Toàn Chức Cao Thủ

Chương 744: Ba đối thủ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mì | Beta: Mei

Trưởng đoàn tinh anh số 2 của Luân Hồi đương nhiên chính là Ngụy Sâm, gã vừa nói, cả đám Luân Hồi đều ghé mắt nhìn. Đối thủ cần đối mặt bây giờ là ai hả? Là hai đại thần chiến thuật của Vinh Quang, Trương Tân Kiệt và Diệp Thu đấy. Thế mà chỉ huy của bọn họ lại dám ba hoa khoác lác như vậy, nhất thời, đám người chơi Luân Hồi không chỉ không tự tin lên, mà ngược lại càng thêm nghi ngờ Ngụy Sâm. Không ít người không thèm nể mặt gã mà gõ biểu tình “vãi mồ hôi”. Ngụy Sâm đúng là trưởng đoàn 2, nhưng địa vị ở công hội Luân Hồi lại không hề cao, hơn nữa gã còn ở đoàn tinh anh, nơi có tài sẽ được tận dụng triệt để, còn muốn trở thành nòng cốt chân chính cần có lòng trung thành, thành viên mới như gã không thể leo lên cao trong thời gian ngắn được.

Một đống người dùng icon tỏ thái độ hoài nghi với phát ngôn của Ngụy Sâm, làm cho gã rất sầu não.

Ai cũng thấy gã đang bốc phét, nhưng Ngụy Sâm tự thấy mình không chỉ không bốc phét, thậm chí đã nói nhẹ chỉ còn bảy phần.

Thử xem mới biết được?

Ngụy Sâm cảm thấy cách nói này đã coi như khiêm tốn rồi. Gã ở đẳng cấp nào chứ? Vừa nhìn tình trạng đối chọi bây giờ, gã cơ bản đã phân tích rõ tình thế và thiệt lợi liên quan. Gã thấy chỉ cần để gã chỉ huy Luân Hồi nhúng tay vào, đánh tan hệ thống phòng ngự của Mưu Đồ Bá Đạo liền dễ như ăn cháo.

Hàng rào phòng ngự mà Mưu Đồ Bá Đạo đang dùng để đối phó với bốn công hội, nom như đã chuẩn bị đối phó với các công hội đến sau đầy đủ, nhưng đó là theo cách nhìn của người chơi thường. Trong mắt những kẻ có trình độ như Ngụy Sâm, lực lượng phòng ngự được phân ra chống chọi với Luân Hồi chẳng xứng tầm bọn họ chút nào.

Ngụy Sâm tin tưởng trăm phần trăm mình có thể đánh tan, nhưng gã sợ nói chắc chắn như vậy, Luân Hồi sẽ không tin, dù sao thì đối thủ cũng quá mạnh trong mắt mọi người. Ngụy Sâm đã nói giảm nói tránh, không ngờ người Luân Hồi vẫn không tin, tiếng xì xào ít hơn, nhưng đám icon không đồng ý ào ào bay ra trên đầu mọi người cũng hơi quá rồi đó?

Trình độ như ông đây làm nằm vùng thật quá lãng phí mà.

Ngụy Sâm thầm than, lại tiếp tục thể hiện sự “tự tin quá đáng” theo cảm nhận của quần chúng nhân dân: “Sao hả, mấy ông không tin? Trương Tân Kiệt và Diệp Thu vốn là đối thủ ngang sức ngang tài, nhưng thực lực đoàn tinh anh của Mưu Đồ Bá Đạo lại mạnh hơn rất nhiều, nếu đối đầu trực diện thật, Mưu Đồ Bá Đạo căn bản không cần bày tư thế phòng ngự hoàn toàn như vậy. Chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì khiến Mưu Đồ Bá Đạo rơi vào hoàn cảnh xấu. Bây giờ chính là cơ hội tốt để chúng ta đục nước béo cò. Nếu mấy ông muốn chờ hai phe phân thắng bại xong mới đi nhặt đồ thì… Đừng trách tui nói thẳng, một khi Trương Tân Kiệt hay Diệp Thu mất đi đối thủ ngang hàng kìm hãm nhau rồi, chúng ta còn có thể kiếm lợi được sao?”

Ngụy Sâm nói đúng lý hợp tình, nghe không giống kiểu tự tin mù quáng, mọi người liền trầm mặc, không còn ai spam icon nữa.

“Muốn ra tay thì làm sớm đi. Mưu Đồ Bá Đạo bây giờ không phải đang phân thắng thua với Diệp Thu, chúng chỉ muốn câu giờ để đoàn đội nhanh chóng giết BOSS. Mình đứng nhìn càng lâu thì người ta càng phấn khởi. Bọn mình vốn đã đến muộn, muộn thêm nữa còn cướp thù hận thế nào đây?” Ngụy Sâm nói tiếp.

Một câu tiếp một câu, hội trưởng Luân Hồi Tam Giới Lục Đạo rốt cuộc không kiềm chế nổi nữa. Bọn họ không phải đến để hóng hớt, mục tiêu của họ cũng là BOSS. Kết quả lúc này Ngụy Sâm lại bồi thêm một câu: “Chúng ta là công hội của đội quán quân đó, có tiền đồ chút đi.”

