Toàn Chức Cao Thủ

Chương 931: Đại thần bị thương



Edit: Bông | Beta: Kha

Tôn Triết Bình.

Người mới chơi Vinh Quang được 2,3 năm có thể chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng tất cả dân chuyên nghiệp Vinh Quang năm năm trở lên thì không thể không biết, nhất là với ai chơi cuồng kiếm sĩ. Chắc cũng chỉ có người chơi tự kỷ như Mạc Phàm mới không biết Tôn Triết Bình mà thôi.

Diệp Tu mới gọi tên người này, trừ Đường Nhu và Bánh Bao, ai nấy đều sửng sốt.

Trừ hai người đó ra, những người trong phòng đã biết Vinh Quang lâu rồi. Giờ đây nhìn thấy người này đều nháo nhào nhận ra.

Đại thần như Tôn Triết Bình hiển nhiên từng xuất hiện trên TV, trên tạp chí, trên mạng. Song những người đang ngồi đây đều chưa từng thực sự tiếp xúc với vị đại thần này, thế nên lúc Tôn Triết Bình đi vào, không ai nhìn phát nhận ra ngay. Tên này vừa được gọi ra, mọi người đều nhìn lại, quả thực càng nhìn càng thấy giống, đúng là Tôn Triết Bình rồi!

Lâu Quan Ninh đương nhiên biết người này. Tôn Triết Bình, danh tiếng cuồng kiếm sĩ đứng đầu năm đó có khi còn vang xa hơn Vu Phong bây giờ. Trước khi thế hệ hoàng kim gia nhập Liên minh, Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc là bộ đôi tốt nhất không ai phủ định. Thành tựu lớn nhất của hai người là vào mùa giải thứ ba của Liên minh Chuyên nghiệp, dẫn đầu Bách Hoa tiến vào phòng chung kết. Đáng tiếc cuối cùng bại bởi chiến đội Gia Thế do Diệp Thu dẫn đầu, để Gia Thế giành được danh hiệu quán quân ba lần liên tiếp.

Tôn Triết Bình vừa gặp Diệp Thu đã nghiến răng cũng có lí do cả. Đó là lần gã tới gần quán quân nhất, cuối cùng lại bại bởi Diệp Thu. Sau đó, vào mùa giải thứ năm, Bách Hoa ngóc đầu trở lại, nhưng tay Tôn Triết Bình bị thương, nửa mùa đã phải rời khỏi sân đấu. Mùa giải sau giải nghệ trong thất vọng, chưa từng quay về. Chiến đội Bách Hoa có thể tiến vào vòng chung kết của mùa năm và mùa bảy gần như bởi mình Trương Giai Lạc điên cuồng. Cơ hội Tôn Triết Bình từng có chỉ thế mà thôi.

Không ngờ trận đấu khi nãy lại là giữa hai vị đại thần đứng đầu Vinh Quang, nhất thời ai nấy đều khiếp sợ, đợi hoàn hồn rồi, tất cả đều nhìn tay trái của Tôn Triết Bình.

Trình độ thi đấu Vinh Quang ngày càng cao, ảnh hưởng của bệnh tật cũng ngày càng rõ. Ngón tay, cổ tay, khuỷu tay đều là những bộ phận quan trọng mà tuyển thủ chuyên nghiệp cần phải giữ gìn ở trạng thái tốt nhất. Nhịn một chút đau không khó, nhưng trong giải đấu chuyên nghiệp cao cấp như Liên minh Chuyên nghiệp, một chút đau đớn cũng có thể gây ảnh hưởng đến thao tác, dẫn tới trạng thái tuyển thủ không ổn định.

Tuyển thủ bị thương tật quấn thân rất nhiều, nhưng bị ảnh hưởng nhất, nổi tiếng nhất, đến nay chỉ có Tôn Triết Bình. Vết thương tay trái làm gã nửa sau mùa giải không thể ra sân, cuối cùng chán nản giải nghệ, hiển nhiên rất nghiêm trọng.

