Toàn Chức Cao Thủ

Chương 851: Tiếp tục cố gắng lên!



Edit: Dưa | Beta: Kha

Sau khi tuyển thủ chuyên nghiệp giải nghệ, họ đảm nhiệm luôn một chức vụ ở bộ phận nào đó trong chính câu lạc bộ của mình, đây là chuyện thường gặp. Bình thường, cơ hội này sẽ được trao cho những người có công lao vất vả đóng góp to lớn cho chiến đội, hoặc là những người có đủ năng lực để đảm nhiệm công việc này.

Ngũ Thần vốn cũng mơ về một tương lai như thế. Hắn thật sự có tình cảm sâu đậm với chiến đội Vô Cực, hy vọng mình có thể ở mãi nơi này. Nhưng hiện giờ, mọi thứ đều đã tan biến, Vô Cực sắp không tồn tại nữa, nào còn cơ hội làm việc như vậy?

Ngũ Thần vẫn chăm chỉ giải quyết sự vụ, đội trưởng như hắn vốn không cần nhúng tay vào nữa. Với thân phận tuyển thủ chuyên nghiệp, giờ nếu lựa chọn rời đi, chiến đội cũng không có ý kiến gì. Nhưng rời khỏi rồi thì biết đi đâu? Ngũ Thần vẫn còn mơ hồ, vẫn trốn tránh. Mà hiện tại, Diệp Tu đột nhiên cho hắn một lựa chọn.

Công hội à…

Ngũ Thần đương nhiên biết rõ, đừng tưởng công hội được xây dựng trong game online cũng không khác gì công hội những người chơi khác thành lập, đây chính là nền móng quan trọng để một chiến đội có thể thành công. Nhân viên phụ trách công hội nhất định sẽ là thành viên cốt cán trong ban quản lý câu lạc bộ, so với những ban khác chắc chắn không kém phần quan trọng.

Nhưng nói thật, Ngũ Thần luôn mong mình được cùng tiến bước với Vô Cực, nếu phải chuyển sang chiến đội khác, điều này khiến hắn thấy hơi ngậm ngùi. Hắn đã quen gắn kết mọi thứ liên quan đến Vinh Quang của mình cùng với Vô Cực rồi.

Thế nhưng hiện tại hắn không thể trói buộc mình được nữa, sự thật tàn khốc này khiến hắn không thể không cân nhắc cẩn thận. Nếu đặt lên bàn cân, có thể tiếp tục ở lại trong giới Vinh Quang là lựa chọn tốt nhất. Nhưng Ngũ Thần chỉ là một tên tép riu, e rằng các chiến đội lớn trong giới chuyên nghiệp sẽ không cho hắn cơ hội ấy, vậy chỉ còn chiến đội mới phất như Hưng Hân thôi.

Nhưng dù gì Hưng Hân cũng là đầu sỏ cuối cùng khiến chiến đội Vô Cực giải tán, Ngũ Thần tuy rất lí trí, song xét về mặt tình cảm, chuyện bảo hắn đột nhiên cày cú vì Hưng Hân vẫn làm hắn thấy khó tiếp nhận.

Đang chuẩn bị gõ câu từ chối, khung chat lại hiện ra một câu: “Cùng nhau xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, cảm giác tuyệt lắm đó!”

Trái tim Ngũ Thần chợt hẫng nhịp. Đã từng có một thời như vậy, chiến đội Vô Cực bắt đầu từ hai bàn tay trắng, cả tuyển thủ cho tới nhân vật đều được gầy dựng từng chút một. Chiến tích của họ luôn thê thảm, chẳng qua bọn họ chưa từng ngừng cố gắng, dù kết quả cuối cùng có là thất bại, nhưng khi ngẫm lại những kí ức ấy, họ vẫn thấy tươi đẹp như ngày nào.

Thật đáng mong chờ á!

Ngũ Thần do dự, hắn biết rõ sẽ không có nhiều cơ hội như vậy. Hiện giờ hắn đúng lúc gặp được, bằng không sẽ chẳng có ai quan tâm đến người không có chút tiếng tăm và địa vị như hắn.

“Ông xem xét tí đi!” Phía bên kia màn hình, thấy Ngũ Thần mãi chưa trả lời, không thúc giục cũng không hỏi hắn có ở đó không, chỉ để lại những lời muốn nói.

“Ừ…” Sau khi Ngũ Thần trả lời, bên kia chỉ gửi một emo tạm biệt rồi lượn mất.

Ngũ Thần suy ngẫm về tương lai của bản thân, bên phía chiến đội Vô Cực, sau khi hoàn thành giao dịch với Hưng Hân, cũng đã thuận lợi liên hệ với Nghĩa Trảm bắt đầu thương lượng.

Đây là cuộc đàm phán lớn nhất, được mong đợi nhất của chiến đội Vô Cực hiện giờ, ông chủ Vô Cực đích thân ra mặt, còn các nhân viên thì cùng chung tay bàn mưu góp sức.

