Toàn Chức Cao Thủ

Chương 781: Anh Lãng Tử



Edit: Tam | Beta: Kha

Tên Anh Lãng Tử bắt nguồn từ ID Lãng Tử Phong Trần trong game. Tiếng “Anh” đằng trước thể hiện sự công nhận và tôn trọng của mọi người dành cho thân phận cao thủ của hắn. Trần Quả đúng là có biết nhân vật này. Lãng Tử Phong Trần xem như khá nổi tiếng ở thành phố H. Mấy tiệm net trong thành phố thỉnh thoảng có liên hợp tổ chức giải Vinh Quang nghiệp dư, Lãng Tử Phong Trần chính là nổi lên từ đây. Còn tiệm net Phi Vân tất nhiên là nơi hắn thường xuyên cắm chốt.

Nếu là lúc trước gặp cao thủ thế này, Trần Quả đã tấm tắc bội phục không thôi. Nhưng giờ đỡ nhiều rồi, có đại thần đứng đầu Vinh Quang lảng vảng trước mặt mỗi ngày, Trần Quả mà còn ngạc nhiên trước hạng cao thủ này thì phải tự úp mặt vào tường kiểm điểm thôi.

“Lãng Tử Phong Trần hả? Có biết.” Nghe giới thiệu, Trần Quả gật nhẹ.

Thái độ dửng dưng của Trần Quả khiến Anh Lãng Tử hơi thất vọng. Hắn đâu biết hạng như mình trong mắt sếp Trần bây giờ chỉ là muỗi, không khinh ra mặt là nhân từ lắm rồi.

“Ở đây cũng khá quá nhỉ!” Anh Lãng Tử không lập tức vào đề mà ngó nhìn xung quanh, nhận xét một câu về tiệm net Hưng Hân của Trần Quả.

“Cũng tạm được.” Trần Quả nói.

“Nghe nói bên chị có mấy cao thủ rất pro, sao không gọi ra cho mọi người làm quen một chút?” Anh Lãng Tử nói. Trong lúc đó, bảy đại cao thủ khác cũng tụ lại đây. Trên mặt không phải cao ngạo thì là kiêu ngạo, câng câng kiểu “ta đây vô địch thiên hạ đệ nhất giang hồ”.

“Ừm, mọi người tự kiếm chỗ ngồi đi!” Trần Quả nói.

“Sao vậy? Không ra mặt nói vài câu à?” Anh Lãng Tử nói.

“Cần thiết sao?” Trần Quả giả ngu.

Đúng là không nhất thiết phải gặp. Thực lực hai bên được đánh giá qua Internet, ngoài đời có thấy mặt không cũng chẳng sao. Ừ thì chẳng sao, nhưng thò mặt ra cho nhìn một tí thì chết ai? Người của chiến đội Hưng Hân trước nay chưa xuất hiện trước công chúng bao giờ. Đám người tụ tập muốn dạy Hưng Hân một bài học thuyết âm mưu đủ đường. Chiến đội Hưng Hân không ra mặt, họ càng muốn thấy, nói tới nói lui đều nhắc chuyện này.

Nhưng Trần Quả cứ trơ trơ, ai lay thì lay chị đây vẫn sừng sững. Mà tám đại cao thủ không phải tới để tán phét, đã có người dọn sẵn chỗ cho bọn hắn vào.

Mấy hôm nay tiệm net Hưng Hân vẫn bày màn chiếu suốt. Thấy tám cao thủ vào chỗ, Trần Quả PM bọn Diệp Tu, rồi cũng tạt qua một bên xem thi đấu.

Team gây hấn rất có lòng tin vào trận này, cứ dùng ánh mắt khiêu khích liếc liếc Trần Quả. Anh Lãng Tử đang khoe khoang acc Lãng Tử Phong Trần, thấy Trần Quả tới, cười nói: “Đánh thế nào đây?”

“Tùy mấy người. Thích đánh thế nào thì đánh.” Trần Quả báo số phòng, rất nhanh, đám khán giả vây xem đã có mặt đầy đủ, tám đại cao thủ cũng lần lượt quét thẻ vào.

Phe Hưng Hân vẫn là Hàn Yên Nhu của Đường Nhu ra trận. Có người ghé tai thì thầm gì đó với Anh Lãng Tử, chỉ thấy hắn cười cười khinh khỉnh, sau đó nhìn Trần Quả nói: “Vậy solo trước một ván, OK?” Từ nãy đến giờ, hắn vẫn luôn đặc biệt chú ý thái độ Trần Quả.

“Cứ tự nhiên.” Trần Quả nói.

