Toàn Chức Cao Thủ

Chương 847: Giao dịch không nhỏ



Edit: Tam | Beta: Kha

Chiến đội Vô Cực bị loại khỏi vòng khiêu chiến, Ngũ Thần vốn không vui trong lòng. Nhưng là một tuyển thủ chuyên nghiệp có tư cách, hắn biết đây chỉ là thi đấu, có thắng có thua, không vì bị Hưng Hân knock-out mà xem họ là kẻ địch. Nhưng bây giờ bọn họ gấp gáp tìm tới tận cửa, bóng gió xách mé tương lai của chiến đội, Ngũ Thần có chuyên nghiệp, có tốt tính tới đâu cũng nhịn không nổi.

Tương lai chiến đội Vô Cực sẽ đi về đâu? Ngũ Thần là đội trưởng, tất nhiên hiểu rõ hơn ai hết. Hiện tại giải tán gần như là kết cục đã định, ông chủ của họ không có khả năng dốc tiền tài đầu tư thêm một năm cho một chiến đội không còn giá trị thương mại. Đó là chưa nhắc chuyện Vô Cực năm ngoái đã bị loại khỏi Liên minh, phải cố gượng đánh vòng khiêu chiến cả năm nay.

Chiến đội giải tán, như vậy nhân vật, trang bị, vật liệu cũng chẳng còn tác dụng, bán đi coi như là khoản thu cuối cùng từ Vinh Quang. Tình cảnh của Vô Cực bây giờ đã không còn tư cách ra giá. Dù sao giá trị vật phẩm hữu hạn, ra khỏi phạm vi game Vinh Quang là chẳng đáng một đồng. Chiến đội tan rã, nhu cầu cấp bách hiện tại là bán gấp những thứ này. Theo quan hệ cung cầu, Vô Cực khó tránh nằm thế bị động. Mà chiến đội Vô Cực không phải chiến đội mạnh, chất lượng vật phẩm chỉ ở mức trung bình, bán được hay không đã là vấn đề, nói chi đến việc bán được giá tốt.

Những điều này Ngũ Thần đều hiểu cả. Nói thật, chiến đội Hưng Hân đã là khách hàng triển vọng nhất. Chỉ có đội như họ mới có nhu cầu thanh lý tài nguyên của Vô Cực. Ít nhất giao dịch với Hưng Hân thực tế hơn việc ngồi chờ mấy cường đội giàu sang nằm top Liên minh đến dọn đồ giúp mình nhiều.

Nói thì nói thế, nhưng khi Hưng Hân thực sự tìm đến hỏi han, Ngũ Thần vẫn thấy rất khó chịu.

Không ngờ Diệp Tu đã nói ngay: “Ông cũng đừng buồn. Thi đấu là thi đấu, làm ăn là làm ăn, ông cũng biết khách hàng mấy ông không có mấy ai. Hưng Hân tụi tui là có thành ý nhất rồi.”

Ngũ Thần nghe mà bực bội, mình còn chưa nói quyết định của Vô Cực thế nào mà? Nói năng gì y như tụi tui giải tán cái chắc vậy? Nhưng nghĩ lại, đây là đại thần Diệp Thu, người nắm rõ giới Vinh Quang như lòng bàn tay, có đoán được tình cảnh hiện tại của họ cũng không đáng ngạc nhiên.

Nghĩ đến đây, khó chịu trong lòng Ngũ Thần tan biến, cuối cùng đáp: “Tui không phụ trách vụ này, nhưng có thể hỏi giúp mấy ông.”

“Được, cảm ơn ông. Tui tìm không thấy mấy người khác, đành phiền ông vậy.” Diệp Tu nói.

“Ừm.” Ngũ Thần bây giờ không có tâm trạng nói chuyện phiếm, ừ à cho qua chuyện.

“Nếu tụi tui mua hết tất cả tài nguyên của chiến đội, ông đoán chừng bao nhiêu?” Diệp Tu hỏi.

“Tui không rõ mấy.” Ngũ Thần nói. Thật ra Ngũ Thần là tuyển thủ bám trụ từ thời chiến đội mới thành lập đến nay, có gì mà không rõ? Nhưng mấy chuyện này làm sao có thể nói cho Diệp Tu.

“Vậy thôi, tui chờ tin ông.” Diệp Tu nói.