Lời này có thể xem như chọt trúng nỗi đau của Tam Giới Lục Đạo. Thành tích gần đây của công hội Luân Hồi quả thực làm xấu mặt thân phận quán quân, câu nói của Ngụy Sâm làm Tam Giới Lục Đạo không thể bình tĩnh suy xét vấn đề nữa. Đến cũng đến rồi, còn dây dưa lằng nhằng thì chẳng ra làm sao cả.

“Tui dẫn đoàn một, Chấp Thiên chỉ huy đoàn hai, tất cả chuẩn bị.” Tam Giới Lục Đạo chỉ thị trong kênh công hội. Thuật sĩ nằm vùng của Ngụy Sâm tên Chấp Thiên Chi Hành, mệnh lệnh này nghe như bảo Ngụy Sâm, nhưng chẳng thà nói là bảo đoàn hai bây giờ toàn bộ nghe Ngụy Sâm chỉ huy.

“Tui dẫn đoàn hai phá tầng phòng ngự của Mưu Đồ Bá Đạo, đoàn một của ông phụ trách dẫn BOSS đi.” Ngụy Sâm nói.

“Ok.” Tam Giới Lục Đạo nghe cũng hài lòng lắm. Thù hận của BOSS chỉ thuộc về  đoàn đội chứ không phải cả công hội, cho nên thù hận của BOSS cũng chỉ có thể ở một trong hai đoàn, BOSS để đoàn 1 của gã lo vẫn yên tâm hơn.

“Luân Hồi, chiến đội của chúng ta là đội quán quân, ra dáng chút đi, lên hết cho tui!” Tiếng rống cuối cùng của Tam Giới Lục Đạo nghe như gào thét, đoàn Luân Hồi xông lên.

“Luân Hồi đến.” Tưởng Du vốn mong công hội Luân Hồi sẽ giống Lam Khê Các, chỉ đứng ngoài chờ thời. Thế mà người ta đến không được bao lâu đã đằng đằng sát khí xông đến, gã vội vàng nhắc nhở Trương Tân Kiệt một tiếng, mong hắn đừng quên.

“Thấy rồi.” Trương Tân Kiệt thản nhiên đáp. Tình hình trước mắt và tiến độ giết BOSS đều đang rất ổn. Chỉ mình Luân Hồi đến cũng không thể phá vỡ được sự cân bằng này, nhưng hắn cũng không thể cho chúng ăn bơ toàn tập được.

Trương Tân Kiệt xoay góc nhìn, nhìn thế tới của công hội Luân Hồi mà điều chỉnh bố trí một chút. Có hai đối thủ chiến thuật khó chơi như Diệp Thu và Tiêu Thời Khâm, Trương Tân Kiệt không thể dành quá nhiều thời gian cho Luân Hồi.

Kết quả hắn vừa bố trí xong, chuẩn bị xoay góc nhìn đối phó với hai vị đại thần thì đột nhiên phát hiện, đoàn đội đang lao tới của Luân Hồi cũng nhanh chóng chỉnh sửa hướng tập kích và đội hình theo sự điều chỉnh của hắn.

Trương Tân Kiệt khựng lại, đoàn đội hai bên đã xô vào nhau.

Hàng loạt sóng trận liên kết lại, nháy mắt nuốt chửng vô số bóng người. Ma kiếm sĩ của Luân Hồi rất mạnh, cũng như mục sư của Bá Đồ vậy. Nhưng thiện xạ của họ còn mạnh hơn, thiện xạ của Luân Hồi đã vượt trội các nghề nổi bật của công hội câu lạc bộ thông thường. Đó là bởi vì Chu Trạch Khải quá nổi tiếng, ảnh hưởng của tuyển thủ ngôi sao siêu hot này không chỉ khiến tỉ lệ thiện xạ trong công hội Luân Hồi tăng cao, mà số người chơi chọn nghề thiện xạ trong Vinh Quang cũng tăng mạnh.

Mặc dù hệ thống nghề nghiệp của Vinh Quang rất cân đối, nhưng sự cân đối này cũng không thể làm cân bằng lựa chọn từ phía người chơi. Đặc biệt là khi Liên minh Chuyên nghiệp ảnh hưởng rất nhiều đến lựa chọn của người chơi. Nếu tuyển thủ của một nghề nào đó biểu hiện cực kỳ xuất sắc, sẽ khiến nhiều người chơi cho rằng nghề này rất mạnh.

Thời kì đỉnh cao ba quán quân liên tiếp, trong Vinh Quang cũng từng lưu truyền câu “Pháp sư chiến đấu đông như kiến”. Giờ đây độ hot của Chu Trạch Khải như mặt trời ban trưa, kéo theo số người chơi thiện xạ trong Vinh Quang tăng vọt. Nhiều người vì Chu Trạch Khải chơi thiện xạ đều là fan của Chu Trạch Khải và Luân Hồi. Sau đó thực lực vượt trội lại đầu quân cho công hội, thiện xạ ở công hội Luân Hồi thật sự đã nhiều đến không thể nhiều hơn. Nếu tăng nữa, nhiều hoạt động đoàn đội của công hội sẽ bị hạn chế.

