Toàn Chức Cao Thủ

Chương 828: Tôi có một cậu bạn



Edit: Kha | Beta: Na

Không chỉ là phóng viên của tòa soạn Esport, Thường Tiên còn là người chơi trung thành của Vinh Quang. Công việc chủ yếu của hắn đều xoay quanh trò chơi này; khi công việc bận rộn, hắn cũng sẽ giết thời gian bằng cách chơi Vinh Quang.

Ở Thần Chi Lĩnh Vực, Thường Tiên dùng tài khoản nhà quyền pháp. Trong game, hắn chỉ là một người chơi hết sức bình thường, và cũng như bao người chơi bình thường khác, hắn từng ngậm đắng nuốt cay trước tên nhặt mót tàn nhẫn độc ác vô nhân đạo nhất Vinh Quang – Hại Người Không Mệt này.

Hồi chuẩn bị trước khi phỏng vấn, Thường Tiên có nhìn thấy tên nhân vật Hại Người Không Mệt trong danh sách báo danh của chiến đội Hưng Hân, nhưng từ hồi hoạt động thách đấu và ba ngày thi đấu tiếp đó, Hại Người Không Mệt chưa từng lú mặt ra. Thường Tiên còn cho rằng tên này quyết định từ bỏ cuộc chơi, chẳng ngờ hắn lại thật sự nhìn thấy Hại Người Không Mệt ở đây. Trong thoáng chốc chạm mặt đó, bao nhiêu thù hận chất chứa của Thường Tiên đối với Hại Người Không Mệt bùng nổ ngay và luôn. Nhớ trận PK ngày đó, hắn chỉ vừa ngã xuống, còn chưa kịp hú đồng bọn nhặt giúp món vũ khí vừa văng ra, một bóng dáng đã nhanh nhẹn xuất hiện giữa dòng người quần ẩu, cuỗm hàng của hắn rồi bỏ đi như một vị thần.

Góc nhìn linh hồn của Thường Tiên đã chứng kiến tất cả. Món Lôi Quyền tốn của hắn biết bao thời gian lại bị một tên hôi của dễ dàng cướp đi trong một trận PK. Thường Tiên sầu đến mức mất hết hứng thú vào game suốt một tuần.

Hắn từng muốn tìm Hại Người Không Mệt tính sổ, thế nhưng chuyện tìm người trong Thần Chi Lĩnh Vực rộng lớn này không phải cứ cố gắng và kiên trì thì có thể làm được. Thường Tiên sau một thời gian dài tìm kiếm cũng khó quá bỏ qua. Dù chuyện đã trôi qua nhiều ngày, hắn vẫn cảm thấy tức giận khi nhìn thấy Hại Người Không Mệt có mặt trong đội hình Hưng Hân. Chẳng qua hắn đang làm việc, không thể lẫn việc tư vào việc công. Huống hồ tên Hại Người Không Mệt còn chưa lên sàn, có mặt trong danh sách cũng chưa chắc là thật! Quy tắc của vòng khiêu chiến lõng lẻo lắm cơ mà.

Thường Tiên vốn ghim Hại Người Không Mệt trong lòng, giờ lại được biết cái kẻ cool ngầu mà hắn những tưởng là Diệp Thu chính là Hại Người Không Mệt, hắn chợt đâm ra ghét cay ghét đắng khuôn mặt này, ngay lập tức liền kích động xoay người cự Mạc Phàm.

Mọi người kinh ngạc nghe hết, chuyện trùng hợp như vậy cũng có thể xảy ra à! Tất cả thầm cảm thấy vi diệu, nhưng không ai lên tiếng khuyên can gì. Mạc Phàm cũng không đơ mặt nữa, hắn ngớ người ra, có lẽ bản thân Mạc Phàm cũng chưa từng chuẩn bị tâm lý gặp mặt người bị hại như vậy.

“Cậu… là ai?” Cuối cùng Mạc Phàm mở miệng hỏi.

“Tên tôi là Đoạt Mệnh Thu Cát, Lôi Quyền của tôi từng bị cậu cuỗm mất. Có vẻ cậu không nhớ đâu nhỉ?” Thường Tiên lớn tiếng dằn mặt trước.

“Ờ.” Mạc Phàm đáp.

“Giờ tôi giúp cậu nhớ đấy, trả đồ cho tôi mau!” Thường Tiên hét to. Hiện tại hắn đã có món vũ khí khác khá xịn, không so đo món đồ không còn là của mình nữa. Giờ hắn chỉ canh cánh nỗi uất ức khi trơ mắt nhìn vũ khí yêu dấu bị người cướp mất thôi. Dù gì mọi chuyện cũng đã qua lâu, Thường Tiên xem như bình tĩnh lắm rồi. Nếu chuyện mới xảy ra trong tuần, hắn cam đoan mình có quyết tâm chém bay đùi thằng cờ hó này.