Từng ngày trôi qua, chiến đội Vô Cực và Nghĩa Trảm rốt cuộc cũng chốt xong hợp đồng. Nghĩa Trảm không rảnh lông hốt hết dùm Vô Cực, nhưng dùng 10 triệu đổi lấy khoảng 50% tài sản, chiến đội Vô cũng cảm thấy rất hài lòng.

So với giá bình thường trên thị trường quả thực thấp hơn nhiều, nhưng vì họ đang bán phá giá để giải tán đội ngũ, 10 triệu này cũng hời lắm rồi. Chiến đội Vô Cực cũng không phải tinh anh kiệt xuất, chứ nếu là chiến đội lớn, chưa kể tới tài sản, có khi toàn bộ đội ngũ đều có người tiếp nhận, tất cả đều nhờ vào thương hiệu cả!

Giao dịch với Nghĩa Trảm vừa xong, gánh nặng trong lòng các thành viên Vô Cực rốt cuộc cũng buông xuống. Những thứ còn lại cũng không cần tính toán chi li, chiến đội Vô Cực chủ động chào hàng khắp nơi. Việc thanh toán cho nhân viên các bộ phận trong câu lạc bộ cũng đã bắt đầu. Nhân viên lần lượt rời đi, tuyển thủ chuyên nghiệp cũng dần đi hết, riêng Ngũ Thần lại khác với những người khác, việc thanh toán cho Ngũ Thần là do đích thân ông chủ tự mình xử lý.

Phòng họp chiến thuật rộng lớn giờ trống rỗng, chỉ còn lại mình ông chủ. Lúc Ngũ Thần bước vào liền thấy sếp đang ngơ ngác đứng trước màn hình điện tử, ngửa đầu nhìn đội huy chiến đội Vô Cực treo trên tường.

Ngũ Thần không nói gì, chỉ lặng lẽ đi tới. Ông chủ thấy hắn đến, cũng không tỏ ra khách sáo làm gì, hai người vốn là bạn cũ lâu năm.

“Cậu xem đội huy này có phải hơi lệch hay không?” Ông chủ không quay đầu lại, nói với Ngũ Thần.

“Sao thế được, nó được cố định ba góc rồi, không xê dịch được đâu.” Ngũ Thần không nhìn đã trả lời ngay. Đội huy kia được chính tay hắn treo lên lúc chiến đội mới chuyển tới đây, hắn hiểu rất rõ.

“Thế à?” Ông chủ nghe xong lại ngẩng đầu nhìn thêm một lúc, “Chắc anh hoa mắt rồi.”

Ngũ Thần không trả lời, ông chủ vừa đi đến cạnh bàn vừa hỏi: “Cậu có dự định gì cho tương lai chưa?”

“Chưa nghĩ ra, anh thì sao?” Ngũ Thần hỏi.

“Anh? Nếu còn có cơ hội, anh vẫn muốn lập một chiến đội.” Ông chủ nói.

“Vẫn gọi là Vô Cực chứ?” Ngũ Thần cười đáp.

“Tất nhiên rồi.” Ông chủ tiếp lời.

“Vậy nhất định phải nhớ giành một vị trí cho tôi đấy.” Ngũ Thần nói.

“Chắc chắn rồi.” Ông chủ mỉm cười. Lịch sử chiến đội Vô Cực không quá dài, cũng từng trải qua nhiều biến động. Nhưng điều duy nhất chưa từng thay đổi, có lẽ chính là tên đội, đội huy, và người đội viên cũ trung thành trước mặt này.

“Chỉ sợ khi đó tôi không còn chiến đấu được nữa.” Ngũ Thần nói.

“Không sao, chiến đội đâu phải chỉ cần tuyển thủ, với năng lực của cậu, có thể đảm nhiệm rất nhiều vị trí cống hiến cho đội ngũ.” Ông chủ nói.

“Ừ…”

Ngũ Thần đáp lại, nhìn sắc mặt như có tâm sự của hắn, ông chủ lập tức đoán được: “Có chiến đội mời cậu về làm rồi à?”

“Phải.” Ngũ Thần gật đầu, hắn không cần phải giấu diếm.

“Mời cậu làm gì?” Ông chủ hỏi.

“Mấy chuyện bên phía công hội thôi.” Ngũ Thần nói.

“Đi đi! Rất phù hợp với cậu.” Ông chủ gật đầu khẳng định, ông đương nhiên biết rõ tài năng về mặt này của Ngũ Thần, nếu không phải vì tôn trọng ý kiến của Ngũ Thần, người kiêm chức quản lý câu lạc bộ vốn là hắn.

“Người mời tôi là Hưng Hân.” Ngũ Thần cười gượng.

Ông chủ hơi giật mình, rõ ràng cũng rất bất ngờ với đáp án này. Ông lập tức cau mày nói: “Hưng Hân ấy à…Bên đấy không tốt lắm, bọn họ đang là đội ngũ tham gia khiêu chiến, nhưng mùa khiêu chiến này còn có Gia Thế! Nếu sau cùng bị loại, đội ngũ của họ có tiếp tục duy trì hay không? Anh nghĩ cậu cũng biết rõ mấy chuyện này.”