“Vậy anh lên trước nhé mấy bro.” Anh Lãng Tử đánh tiếng với bảy cao thủ khác. Tám người bọn họ thật ra chẳng có gì thân thiết, chỉ là hoặc từng nghe danh, hoặc từng chạm mặt nhau trong vài ba hoạt động nhỏ. Tuy bây giờ chung xuồng, nhưng bình thường cả đám vốn đã không ưa nhau sẵn, đừng nói yêu thương đoàn kết gì. Trong tám người, Anh Lãng Tử mồm mép nhanh nhạy hơn tí, cứ hay ra vẻ bề trên, coi mình là thủ lĩnh cả nhóm, bảy người khác bất mãn trong lòng nhưng không nói. Bây giờ thấy Anh Lãng Tử xung phong, biết hắn muốn giành slot đầu, bảy người kia định ý kiến, ai biết Anh Lãng Tử chỉ đánh tiếng vậy thôi chứ không phải bàn bạc với họ, vừa nói xong nhân vật đã sẵn sàng. Đường Nhu bên kia liền nhấn vào trận! Hai người lập tức được dịch chuyển vào đấu trường.

“Ngầu quá!” Khi hai nhân vật xuất hiện ở hai góc lôi đài, khán giả xung quanh liền ồ lên thán phục. Nhân vật Lãng Tử Phong Trần là kiếm khách, mặc toàn trang bị bắt mắt đẹp đẽ, đám người chơi bình thường nhìn mà cắn bàn phím GATO. Mọi người soi xong nguyên set trang bị của hắn, trong đầu không khỏi hiện lên suy nghĩ “Quả nhiên danh bất hư truyền”, trầm trồ khen nức nở.

Âm thanh ca ngợi tán thán xung quanh khiến Anh Lãng Tử rất chi là mát dạ.

“E hèm!” Hắn hắng giọng định nói gì đó, chợt thấy trên màn hình có động tĩnh, Hàn Yên Nhu đứng góc đối diện đã bất ngờ xông tới.

Hào Long Phá Quân!

Đường Nhu vừa ra tay đã là đại chiêu, Hàn Yên Nhu cầm chiếu mâu đâm thẳng về phía Lãng Tử Phong Trần, khí thế kinh hồn bạt vía.

Anh Lãng Tử cười xùy một tiếng.

“Gấp vậy?” Anh lãng tử vừa nói vừa thành thạo nhích chuột điều khiển Lãng Tử Phong Trần né sang một bên. Ẻm này mở màn đã dùng đại chiêu Hào Long Phá Quân, khiến hắn chẳng thấy uy hiếp chút nào. Đấu pháp gà mờ như vậy, có chỗ nào giống đối thủ lợi hại mấy đứa khác kể đâu?

Anh Lãng Tử không tin. Trong giây phút mũi mâu của Hàn Yên Nhu lướt qua Lãng Tử Phong Trần, Anh Lãng Tử vừa thao tác phím vừa đẩy chuột, nhân vật trên màn hình nhảy chếch sang bên, đồng thời kiếm quang vụt ra: Rút Đao Trảm!

Đòn này nhất định phải trúng, vì chiêu kế hắn cũng thao tác sẵn rồi. Ai ngờ Hàn Yên Nhu đột nhiên khựng lại, xoay người, chiến mâu quét trở về trực diện kiếm quang của hắn: Bá Toái!

Hai kỹ năng đều tấn công theo đường vòng cung. Nhưng mâu dài, kiếm ngắn, phạm vi công kích không so được. Anh Lãng Tử đang thao tác chiêu kế tiếp, phát hiện đối thủ quyết lấy cứng chọi cứng, muốn chuyển sang Đỡ Đòn, nhưng động tác đã không theo kịp.

Rút Đao Trảm của hắn ra trước, đánh trúng Hàn Yên Nhu trước khi Bá Toái kịp tiếp cận mục tiêu. Nhưng vì pháp sư chiến đấu xoay người thi triển Bá Toái nên Rút Đao Trảm không ngắt skill được. Ánh kiếm bổ tới Hàn Yên Nhu, giây sau chiến mâu cũng đâm vào người Lãng Tử Phong Trần.

Không ai hơn ai!

Kết quả đợt va chạm của hai bên thoạt nhìn đã phân rõ. Hai skill không cao không thấp bù trừ nhau, xét sát thương đánh ra, ai cũng không chiếm được ưu thế đáng kể.

Nhưng, đây chỉ là phần sát thương.

Còn hiệu quả thực chiến?

Hàn Yên Nhu trúng Rút Đao Trảm lùi lại hai bước, mà Lãng Tử Phong Trần đương lúc nhảy lơ lửng giữa không trung, bị Bá Toái quét trúng phần chân làm lộn nhào một vòng to, đầu xoay ngược 180 độ cắm luôn xuống đất.