“Tìm không thấy.” Câu trả lời thành thật của Mạc Phàm lại chọc điên Thường Tiên. Tao có phải đòi hàng thật đâu, chú mày bị tóm ít ra cũng phải xin lỗi chớ? Thái độ thế là sao hả?

“Cậu… cậu…” Thường Tiên “cậu cậu” hai tiếng, không biết nên nói gì. Hắn chỉ mong được trút giận, chứ không muốn đòi trang bị gì hết. Vậy mà bây giờ hắn lại không biết đối phương cần làm gì thì mình mới nguôi giận. Cho hắn đập một trân ư? Thường Tiên cảm thấy điều này hơi hư cấu.

Hai người cứ đứng đối diện, mãi đến khi Kiều Nhất Phàm chuồn đi rót nước quay về. Cậu không biết chuyện gì vừa xảy ra, thấy Thường Tiên ở phía trước, bèn đưa ly nước qua trước cái nhìn chòng chọc của cả phòng.

“Uống nước nào.” Tự dưng nhận được ly nước, Thường Tiên cũng ngỡ ngàng.

Cả đám đỡ trán, cảnh tượng gì thế này!

“E hèm, Tiểu Thường à. Hôm nay cậu tông trúng chị, vậy việc Mạc Phàm nhặt trang bị của cậu coi như xí xóa được không? Làm lớn chuyện cũng không được gì.” Lúc này Trần Quả lại bày ra phong thái chị đại lo liệu mọi chuyện. Thật ra xí xóa chỉ là nói thế thôi, Trần Quả phát hiện Thường Tiên cũng không tức giận như bề ngoài, có lẽ thời gian qua đã lâu, chuyện này chỉ để lại trong lòng cậu ta một vết sẹo chứ không phải oán niệm sâu sắc gì. Nếu là người khôn khéo, không chừng chỉ chém gió đôi câu cả hai đã thành bạn rồi! Tiếc thay Mạc Phàm không phải người như vậy, trông dáng vẻ lạnh lùng nói với người ta “tìm không thấy” của hắn chẳng khác gì đang gây hấn cả.

Thường Tiên cãi cọ với một tên như thế không biết làm sao để xuống nước. Trần Quả chỉ vờ nói thể để giúp hắn thoát khỏi cục diện này mà thôi.

Dù gì Thường Tiên cũng là phóng viên được một năm, đầu óc lanh lợi, mới nghe đã biết Trần Qủa đang giúp mình tổ lái vấn đề, tránh cho hắn và Mạc Phàm đứng ngay đơ ở đây. Vì vậy hắn vội vàng chộp lấy cơ hội này, vừa cảm ơn Kiều Nhất Phàm bưng nước cho mình, vừa nói đôi câu khách sáo với Trần Qủa.

Kiều Nhất Phàm đi rót nước nên không biết chuyện gì vừa xảy ra, cậu ngơ ngác buột miệng hỏi Mạc Phàm bên cạnh: “Sao vậy?”

“Muốn trang bị thôi!” Mạc Phàm chỉ nói ngắn gọn như thế, làm Thường Tiên nghe xong mém hắt nước sang. Mình muốn trang bị của thằng cờ hó này hồi nào? Mình chỉ bảo hắn trả trang bị lại cho mình thôi, sai một chữ khác nhau lớn lắm đấy!

Trần Quả không có thiện cảm với Mạc Phàm, nghe câu trả lời ngắn gọn làm người hiểu sai ý của hắn, cô cảm thấy rất khó chịu, bèn nói thẳng với Thường Tiên: “Tiểu Thường, cậu cứ làm chính sự trước đi. Ân oán cá nhân lát nữa kiếm chỗ giải quyết riêng, không ai ngăn cản đâu.”

“À, được rồi. Vậy chúng ta bắt đầu luôn nhở? Thật ra em vẫn còn nhiều điều chưa biết về mọi người. Lỡ hỏi trúng vấn đề nhạy cảm, mong mọi người thông cảm!” Nhắc đến chính sự, Thường Tiên làm việc có bài bản hẳn hoi.

“Ha ha, cậu muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.” Trần Quả nói.

“Em muốn biết, cựu đội trưởng của chiến đội Gia Thế, đại thần Diệp Thu có phải ở chiến đội Hưng Hân không?” Thường Tiên vừa mở miệng đã hỏi ngay vấn đề quan trọng cần được biết nhất.