Ưu thế số lượng tất nhiên dẫn đến họ có nhiều cao thủ hơn. Thực lực thiện xạ của Luân Hồi khỏi phải bàn cãi, thế nên trong cuộc đụng độ với Mưu Đồ Bá Đạo, thế công của công hội Luân Hồi vừa nhanh vừa mãnh liệt.

Đợt đầu thiện xạ, đợt hai ma kiếm sĩ. Mặc dù Mưu Đồ Bá Đạo cũng phản kích, nhưng hiển nhiên họ phải chịu tổn thất nặng nề. Tiếp đó những nhóm nghề cận chiến của Luân Hồi lại đột nhiên tiến lên, đảo một vòng, không tấn công gì lại lui trở về.

“Đừng manh động.” Trương Tân Kiệt nhìn người chơi nhà mình bất giác đuổi theo liền vội vàng ra lệnh. Nếu lao ra, đội hình của họ sẽ bị phá tan. Nhưng nếu không lao ra, họ sẽ bị yếu thế trước màn tấn công tầm xa của đối thủ. Cũng không thể dựa vào ưu thế mục sư của nhà mình được. Nếu là một chọi một thì còn đỡ, đằng này số người chia ra mỗi phía của Mưu Đồ Bá Đạo cũng có hạn, không những gặp phải hai phe cùng xông lên, bọn họ còn phải cử ra vài người đối phó với BOSS hoang dã.

“Ồ, kiên nhẫn ghê.” Ngụy Sâm kinh ngạc nhìn người của Mưu Đồ Bá Đạo không bị dụ, bèn nhanh chóng nhắn tin cho Tam Giới Lục Đạo: “Hội trưởng, đoàn 1 của mấy ông hỗ trợ xả skill che chắn cho bọn tui, các nghề tầm vừa và xa cũng phối hợp tấn công nữa.”

“Ok.” Tam Giới Lục Đạo đáp.

Thế nên đợt tấn công mới của Luân Hồi làm Trương Tân Kiệt càng thêm bức bối.

“Điều chỉnh vị trí của BOSS về hướng sáu giờ. Toàn thể tiến về phía này.” Trương Tân Kiệt bố trí lại rất nhanh. Đối phương không đánh qua, vậy hắn đành phải điều động mọi người sang đấy.

“Đi nào, dịch sang bên trái.” Bên Ngụy Sâm cũng lập tức chỉ thị đoàn đội công hội Luân Hồi dịch sang.

Trương Tân Kiệt lại giật mình. Nếu phải đối phó tiếp, đoàn đội của họ cần di chuyển và xoay vòng, mà hệ thống phòng ngự hắn nhằm vào mỗi phe lại không giống thế. Nhiều người di chuyển và xoay vòng như vậy, quả thực có hơi khó với họ. Nhiều người mà muốn di chuyển bảo trì trận hình phức tạp, chắc chắn sẽ có người mắc lỗi. Số người mắc lỗi càng tăng, đối thủ sẽ lập tức chớp được cơ hội. Đối thủ của mình còn có Diệp Thu và Tiêu Thời Khâm đấy.

Chỉ huy bên Luân Hồi là ai?

Trương Tân Kiệt không nghĩ chiến thuật của Luân Hồi chỉ là trùng hợp, hắn muốn coi đây là kế hoạch có chủ mưu của đối thủ, buộc hắn phải thận trọng tìm cách đối phó.

Nhưng nếu đối thủ cố ý thì công lực cũng thật cao thâm. Kiểu dụ người mắc lỗi để bắt lấy cơ hội thế này…

Trương Tân Kiệt bỗng cảm thấy ớn lạnh.

Dẫn dụ sai lầm, nắm bắt cơ hội, đây là phong cách mà đội trưởng chiến đội Lam Vũ Dụ Văn Châu am hiểu nhất, cũng chính vì phong cách chiến thuật của người này đã giúp Hoàng Thiếu Thiên trở thành người theo chủ nghĩa cơ hội xuất sắc nhất Vinh Quang. Hôm nay là ngày quái gì vậy, ba bậc thầy chiến thuật liên thủ dạy dỗ mình sao?

Trương Tân Kiệt hoảng hốt, hắn bắt đầu tìm xem trong đám người chơi Luân Hồi có thuật sĩ nào gây chú ý hay không. Nhưng nhìn một đống tên trên đầu nhân vật, đột nhiên lại cảm thấy không đúng.

Người Lam Khê Các không phải ở bên kia sao? Dụ Văn Châu ăn no rửng mỡ hay sao mà chạy tới giúp Luân Hồi?

Chẳng lẽ… Tên này đang mượn đao giết người, Lam Khê Các thì án binh bất động, rồi mượn sức Luân Hồi đục lỗ phòng ngự của Mưu Đồ Bá Đạo bọn họ?

Trương Tân Kiệt càng nghĩ càng rối…



Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
— QUẢNG CÁO —