Đã bốn năm từ khi Tôn Triết Bình bị thương, nay gã đột ngột xuất hiện ở đây, đánh một trận tiêu chuẩn cao với Diệp Thu, vậy vết thương ở tay đã không còn đáng ngại ư?

Chỉ nghĩ thế thôi, tất cả đã đưa mắt nhìn tay trái Tôn Triết Bình, nào ngờ họ chỉ thấy tay trái đó được băng bó bởi tầng vải trắng như tuyết.

“Á!” Và mọi người nghe được một tiếng hét hoang mang phát ra từ Bánh Bao.

“Đó là… cảnh giới tối cao của Tà Vương Viêm Sát Chưởng, Jao Ensatsu Kokuryuha!” Bánh Bao kinh ngạc thốt lên.

“Bánh Bao, đừng nói xằng!” Trần Quả nổi cáu, tay trái bị thương nhất định là vết sẹo lớn trong lòng Tôn Triết Bình, nói nhảm như thế thật vô lương tâm, tuy cô hiểu Bánh Bao không có ý gì cả.

Cũng bởi cô đang thấy Bánh Bao nhìn chằm chằm lão đại Diệp Tu của cậu, cái cậu này thật sự cho rằng Tôn Triết Bình lột băng vải là có thể triệu hồi lửa từ Ma giới nuốt chửng Diệp Tu cái rụp đó hả?

“E hèm, tay ổn rồi hả?” Diệp Tu cũng thấy lần này Bách Bao sai rồi, vội vã chuyển chủ đề.

“Không ổn lắm.” Tôn Triết Bình nhìn tay trái của mình. “Ít ra cũng thắng được ông.”

“Uầy, kiêu ngạo quá đấy.” Diệp Tu vỗ bàn. “Làm ván nữa không, Tiểu Đường, đưa thẻ em đây.”

“Tui thấy không cần đâu.” Tôn Triết Bình cười, thoạt nhìn rất xảo quyệt. Muốn vĩnh viễn thắng một người, cách hữu hiệu nhất là thắng nó rồi thì bơ nó đi. Tôn Triết Bình và Diệp Tu không thể nào chỉ đấu với nhau mới một lần, hai người đều là đại thần tỏa sáng nhất trên võ đài Liên minh thuở đầu. Nhưng hôm nay, có vẻ hắn không muốn cho Diệp Tu cơ hội nữa.

“Ra là tiền bối Tôn Triết Bình, chào hỏi không tốt thật có lỗi.” Lâu Quan Ninh mãi mới tóm được thời cơ xen vào, vội vàng nói mấy lời chủ nhà nên nói. Tuy gã cũng chơi cuồng kiếm sĩ, nhưng không hâm mộ lắm vị đại thần một thời như Tôn Triết Bình, chỉ thể hiện sự tôn trọng của người chơi thường với tiền bối.

Sau đó…

“Tiền bối định quay về sao?” Lâu Quan Ninh hỏi.

Đừng tưởng Tôn Triết Bình đã thành đại thần thời xưa, gã thành tuyển thủ nhà nghề khi còn trẻ, năm nay mới 25 tuổi thôi. Tuyển thủ bây giờ huấn luyện càng ngày càng khoa học, tuổi thọ E-sport cũng tăng theo, không ít người ở độ tuổi sắp nghỉ hưu trước kia giờ vẫn đang phấn đấu trong giải đấu chuyên nghiệp. Trạng thái của họ có lẽ không như trước, nhưng giải nghệ thì đúng là quá sớm. 25 tuổi vẫn còn có thể quay lại sân đấu tỏa sáng và nổi danh trở lại, ví dụ như thành tích bá đạo của Bá Đồ mùa giải này cũng làm người ta gần như quên đi tuổi tác của ba chủ lực trong đội.