“Ừm.” Ngũ Thần đáp. Lát sau thấy ava của người kia xám xịt, Ngũ Thần ngồi yên trước máy tính ngẩn người. Giờ phút này, trong lòng hắn cảm giác được sâu sắc hơn bao giờ hết, chiến đội Vô Cực, chiến đội hắn trút hết tâm huyết cả đời tuyển thủ, sắp phải tan rã rồi.

Còn Hiểu Thương thì sao?

Ngũ Thần nhìn sang tấm thẻ tài khoản Hiểu Thương nằm lặng lẽ trên bàn. Người cộng sự gắn bó cùng hắn suốt cuộc đời tuyển thủ, đã đến lúc phải nói lời chia tay rồi ư?

Nghĩ đến đó, Ngũ Thần đột nhiên thấy thổn thức, hắn cầm lấy thẻ tài khoản Hiểu Thương trên bàn bước ra khỏi phòng, tìm sang phòng họp của câu lạc bộ.

Thời khắc này là những phút sau cùng của Vô Cực, sau khi thanh lý xong tài sản, câu lạc bộ sẽ công bố giải tán chiến đội. Trong câu lạc bộ đìu hiu vắng lặng, mọi người đều đoán được kết cục của chiến đội, ai còn vui cho nổi. Chiến đội giải tán, không chỉ tuyển thủ chiến đội mất đi mục tiêu chiến đấu, cả nhân viên câu lạc bộ cũng phải chịu cảnh thất nghiệp.

Trong phòng họp đang diễn ra cuộc họp tập thể hiếm hoi. Ngũ Thần là đội trưởng, vốn cũng được thông báo mời sang nhưng hắn lại từ chối. Bởi hắn biết, cuộc họp này, kẻ làm đội trưởng là hắn có đi hay không cũng chẳng sao. Lúc trước mỗi quyết định của câu lạc bộ đều vì tương lai chiến đội, tất nhiên cần nghe ý kiến đội trưởng, nhưng bây giờ, họ họp để kết thúc tương lai ấy, còn cần chi ý kiến của người đội trưởng nữa?

Ban lãnh đạo cũng hiểu điều này, nên vui vẻ duyệt cho Ngũ Thần vắng họp. Vì vậy bây giờ thấy Ngũ Thần đột nhiên bước vào, mọi người không khỏi hơi kinh ngạc.

Cuộc họp đang tiến hành giữa chừng, người ngồi trong phòng đều là quản lý các bộ phận trong câu lạc bộ. Đội trưởng vốn là người phụ trách bộ phận quan trọng nhất, vậy mà có đi họp không cũng không ảnh hưởng ai. Nghĩ vậy, tim Ngũ Thần thắt lại, suýt nữa không kiềm được. May đúng lúc đó ông chủ Vô Cực chợt lên tiếng: “Tiểu Ngũ có chuyện gì không?”

Lời ông chủ ngắt ngang dòng suy nghĩ của Ngũ Thần, hắn bình tĩnh trở lại: “Bây giờ đã liên hệ tìm được chỗ thanh lý tài sản của chiến đội chưa?”

“Tạm thời chưa.” Ông chủ tuy thắc mắc không biết tại sao Ngũ Thần bỗng quan tâm chuyện này, nhưng với tuyển thủ trụ cột lâu năm này, hắn vẫn đáp chi tiết: “Tụi anh định quan sát một chút, xem có chỗ nào mình chủ động được không, đỡ hẩm hiu như bây giờ.”

Câu lạc bộ bây giờ rất rảnh rỗi, chỉ phải lo mỗi việc tìm cách tối đa hóa giá trị của mớ vật phẩm Vinh Quang trong tay. Giữa việc có đối tượng chủ động tới mua so với tự mình đi chào hàng, giá cả bán ra sẽ có chênh lệch đáng kể.

“Có người tìm tôi.” Ngũ Thần nói.

“A?” Mọi người giật mình, sau đó phấn khởi hỏi, “Ai vậy?”

“Hưng Hân.” Ngũ Thần đáp.

Trong phòng lặng tờ. Ai nấy đều ngơ ngẩn. Người phá vỡ bầu không khí yên lặng đầu tiên là Hà An, gã kiêm chức quản lý câu lạc bộ, tất nhiên có tư cách ngồi đây: “Hưng Hân... Còn không biết xấu hổ tìm chúng ta.”

“Chẳng có gì đáng xấu hổ.” Ngũ Thần nói. “Thi đấu là thi đấu, làm ăn là làm ăn.”

“Ngũ Thần, mày phe nào đấy?” Hà An cáu.