Ông chủ chỉ bàn luận với Ngũ Thần về khả năng phát triển của Hưng Hân trong tương lai, mà không đề cập chút nào tới ý nghĩa đặc biệt của chiến đội này đối với chiến đội Vô Cực. Ngũ Thần lập tức hiểu được quan điểm của ông chủ. Lời ông nói, những gì rõ ràng trước mặt lại không nói ra ấy, chính là đang ám chỉ cho Ngũ Thần biết: Cậu đừng để ý tới những chuyện kia làm gì.

“Được, tôi sẽ suy nghĩ kĩ.” Ngũ Thần cười nói.

“Vậy là tốt rồi.” Ông chủ Vô Cực cũng gật đầu cười đáp, ông biết Ngũ Thần đã hiểu rõ ý mình.

“Mấy ngày nay giải quyết chuyện chiến đội cũng gần xong rồi.” Ông chủ Vô Cực chuyển đề tài, bắt đầu vào chính sự. “Những đề nghị có thể thương lượng được thì cứ chốt sổ đi. Cứ nhây nữa cũng không được gì, phí thời gian và công sức chẳng đáng. Cho nên anh nghĩ, những thứ còn lại cậu cứ giữ hết đi.”

“Tôi?” Ngũ Thần khẽ giật mình.

“Tìm một chiến đội mạnh, rồi tiếp tục gầy dựng cùng họ.” Ông chủ Vô Cực vỗ vai Ngũ Thần.

Trong khoảnh khắc ấy, Ngũ Thần lại lần nữa hiểu ra. Trước đó ông chủ nói có cơ hội lại thành lập chiến đội, thực ra chỉ là nghĩ thế thôi. Sự giao phó hiện giờ như thể để Ngũ Thần mang theo những thứ cuối cùng của Vô Cực, tiếp tục dấn thân vào giới chuyên nghiệp Vinh Quang.

“Giao hết cho cậu.” Ông chủ Vô Cực vươn tay ra, Ngũ Thần giật mình đưa tay nắm lấy. Ông chủ nắm chặt lại, khẽ gật đầu: “Anh có việc phải đi trước, những thứ còn lại đều ở đằng kia… Cậu hãy cố gắng lên nhé!”

Ông chủ rời đi, trên bàn họp còn sót lại vài thứ, Ngũ Thần qua xem, ngoại trừ một vài thứ cần phải thanh toán cho mỗi tuyển thủ, còn có hai chiếc hộp rất đẹp, bên trên có hàng chữ khắc nổi, một là “Vô”, một là “Cực”. Hắn mở hộp ra thì chỉ thấy toàn thẻ tài khoản, thoáng liếc mắt đã nhận ra cái trên cùng, đó chính là nhân vật mà hắn đã dùng suốt ngần ấy năm, trước đó vừa trao trả câu lạc bộ – bậc thầy pháo súng Hiểu Thương.

Ngoài đám nhân vật đã giao dịch bán đi, còn cả những tài khoản khác, đa số là những nhân vật thuộc bên công hội. Chiến đội đã giải tán, công hội Vô Cực có tồn tại cũng không còn ý nghĩa lớn lao gì.

Thật sự chỉ có thể như thế sao?

Nhìn về phía ông chủ rời đi, cửa phòng khép hờ, nhìn qua đội huy treo nghiêm chỉnh trên tường, Ngũ Thần buông tiếng thở dài.

Hai ngày sau, tại thành phố H, tiệm net Hưng Hân.

Ngũ Thần tay xách hành lý, tay kia cầm một tờ giấy, cẩn thận đối chiếu một lần, sau khi xác nhận đúng địa chỉ mới cất bước đi vào.

Trong tiệm net, tiếng người ồn ào vô cùng náo nhiệt. Sau khi chiến đội Hưng Hân đánh bại chiến đội Vô Cực được đưa tin trên tuần báo Esport, việc kinh doanh của tiệm net Hưng Hân lập tức phất lên. Lần này không phải là người tới phá quán, mà là những người thật sự tò mò, đặt hy vọng vào đội ngũ này.

Không khí trong tiệm net thay đổi, Trần Quả cũng vui vẻ quay về lượn quanh thường xuyên hơn, với tính cách của mình, cô nhanh chóng thân thiết với đám người đặc biệt kỳ vọng vào Hưng Hân.

Trần Quả hiện đang đứng trong quầy thu ngân kiểm kê thu nhập tháng này, thành tích chiến đội xuất sắc, cô vui, việc kinh doanh tiệm net khá khẩm, cô tất nhiên cũng sẽ mừng rỡ. Đang trong tâm trạng tốt, chợt cô nghe thấy một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu.

“Đây có phải chỗ ở của chiến đội Hưng Hân không? Tôi tên là Ngũ Thần, đã báo trước hôm nay sẽ tới.”
— QUẢNG CÁO —