Toàn Chức Cao Thủ

Chương 907: Chôn giết



Edit: Cú | Beta: Kha

Quật Ngã là kỹ năng loại bắt lấy, có thể đẩy ngã mục tiêu xuống đất, nhưng vì lý do địa hình, vị trí rơi sau khi bị quật thay đổi, hiệu quả cũng thay đổi theo, dẫn đến thời gian hiệu lực rút ngắn hơn hẳn. Ai Không Cúi Đầu đương nhiên cũng biết đặc điểm này của Quật Ngã, bị trúng chiêu liền thay đổi góc bắn, muốn dùng kỹ thuật Phi Súng thay đổi góc rơi, hóa giải khống chế của chiêu Quật Ngã để thoát khỏi tình cảnh xấu hổ bị rơi xuống hố.

Không ngờ cô vừa nổ súng, một bóng người đã nhảy khỏi miệng hố. Cô ở bên dưới người kia, tiếng súng vang cũng là lúc bóng người nọ đạp lên người cô.

Một đạp lại một đạp, từng cú nối tiếp nhau, cứ đạp, đạp nữa, đạp mãi…

Hiển nhiên kỹ năng Ưng Đạp thuộc hệ Quyền Pháp của Bánh Bao Xâm Lấn đã được tăng max, tổng cộng khoảng năm phát. Đá hết năm cái, Ai Không Cúi Đầu đã bị dẫm bẹp dưới đáy hố, khóc không ra nước mắt. Bên cạnh cô, thanh máu của Há Dám Phản Kháng chỉ còn phân nửa, chật vật khôn tả.

Nhưng lúc này, Ai Không Cúi Đầu còn chẳng giữ được mạng của mình, thời gian đâu quan tâm đến Há Dám Phản Kháng. Cô nàng đang bận điều chỉnh lại góc nhìn bị Bánh Bao Xâm Lấn đạp cho nghiêng ngã, nào ngờ trước mặt chợt tối sầm, cô vừa ngước mắt lên thì đã bị một chiếc bóng che khuất. Quân Mạc Tiếu nhảy hố thôi mà còn phải xòe Ô Thiên Cơ làm màu à? Cái hố có bao sâu mà phải cần nhảy dù như thế?

Nhưng đến giây tiếp theo, Ai Không Cúi Đầu biết mình sai rồi.

Quân Mạc Tiếu cũng chẳng làm lố gì, hắn bung ô là có mục đích cả. Dưới vài luồng sáng xen kẽ, một quả lựu đạn không biết từ đâu rơi xuống, lúc Ai Không Cúi Đầu phát hiện, lựu đạn đã nổ tung. Không gian bên trong hố hạn hẹp, còn biết chạy chỗ nào. Một quả lựu đạn cấp thấp hất hai tên cao thủ kiêu ngạo Ai Không Cúi Đầu và Há Dám Phản Kháng ngã sấp ngã ngửa.

Nhìn lại lần nữa mới phát hiện thật ra Quân Mạc Tiếu cũng không nhảy xuống, chỉ là thoáng bung ô trên mép hố để ném lựu đạn mà thôi. Nhưng cũng không cần hắn xuống nữa, Bánh Báo Xâm Lấn mượn lực từ năm cái đạp lên người Ai Không Cúi Đầu, sau khi thu chiêu cũng đã nhẹ nhàng nhảy ra khỏi hố. Lựu đạn kia vừa nổ xong, Bánh Bao Xâm Lấn lại giơ tay ném một vật xuống. Nhìn thì có vẻ là một chai bia, nhưng ai chơi Vinh Quang mà chẳng biết, bên trong chai bia hàng thật giá thật ấy chính là xăng!

Kỹ năng của lưu manh hèn hạ thế đấy. Nếu là lựu đạn, game thủ có kỹ thuật tốt vẫn có thể đánh nổ trước khi lưu đạn bay tới, nhưng bình xăng thì sao? Bắn nổ rồi cũng chưa biết kết quả cuối cùng sẽ ra sao.

Chẳng qua kết quả có thế nào thì cũng đỡ hơn việc bị bình xăng thiêu sống. Ai Không Cúi Đầu và Há Dám Phản Kháng thao tác nhịp nhàng, hai tiếng súng gần như đồng thời vang lên, bình xăng lơ lửng giữa không trung bị bắn nổ, váng dầu văng ra cháy thành những quả cầu lửa nhỏ, hoặc bắn lên tường hoặc rơi thẳng xuống đáy hố.

Hai người cố gắng né tránh, rồi chợt nhận ra bình xăng này cũng đóng vai trò yểm hộ như bóng ô mà Quân Mạc Tiếu xòe ra trước đó. Nó chỉ làm họ rối loạn, còn lúc này hắn mới chính thức tấn công.

Ai Không Cúi Đầu và Há Dám Phản Kháng đều hiểu tình thế bất lợi của bản thân, họ không thể đánh được và cần nhảy khỏi hố ngay.