Trần Quả ngó Diệp Tu, mọi người cũng nhìn sang Diệp Tu. Tất cả đều chờ mong hắn sẽ trả lời câu hỏi này thế nào.

“À, ảnh đó hả! Có thể nói là vừa ở vừa không ở.” Diệp Tu trả lời.

“Là sao?” Thường Tiên khó hiểu.

“Đến lúc đó cậu sẽ biết thôi.” Diệp Tu mỉm cười.

Gian xảo quá đi! Mọi người thầm thán phục, làm vậy thì dù có xạo láo cho qua chuyện, phóng viên cũng sẽ không hỏi sâu vào.

Thường Tiên quả nhiên không hỏi nữa. Phóng viên phải biết chừng mực thì mới mong lấy được tin hot, nếu cứ hỏi xoáy vào vấn đề người ta không muốn, làm bầu không khí căng thẳng, cuộc phỏng vấn sẽ khó mà kéo dài. Điều này chứng tỏ Thường Tiên còn chưa có nhiều kinh nghiệm, đổi lại là phóng viên với kinh nghiệm dày dặn như Tào Quảng Thành, gã sẽ không bỏ lỡ vấn đề này, đồng thời cũng sẽ không nhắc đến nó đầu tiên. Bởi câu hỏi đầu tiên lúc nào cũng cần thận trọng, không thể chơi phá game ngay vòng đầu được. Tốt nhất nên đặt những câu hỏi nhạy cảm như vậy ở cuối cùng. Lỡ như nhận được đáp án không có giá trị, phóng viên cũng có thể đánh trống lãng kết thúc cuộc thăm hỏi này trong hòa bình. Ngược lại nếu đáp án hữu dụng, đối phương bị truy hỏi có khó chịu cũng không làm ảnh hưởng đến cả cuộc phỏng vấn.

Thường Tiên quá nôn nóng nên mới buột miệng hỏi câu này đầu tiên. Sau chợt nhớ quy tắc mềm mỏng lúc đầu, hắn chỉ đành bỏ qua dễ dàng trước câu trả lời mập mờ của Diệp Tu.

Quả nhiên, Thường Tiên hỏi sang vấn đề Hưng Hân bị mọi người lên án là quá tự cao.

Nào ngờ Diệp Tu chỉ cười bảo: “Trận đấu tiếp theo sẽ chứng minh tất cả.”

“Mọi người có vẻ rất tự tin. Có phải anh cho rằng thực lực đội mình đủ sức đánh bại Gia Thế không?” Thường Tước hỏi.

“Trong thi đấu, không gì là không thể xảy ra.” Diệp Tu cười nói.

Cả đám thầm mắng chửi trong lòng. Chính Hưng Hân còn cảm thấy Gia Thế khó chơi kia kìa! Nếu bảo đấu với Gia Thế ngay bây giờ, Hưng Hân chỉ có thể thắng bằng niềm tin. Thứ Diệp Tu cần, chính là khả năng phát triển của tuyển thủ và nhân vật trong Hưng Hân. Họ của bây giờ và họ của ngày đối mặt Gia Thế sau này không hề giống nhau.

Diệp Tu từng nói với họ như thế, kết quả đụng phỏng vấn, tên này lại chẳng thèm nhắc đến, chỉ hùa theo người ta như thể việc chiến thắng Gia Thế là chuyện trong tầm tay.

“À, anh có thể nói đôi chút về nghề nghiệp tán nhân mà mình đang sử dụng hay không? Theo em được biết, tán nhân Quân Mạc Tiếu của anh đang sở hữu một món vũ khí bạc thần kỳ, có thể biến đổi nhiều hình thái theo ý mình.”

“Đúng rồi.”

“Món vũ khí này hẳn được tạo riêng cho tán nhân. Có thể cho biết vì sao anh lại nghĩ ra món vũ khí chuyên dụng này không? Chắc hẳn cần tốn nhiều công sức để tạo ra món vũ khí này nhỉ?”

Mọi người lại nhìn sang  Diệp Tu.

Đặc biệt là Trần Quả, câu hỏi này có thể gợi lên trong lòng Diệp Tu rất nhiều thứ. Người thiếu niên đã mất, cậu chàng thiên tài qua lời Diệp Tu. Cô từng đi tảo mộ cùng Diệp Tu và Tô Mộc Tranh nên tin chắc là thế.

“Tôi có một cậu bạn…” Trần Quả nghe Diệp Tu mở lời.
— QUẢNG CÁO —