Bịch!

Lãng Tử Phong Trần cạp đất theo nghĩa đen. Nhân vật lộn nhào quá nhanh quá hiểm, nếu là tuyển thủ chuyên nghiệp hên xui còn cứu kịp, nhưng Anh Lãng Tử chỉ là cao thủ nghiệp dư, vẫn kém hơn chút. Dù có nghĩ tới, nhưng thao tác không kịp, nhân vật bất lực ngã chổng vó lên trời.

Tư thế cạp đất nhục như cá nục. Nhất là bây giờ trong tiệm net trưng cái màn chiếu to tổ chảng, dù Anh Lãng Tử chơi game nhìn góc thứ nhất không chứng kiến hết toàn cảnh cú ngã định mệnh của mình, nhưng lơ đãng liếc qua, đã thấy cảnh Lãng Tử Phong Trần trồng chuối trên màn hình đập vào mắt.

Anh Lãng Tử cay lòng! Hắn cảm thấy đối thủ dùng thủ đoạn hết sức lưu manh thiếu lý trí bẫy mình. Dù mình té sấp mặt, nhưng sát thương hai bên như nhau chứ bộ? Nhưng vì cú ngã này, khiến người xem đánh giá hắn kém hơn Hàn Yên Nhu một bậc.

“Chơi hèn!” Anh lãng tử phẫn nộ chỉ trích, đổ lỗi để lấp liếm tình cảnh khó xử hiện tại, sau đó thao tác Chịu Thân chuẩn bị lộn lại. Ai ngờ lại nghe xung quanh vang lên một trận xôn xao.

Đám khán giả nhìn bằng góc thứ ba, có thể quan sát toàn cảnh cuộc chiến. Chỉ thấy Lãng Tử Phong Trần đang uốn người, Hàn Yên Nhu đã bước lên trước, hai bên vẫn cách nhau một khoảng, chiến mâu trong tay Hàn Yên Nhu đã vọt tới. Bước thêm một bước, mũi mâu liền chạm đúng lên người Lãng Tử Phong Trần, thao tác cực kỳ chuẩn xác.

Lãng Tử Phong Trần vừa gượng đứng lên lại bị chiến mâu đâm trúng, trình diễn màn lộn nhào trên không rồi té ụp mặt lần hai. Lần này hắn muốn đỡ cũng không đỡ được, Viên Vũ Côn là kỹ năng cưỡng chế bắt lấy.

Lần này chỉ mình hắn ăn damage. Anh Lãng Tử đổ mồ hôi, vừa điều khiển nhân vật đứng dậy, vừa bày sẵn tư thế đỡ đòn. Khán giả thấy rõ ràng, khi Lãng Tử Phong Trần đứng lên, Hàn Yên Nhu đã cố tình lẩn ra sau lưng hắn. Lãng Tử Phong Trần giơ kiếm nghênh địch, nhưng trước mặt nào còn bóng ai?

Anh Lãng Tử thấy không ổn vội xoay người, chiến mâu đã xé gió tới. Phải nói trong đám dân chơi Vinh Quang, Anh Lãng Tử cũng là cao thủ máu mặt, lúc xoay người còn biết nhảy lùi ra sau một bước, phản xạ đã tính rất khá. Nhưng động tác của Đường Nhu còn nhanh hơn, Thiên Kích vọt tới, Lãng Tử Phong Trần đang nhảy bị đâm hự một cái, được dịp bay cao.

Cả tiệm net cạn lời.

Đây là buổi tối cạn lời thứ năm trong tuần. Những tưởng lần này đã có thể dằn bể mặt Hưng Hân, thằng Lãng Tử lại đánh đấm lãng xẹt, bị động quá chừng thế kia?

Anh Lãng Tử cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, hắn thấy mình bất lực vê lờ, tài năng chưa kịp thể hiện đã bị cuốn vào nhịp điệu chiến đấu của đối thủ.

“Đánh được đấy.” Trong phòng huấn luyện trên lầu hai, bọn Diệp Tu bu lại xem thi đấu trên màn hình lớn. Thấy Đường Nhu chiếm hết quyền chủ động, Diệp Tu gật đầu nhận xét: “Thằng bữa nay có vẻ khá. Tiểu Đường lợi dụng ưu thế rất tốt, đối thủ hoàn toàn bị khống chế. Dạo này huấn luyện tiến bộ nhiều nha, nhất là thao tác ngày càng chính xác.”

“Được được.” Ngụy Sâm cũng hùa theo, Đường Nhu lại không hề phản ứng, tiếp tục tấn công dồn dập, Anh Lãng Tử không hề có cơ hội phản kháng, bị cô đánh cho nằm bò trên đất.
— QUẢNG CÁO —