Nhưng nhìn cũng biết cái hố này do hai người Quân Mạc Tiếu cố tình tuyển chọn. Trên bản đồ phủ đầy tuyết này có vô số hố tuyết, hố cạn thì đứng chưa đến đầu gối, còn hố sâu lại tương tự cái hố này, ngập qua đầu người, sâu thăm thẳm như một cái giếng.

Có điều hai cô đứng đây ngay từ đầu mà! Tuy Quân Mạc Tiếu trông có vẻ như bám đuôi hai cô, nhưng liệu cái hố này có phải cạm bẫy do hắn sắp đặt trước không?! Hoặc là, Quân Mạc Tiếu cũng chỉ đến sau, nhưng hắn lại lập tức phát hiện ra đặc điểm địa hình rồi lợi dụng nó chôn giết hai người.

Hai cô làm sao cam lòng chịu chết, cả hai cùng chung suy nghĩ, giương súng lên bắn điên cuồng hòng đẩy lùi hai đứa kia.

Quả nhiên hai người trên miệng hố đều lui lại một bước, cả hai bèn tranh thủ nhún người nhảy lên, kẻ trước người sau, không phải cùng thoát ra mà muốn hỗ trợ lẫn nhau, yểm hộ cho một người lên trước rồi tính sau.

Ai Không Cúi Đầu nhảy trước chính là người yểm hộ, sau khi cơ thể qua được miệng hố cũng không gấp rút dùng Phi Súng thoát thân, mà cô nàng chỉ xoay người bắn tứ phía để tiếp tục ép hai người kia lùi bước.

Thế mà đạn vừa bắn ra đã nhìn thấy người ta xông tới.

Quân Mạc Tiếu vung đao, một chiêu Vỡ Núi Kích ập mạnh đến. Ai Không Cúi Đầu còn đang lơ lửng nên không thể chống cự được, chỉ có thể mượn phản lực của súng để nhân vật của mình bay chệch sang một chút, cô không muốn lúc bị rơi xuống còn đụng vào Há Dám Phản Kháng. Cô hy vọng Há Dám Phản Kháng vẫn có thể dễ dàng nhảy ra khỏi hố sau khi mình trúng chiêu.

Suy nghĩ của cô đúng là rất tình nghĩa.

Vỡ Núi Kích bổ thẳng vào người cô, Ai Không Cúi Đầu rơi xuống. Cô còn đang mừng thầm vì Há Dám Phản Kháng không bị đụng trúng, thì dư chấn của chiêu Vỡ Núi Kích đã tiếp tục bổ vào Há Dám Phản Kháng…

Chỉ một chút như vậy, nhưng hiệu quả của Vỡ Núi Kích cũng đủ để phá hỏng cú nhảy của Há Dám Phản Kháng.

Kế hoạch yểm hộ nhau thoát khỏi hố của hai người lại bị một đao của Quân Mạc Tiếu phá hỏng. Một đao này còn chính xác hơn họ nghĩ.

Rơi về đáy hố hiển nhiên hai cô lại bị đánh không thương tiếc. Trừ nhảy lên, hai cô không còn lựa chọn nào khác. Vậy mà hết lần này đến lần khác đều bị đối phương chặn lại, nếu nói cố gắng thì chẳng thà nói hai cô chỉ đang giãy dụa còn hơn.

Thôi xong rồi!

Hai người đều có cảm giác lực bất tòng tâm, trong lòng đều bứt rứt khó chịu.

Không kể đến 18 đôi vớ vất vả cướp được lại bị người ta dễ dàng cướp mất, mỗi việc chỉ đánh một trận như vậy thôi cũng đủ khiến người ta uất ức đến hộc máu. Nếu hai bên đánh nhau trên mặt đất thì sẽ không chật vật vậy đâu.

Không phục!

Trong lòng không phục tí nào, nhưng hai cô cũng không nói mấy câu ngây ngô kiểu “Có ngon thì để tụi này lên đi”. Hai người chỉ cắn chặt răng, tiếp tục liều mạng xông lên, rồi lại tiếp tục bị đánh rơi xuống.

Cho đến khi người thứ nhất ngã xuống, người thứ hai, và một đống vớ rơi đầy hố.

“Nhanh lên!” Diệp Tu hô to, Bánh Bao Xâm Lấn lập tức nhảy xuống hố, hệ thống thông báo xuất hiện, 18 đôi vớ thoáng chốc đổi chủ. Quân Mạc Tiếu đã nhặt lại đôi vớ hắn vứt ra đất từ lâu. Hệ thống liên tục thông báo 19 tin tức, làm tất cả người chơi choáng váng, ngay sau đó là màn đếm ngược 120 giây.

Mà lúc này ở điểm hồi sinh, Ai Không Cúi Đầu và Há Dám Phản Kháng tức đến giậm chân. Hai người chẳng buồn nói gì với nhau, chỉ là trong lòng đều uất ức không chịu được.

Nhìn thời gian chỉ còn 120 giây, mà các cô lại phải chờ tận 20 giây mới hồi sinh được… Mà thật ra không cần nhắc đến 20 giây này, dù không có nó, hai cô cũng chỉ có thể cầu may.

