Toàn Chức Cao Thủ

Chương 917: Kết thúc



Edit: Bông | Beta: Kha

Kỹ sư máy móc của Tiêu Thời Khâm buộc phải dừng bước. Có một việc Diệp Tu không đoán sai, hiện giờ họ tìm được 6 đôi vớ, tất cả ở trong tay hắn và Trương Gia Hưng. Như thế là để tránh lúc đang tản ra đơn độc tìm Diệp Thu thì chạm trán đối thủ, chịu cảnh một chọi hai mà chết.

Tuy nhân vật của Tiêu Thời Khâm và Trương Gia Hưng ở cùng nhau khiến hiệu suất tìm kiếm giảm xuống, nhưng nó lại giúp họ bảo vệ vớ đã có tốt hơn. Hai người gặp Diệp Thu chính là hai đấu hai, đánh được một trận ngang tay. Dù đánh không lại thì vẫn có thể chờ được viện trợ phe mình tới.

Nhưng Tiêu Thời Khâm hoàn toàn không ngờ Diệp Thu lại bắt tay với Ai Không Cúi Đầu và Há Dám Phản Kháng. Lấy hai địch bốn thì có khác gì một chọi hai đâu. Dù bốn người này có thể không hợp tác ăn ý như hai người, nhưng chiến thuật được Diệp Thu bày bố sẽ bù vào. Nếu Tiêu Thời Khâm và Trương Gia Hưng chỉ mải đối phó với Ai Không Cúi Đầu và Há Dám Phản Kháng, Diệp Tu và Bánh Bao mà xuất hiện sẽ lập tức lộ ra trăm ngàn sơ hở. Tiêu Thời Khâm quả quyết đánh bài chuồn, hiển nhiên tức khắc đoán được với tình trạng thế này, họ sẽ không có cơ hội chờ cứu viện tới, nào ngờ Diệp Tu lại đoán trước được, kỹ sư máy móc Eno lập tức cản đường, sau khi cam đoan họ đang giữ hết số vớ thì không lảm nhảm nữa, tấn công thẳng tay.

Không thể trốn, chỉ có thể chơi lầy.

Tiêu Thời Khâm nhanh chóng quyết định, nhân vật lập tức thối lui, chạy đến giúp đỡ mục sư Trương Gia Hưng.

Sức chiến đấu của mục sư vốn không vượt trội, lại phải đánh với hai người, càng lúc càng bị lấn áp, tình hình càng lúc càng bi quan, cho dù tuyển thủ chuyên nghiệp cũng không thể thoát khỏi. Trương Gia Hưng khốn khổ chống đỡ, khí thế từng có khi lớn tiếng đòi đánh nhau với Ai Không Cúi Đầu và Há Dám Phản Kháng nay còn đâu.

Tiêu Thời Khâm muốn cứu viện, nhưng Diệp Tu lại khinh địch dễ dàng tha cho hắn sao? Eno tung chiêu nhanh chóng vượt lên, Há Dám Phản Kháng cũng vội dồn damage giúp đỡ.

“Giết ai trước?” Ai Không Cúi Đầu cao giọng hỏi, lúc này cô thấy nhất định phải tập trung hội đồng một tên trước.

“Kỹ sư máy móc, hắn giữ hết vớ.” Diệp Tu cũng lớn tiếng gào lại.

Khốn vờ lờ!

Ai Không Cúi Đầu và Há Dám Phản Kháng đều nghĩ vậy. Đương nhiên không phải vì hành vi giết thằng có vớ trước, mà vì lúc Diệp Tu hô lớn thì tay hắn còn đang thoăn thoắt inbox riêng cho hai người: Mục sư.

Nếu không phải Diệp Tu đã dặn trước lúc chiến đấu phải chú ý kiểm tra tin nhắn thì e hai người cũng bất chấp xông lên, hóa ra kiểm tra tin nhắn cũng là một phần của âm mưu à?

Quyết định hội đồng kỹ sư máy móc vừa ra, Tiêu Thời Khâm cũng không dám sơ sẩy, nào ngờ đúng lúc hắn sẵn sàng nghênh địch thì tất cả chiêu thức đều nhất tề ập vào mục sư Trương Gia Hưng.

Bị lừa rồi!

Tiêu Thời Khâm nhanh chóng nhận ra. Tuy màn lừa gạt này chỉ diễn ra trong một thoáng, nhưng cao thủ phân tranh, bất cứ chi tiết nào cũng đủ ảnh hưởng tới thắng thua. Trương Gia Hưng nghe đối phương muốn đánh Tiêu Thời Khâm còn tưởng mình được nghỉ tay một tí, ngờ đâu chớp mắt đã bị tấn công liên tục, hoàn toàn không có cơ hội ngâm đọc những kĩ năng cần thiết, chỉ vội vã tung ra một chiêu cứu nguy tức thời. Mà thế thì sao đủ chống đỡ được bốn nhân vật chơi giáp lá cà? Tiêu Thời Khâm kịp thời phản ứng, kỹ sư máy móc quay về cứu cánh, nhưng có lòng mà không có sức.

