuẩn bị sống mái cả rồi. Còn đám thành viên tinh anh của công hội kia vừa nghe xong thì ồ cả lên, Hô Khiếu Sơn Trang bị gì vậy, chơi nhây thế này mất lý trí quá đi. Cái đám này thì chuẩn bị tinh thần bà tám trước…
“Mọi người khoan hãy ầm ĩ đã.” Diệp Tu nói, “Không liên quan gì đến BOSS hoang dã, thật ra là do tụi mình ăn hiếp tân binh tốt nhất của họ ấy mà.”
Còn ai hiểu lòng nhau hơn thế nữa! Mã Đạp Tây Phong nước mắt trào bờ mi, cũng là đại thần hiểu chuyện, sao cứ thay lời muốn nói thế này.