“Chia ra đi.” Hai người vẫn chưa chịu thua, sau 20 giây hồi sinh lại lập tức mỗi người một hướng, cố gắng chia nhau hành động, nhưng hai cô cũng chỉ ước chừng phạm vi di chuyển lớn nhất có thể trong vòng 20 giây của Quân Mạc Tiếu và Bánh Bao Xâm Lấn mà thôi.

Người tìm kiếm Quân Mạc Tiếu và Bánh Bao Xâm Lấn đâu phải chỉ riêng mình họ? Tất cả 48 người chơi chưa cầm được đôi nào trên bản đồ này đều phát khùng lên tìm.

Mọi người chạy tới chạy lui, bắt gặp không ít người chạy rong như mình, nhưng vẫn chưa một ai tìm thấy hai người kia.

Một phút rưỡi…

Một phút…

50 giây…

40 giây…

Thời gian trôi qua, hy vọng ngày càng mỏng manh. Chỉ còn chút ít thời gian, dù có gặp được đi nữa, cũng có ai dám chắc giết chết được hai người họ trong khoảng thời gian ngắn như vậy?

Các đội ngũ đều lần lượt bỏ cuộc, đến khi chỉ còn 10 giây, chỉ còn mỗi Ai Không Cúi Đầu và Há Dám Phản Kháng vẫn lướt phăng phăng trên bản đồ. Cái tên của hai cô không chỉ nhắn nhủ với mọi người, mà nó còn là lời cảnh tỉnh chính bản thân các cô.

Các cô muốn đối thủ phải cúi đầu, muốn đối thủ không dám phản kháng. Thế nhưng chính bản thân hai cô lại chẳng bao giờ muốn cúi đầu, luôn muốn đuổi đánh đối thủ cho dù chỉ còn một cơ hội cuối cùng.

“Đứng lại, chúng ta quyết phân thắng bại!” Chỉ còn mười giây cuối cùng, Ai Không Cúi Đầu nhắn tin cho Quân Mạc Tiếu.

“Mấy gái thua rồi.” Quân Mạc Tiếu nhắn lại, thêm một emo cười tươi như hoa.

“Thêm lần nữa!” Ai Không Cúi Đầu vẫn không công nhận kết quả thắng thua vừa rồi, quyết thể hiện ý chí không chịu thua của mình.

“Hết lượt rồi.” Quân Mạc Tiếu đáp.

Ai Không Cúi Đầu tức ói máu. Có ai muốn phân thắng bại với họ bằng mấy đôi vớ đâu? Nhiệm vụ ngẫu nhiên như vậy, dù các cô có muốn thì cũng phải thua hệ thống thần thánh thôi!?

“Đấu trường!” Ai Không Cúi Đầu bảo.

“Không rảnh.” Quân Mạc Tiếu trả lời.

“…”

“Trừ khi….”

“Trừ khi sao?”

“Trừ khi mấy cô đồng ý vào Hưng Hân tụi tui, vậy thì muốn đánh bao nhiêu trận cũng có thời gian.” Quân Mạc Tiếu gợi ý.

“Đây là hai việc khác nhau!” Đương nhiên, Ai Không Cúi Đầu sẽ không tùy tiện trả giá bằng tương lai của mình.

“Hay chúng ta cược đi, nếu hai cô thua thì gia nhập Hưng Hân tụi tui được không?” Quân Mạc Tiếu nói.

“Tụi tôi sẽ không đặt cược tương lai của mình vào một trò đùa thế này!” Lúc đuổi theo đòi quyết đấu với Diệp Tu, Ai Không Cúi Đầu bừng bừng nhiệt huyết, nhưng đến lúc này lại cực kỳ bình tĩnh và lý trí. Lượt hoạt động kết thúc, kênh thế giới thông báo Quân Mạc Tiếu và Bánh Bao Xâm Lấn đạt trọn điểm, lại khen thưởng hai người nhận được trọn điểm lần hai, nhưng nó cũng không khiến Ai Không Cúi Đầu dao động.

“Vậy hẹn sau này gặp lại nhé.” Quân Mạc Tiếu đáp như vậy.

Ai Không Cúi Đầu còn muốn nói tiếp, đã thấy Quân Mạc Tiếu logout mất dạng.

Chuyện chạm trán hai cô gái này trong hoạt động cũng không khiến Diệp Tu bận lòng. Chạy xong ba lượt event bằng acc chính, Diệp Tu lại thay clone chạy tiếp ba lần, từng bước từng bước một. Nhận nhiệm vụ, vào bản đồ, mở danh sách đội ngũ lên xem.

“Sau này đến cũng nhanh quá thì phải..!” Diệp Tu trố mắt nhận ra, trong bảng đội ngũ lại xuất hiện Ai Không Cúi Đầu và Há Dám Phản Kháng, nhưng đồng thời hắn cũng nhìn thấy một kẻ địch còn đáng sợ hơn.

“Quả là thách thức nhau….”
— QUẢNG CÁO —