Hắn muốn chạy nữa, nhưng Eno của Diệp Tu cứ luôn đứng chặn góc nhìn.

Tin nhắn gọi cứu viện đã sớm được gửi, nhưng với tiến độ trước mắt, xem ra không chờ được nữa rồi. Tiêu Thời Khâm vẫn nắm khá rõ vị trí của những thành viên Gia Thế khác, nhẩm tính thời gian cần thiết, hắn càng suy sụp.

Mục sư của Trương Gia Hưng cuốn theo chiều gió rồi. Diệp Tu cũng đã đoán đúng, gã ta không mang vớ. Mục sư rất dễ trở thành mục tiêu bị tấn công, hai người một tổ khó có thể bảo vệ trị liệu kịp thời, thế nên vớ giao người khác vẫn an toàn hơn. Được mục sư giúp đỡ, dù người đó không đánh lại đối thủ thì vẫn có thể bất chấp đột phá vòng vây bảo vệ tính mạng.

Tiếc là điều đó chỉ áp dụng nếu số người hai bên bằng nhau, hiện tại hai đánh bốn, lý thuyết đó vô dụng. Bốn người có thừa quân số để kiềm chế trị liệu, còn có năng suất bùng nổ cao đánh phát bay màu đối thủ.

Mục sư ngã rồi, kỹ sư máy móc của Tiêu Thời Khâm vẫn đang khổ sở chống đỡ, hắn vẫn muốn tìm cơ hội thoát thân, nhưng lúc này bốn người phe Diệp Tu đã vây xung quanh, không cần biết mình là thiện xạ hay kỹ sư máy móc, tất cả đều như nghề cận chiến.

Tiêu Thời Khâm nước mắt đầy mặt. Hắn không biết Diệp Thu với nhóm Ai Không Cúi Đầu đã có ước hẹn gì, nhưng nhìn hành vi hiện tại thì chắc cũng không phải hiệp định tử tế gì. Người còn chưa đập xong, hai bên đều đã hăng háng chuẩn bị cướp vớ.

Tiêu Thời Khâm chỉ hận đây là game. Nếu như đời thật, mình cứ ném vớ ra xa tít mù thì rất nhiều tình huống có thể phát sinh. Thế nhưng trong game, vật phẩm ném ra chỉ có thể rơi vuông góc xuống dưới, vô lý đùng đùng.

Nhưng mọi chuyện đã tới bước này, không còn cánh nào khác, chỉ đành thử một lần thôi.

Tiêu Thời Khâm bị vây đánh hội đồng, trong lúc gấp rút, quẳng một đôi vớ ra.

Đồ ném ra sẽ rơi thẳng xuống chân?

Tiêu Thời Khâm còn không có cả cơ hội chứng kiến thiết lập này. Vớ mới rời tay, còn đang rơi từ trên xuống thì đã bị người ta nhặt mất rồi.

“Đm!”

Tiêu Thời Khâm buột miệng chửi thề, hắn còn đang trông mong tìm ra sơ hở cơ đấy! Nếu không có thông báo của hệ thống, hắn còn nghi bốn kẻ vây quanh cũng chẳng biết hắn ném vớ lúc nào đâu.

Hệ thống thông báo: Eno nhặt một đôi vớ…

“Sao cơ?!” Ai Không Cúi Đầu nhìn thông báo mà thốt lên kinh ngạc, giọng điệu tràn đầy thắc mắc, nhưng sau khi hiểu rõ chuyện gì xảy ra, cô lại cảm thấy vô cùng tức tối. Cô nàng liền bắt đầu chú ý, chuẩn bị đón đôi vớ tiếp theo sắp rớt ra.

Rồi mới hay mình quá ngây thơ rồi.

Trong lúc hai cô gái nhìn chằm chằm HP của Tiêu Thời Khâm, chờ đợi khoảnh khắc hắn nổ tan tác, thì Diệp Tu và Bánh Bao đã nổ trước rồi. Dĩ nhiên không phải nổ rơi vớ, mà là kĩ năng, phạm vi tấn công của kĩ năng.

Bọn họ không phải cùng một đội, trong event lại càng không thể hợp thành đội, thế nên không có vụ miễn nhận sát thương, khi chiến đấu phải cẩn thận lưu ý điều này, nên lúc này đây, người nằm trong phạm vi sát thương không chỉ có kỹ sư máy móc của Tiêu Thời Khâm mà còn có thiện xạ của hai cô nàng…

Cú nổ mạnh do Eno của Diệp Tu gây ra rất đúng lúc, hất văng hai cô gái ra xa. Lúc này hai người cũng mới ngộ ra, cảm thấy cay cú vô cùng. Bị hất ra như thế, hai nhân vật bắn đạn lia lịa về phía Eno, nhưng chút ít sát thương đó không thể thay đổi được tình cảnh hiện tại. Eno và Mưa Đến Đây lần lượt bùng cháy, giết chết kỹ sư máy móc của Tiêu Thời Khâm, vớ Noel rơi lả tả xuống. Eno gần như chỉ lượn một vòng, vớ chưa chạm đất đã bị nhặt hết, hệ thống thông báo tin màu lấp lánh.