“Tôi nói sự thật thôi.” Ngũ Thần nhẹ nhàng bảo.

Hà An còn định nói gì đó, nhưng bị ông chủ cản lại. Ông chủ Vô Cực khi nghe tên Hưng Hân không nổi bão tại chỗ như Hà An, nhưng sắc mặt cũng không dễ chịu cho cam. Mà chính Ngũ Thần ban đầu khi nhận tin nhắn của Diệp Tu cũng khó chịu như ai.

“Hưng Hân có ý gì?” Ông chủ Vô Cực muốn biết chi tiết.

“Họ hỏi dự định tiếp theo của chúng ta, tôi thấy nếu họ đã gọi hỏi tình hình, xem như cũng có thành ý.” Ngũ Thần nói.

“Thành ý...” Hà An rất muốn xì một tiếng. Nhưng gã có thể ngồi vào chức quản lý, tất nhiên không phải kẻ nông cạn. Nhưng lý tưởng của gã, khát vọng của gã, đều bị Hưng Hân đập nát cả. Bây giờ nghe tin những thứ còn sót lại của Vô Cực Hưng Hân cũng muốn tiếp nhận, rất khó bình tĩnh xử sự lý trí. Nhưng mặt khác, gã lại ý thức rất rõ điều này, nên mới cố nuốt câu khinh bỉ xuống, cuối cùng không nói tiếng nào, chỉ bực bội ngồi ở đó.

Sự im lặng của Hà An là câu trả lời thuyết phục nhất. Cả người dễ xúc động như gã cũng không thể không thừa nhận sự thật rằng: Hiện tại, Hưng Hân là khách hàng lý tưởng nhất.

“Thành ý... có lẽ có, nhưng chúng ta không biết tình hình tài chính của họ ra sao. Báo Esport tuần trước có nhắc, hình như chủ chiến đội Hưng Hân kinh doanh tiệm net?” Ông chủ Vô Cực nói.

Sau đó có vài người lên tiếng xác nhận, rồi bầu không khí lại chìm vào im lặng.

Việc mua bán không phải chỉ cần ra giá, rồi xem khách hàng có mua hay không là được. Cần tính toán sức mua của đối phương nữa. Làm việc gì cũng cần biết người biết ta. Như hiện tại nếu Vô Cực giao dịch với Hưng Hân, điều đầu tiên cần làm là phải nắm được tình hình tài chính của họ, mới dễ chủ động đưa ra giá cả hợp lý có lợi cho mình.

Với khách hàng như Hưng Hân, ông chủ chiến đội không vội đi liên hệ, mà sắp xếp người đi làm công tác chuẩn bị trước.

“Đi tìm hiểu Hưng Hân làm ăn thế nào, có bao nhiêu chi nhánh, tình hình kinh doanh ra sao, có cổ đông hợp tác không.” Ông chủ Vô Cực sắp xếp.

Lúc này Hà An và Ngũ Thần chợt liếc nhau, cuối cùng Hà An mở miệng: “Lần trước em với Ngũ Thần có ghé chỗ Hưng Hân, bên đó kinh doanh rất bình thường, không phải chuỗi tiệm net...”

Ông chủ Vô Cực nghe mà ngẩn ra, tiệm net bình thường... vậy có tư cách gì đòi thu mua Vô Cực?

Chiến đội Vô Cực hôm nay đã suy sụp, đúng. Nhưng trước kia họ từng lăn lộn trong Liên minh ba năm. Liên minh Vinh Quang phát triển phồn thịnh,  Vô Cực giải tán, thanh lý hàng hóa, nhưng đâu phải ai cũng có tư cách thu mua. Những người ngồi đây không phải người ngoài, ai cũng biết trang bị, vật liệu tích trữ của chiến đội, tính theo giá thị trường tuyệt đối không ít hơn 30 triệu. Bây giờ có treo bảng sale off, bán lỗ chút ít, nhưng đâu phải chỉ một tiệm net là mua nổi?

Nói Hưng Hân không biết giá, lại thấy không đúng lắm. Không phải họ có đại thần Diệp Thu sao? Không chừng tiệm net Hưng Hân chỉ là bình phong, sau lưng còn có thế lực đáng sợ ủng hộ không chừng! Nhưng mấy thứ này sao họ biết được chứ!

“Vậy bên Hưng Hân... Mình liên hệ ai đây? Bàn bạc trước...” Ông chủ chiến đội Vô Cực suy nghĩ, sau đó rút ra kết luận.
— QUẢNG CÁO —