“Chạy!”

Xong việc cũng không thèm chào hỏi hai người Ai Không Cúi Đầu một tiếng, quay lưng bỏ chạy. Hai cô gái đâu bỏ cuộc dễ dàng như thế, cũng điên cuồng rượt theo.

Có điều Diệp Tu bỏ chạy không phải vì sợ hai người này, mà vì tránh người Gia Thế đuổi tới, lúc đó mới là phiền phức thật sự. Hơn nữa chỉ cần người Gia Thế tới thì sẽ không có ai hợp tác với họ nữa, hai cô em nhất định sẽ về phe Gia Thế đập chết họ.

Muốn dễ dàng thoát khỏi hai cô gái này cũng không được, hơn nữa càng sợ hai ẻm liên thủ với Gia Thế nói ra vị trí của hai người, người Gia Thế đuổi tới thì rắc rối to.

Cho nên Diệp Tu và Bánh Bao không hề quay lại đánh trả hai cô nàng, họ cứ chạy chạy và chạy, chạy loạn không kế hoạch. Cứ thế, cho dù Gia Thế biết vị trí hiện tại của họ thì cũng không thể dự đoán được hướng chạy, không thể cài người bao vây chặn đánh. Cứ chạy và rượt rượt và chạy, tình cảnh y xì trước đó, chỉ cần không vướng víu đánh nhau thì chuyện kéo dài thời gian không thành vấn đề.

Hiện giờ Diệp Tu chỉ mong đôi vớ còn lại chưa bị nhặt nhanh chóng có chủ.

Diệp Tu và Bánh Bao cầm 18 trên 20 đôi rồi, một đôi ở đội bình thường, còn một đôi bị Trương Gia Hưng ném đi lần hai còn chưa bị ai nhặt. Thời gian đã qua rất lâu rồi, thời gian càng lâu, xác suất được nhặt càng lớn. Diệp Tu đang trông mong giờ khắc đó nhanh tới.

Chạy được một phút, giờ khắc đó cuối cùng cũng tới.

Đôi vớ cuối cùng bị một đội bình thường nhắt được, 20 đôi vớ đã có chủ, thời gian đếm ngược bắt đầu. Nhưng lúc này Gia Thế không thể tự mình làm thời gian đếm ngược dừng lại nữa.

Đâu thể ném vớ lần nữa!

Diệp Tu cũng không thèm muốn gì hai đôi vớ kia nữa, hắn chỉ mong an ổn, nhanh chóng kết thúc lượt event này.

Diệp Tu lo lắng những trường hợp xấu nhất, nhưng sự việc xảy ra cũng không nát bét như hắn tưởng. Tiêu Thời Khâm thấy đôi vớ cuối cùng bị Diệp Thu cướp được, đoán chừng màn hợp tác kia cũng xong rồi, vì thế chủ động liên hệ với Ai Không Cúi Đầu.

Nhưng Ai Không Cúi Đầu lại từ chối đề nghị hợp tác này.

Gia Thế là đội chuyên nghiệp 5 người, hợp tác với họ nhất định bị hốt sạch. Dù hợp tác với đội Eno cũng rước về kết quả bội, nhưng ít ra hai người còn dám cắn trả đuổi giết hai tên kia, chứ nếu là năm người Gia Thế, thì có khi chỉ dám đứng từ xa trông về…

Diệp Tu đương nhiên cũng nghĩ tới điều này, nhưng vì an toàn, hắn suy đoán từ tình huống tệ nhất, cũng vì muốn ổn thỏa hơn. Hắn và Bánh Bao chạy không ngừng nghỉ, thời gian 120 giây đếm ngược cũng không reset vì vớ qua tay khác, thời gian đếm ngược đã hết, Ai Không Cúi Đầu và Há Dám Phản Kháng đành phải bỏ cuộc, bất mãn nhắn tin cho Eno: “Ông anh giỏi lắm!”

“Thường thôi, thường thôi.” Diệp Tu trả lời.

“Trình ông cao lắm, không phải là tuyển thủ chuyên nghiệp nào đó chứ?” Lúc này hai người Ai Không Cúi Đầu cũng bắt đầu hoài nghi. Đại thần như Tiêu Thời Khâm còn bị đánh cho bó tay bó chân, không phải đơn thuần chỉ dựa vào kĩ thuật mà làm được.

“Ờm, giờ đang đấu khiêu chiến có được tính là tuyển thủ chuyên nghiệp không?” Diệp Tu hỏi lại.

“Đấu khiêu chiến? Đội nào vậy?”

“Hưng Hân!”

“Hưng Hân nào?”

“Hưng Hân từng bắt chuyện cùng hai người ấy.”

“Ông ông ông…”

“Ờ, là tui đó… Sao nào, thấy có mạnh không? Có muốn gia nhập chiến đội tụi tui không?” Diệp Tu hỏi.

“Ông đi chết đi!” Hai cô gái gào lên.
— QUẢNG CÁO —