“Quay về à?” Vẻ mặt Tôn Triết Bình thoáng cay đắng, chậm rãi nâng bàn tay trái quấn đầy băng vải lên. “Tay của tôi đã không chịu được những giải đấu chuyên nghiệp cường độ cao nữa rồi.”

“Nhưng cậu mới…” Trần Quả thắc mắc, trận đấu khi nãy giữa Tôn Triết Bình và Diệp Tu có cường độ không hề thua kém bất cứ trận chuyên nghiệp nào, không thì mọi người đã không trợn mắt há mồm.

“Thi thoảng vẫn có thể, nhưng không thể kéo dài được. Bằng không thì… cô nghĩ tôi sợ đánh một ván với pháp sư chiến đấu của tên này sao?” Tôn Triết Bình nói.

Từng là cuồng kiếm sĩ mạnh nhất, vì vết thương mà phải xa rời sân đấu thật lâu, nhưng gã vẫn như xưa, rất ngông cuồng và kiêu ngạo.

Nhưng phòng huấn luyện lúc này lại yên lặng vô cùng. Đau khổ bên dưới kiêu ngạo, người ngoài có thể hiểu được mấy phần?

Xa rời sân đấu bốn năm rồi, Tôn Triết Bình vẫn có thể đánh bại Diệp Tu, cho thấy gã chưa từng rời bỏ Vinh Quang. Trong bốn năm qua, ở một nơi không ai hay biết, gã đã bỏ bao nỗ lực vì Vinh Quang rồi? Cuối cùng kết quả đạt được lại chỉ cay đắng như thế, ai ở đây đều cảm nhận được.

“Lão Lâu mày ăn gian à, hèn quá đấy mày!” Giữa bầu không khí ngột ngạt chợt có người lên tiếng, hóa ra là oan gia của Lâu Quan Ninh.

“E hèm…” Lâu Quan Ninh ho lấp liếm, trời má sao mãi chưa buông tha nhau? Có điều sau khi chứng kiến trận đấu giữa đại thần và Tôn Triết Bình, gã vẫn bình tĩnh thừa nhận: “Tao không phải đối thủ của tiền bối.”

Nói tới đây, Lâu Quan Ninh cũng bơ luôn tên hại bạn kia, quay sang nhìn Tôn Triết Bình như sắp ra quyết định vô cùng to lớn, nói: “Tiền bối có muốn gia nhập chiến đội Nghĩa Trảm của chúng tôikhông?”

“Hả?” Tôn Triết Bình thoáng ngạc nhiên. “Vừa nãy cậu nghe không rõ à, tôi không chịu được cường độ của giải đấu chuyên nghiệp.”

“Rõ rõ, nhưng tôi cũng nghe được, thi thoảng đánh một trận cũng được, đúng không?” Lâu Quan Ninh nói.

Tôn Triết Bình vẫn ngạc nhiên: “Tuyển thủ như thế mà các cậu cũng cần?”

Với một chiến đội, nuôi một tuyển thủ nhà nghề đã tốn cơm lắm rồi. Chỉ e bất cứ chiến đội nào cũng không muốn bỏ tiền nuôi một tuyển thủ đã cực ít ra trận mà còn có thể phải rời trận vì phát bệnh đột ngột. Lâu Quan Ninh mời thế, Tôn Triết Bình chỉ ngạc nhiên chứ không vui vẻ gì, bởi vì gã có thể đoán ra Lâu Quan Ninh mời gã phần nhiều là do thương hại. Gã không muốn nhận.

“Dĩ nhiên là cần. Team của tụi tôi rất cần một tiền bối trình độ cao như anh chỉ đạo, dù anh không thể lên sân đấu thì tụi tôi cũng rất cần.” Lâu Quan Ninh nói.

Tôn Triết Bình do dự. Nói thế cũng có lí, nhưng biết đâu đối phương chỉ đang tìm cớ cho gã mà thôi.

Đến lúc này Diệp Tu cũng lên tiếng: “Thấy chưa, tui nói rồi, đội các ông cần một lão tướng, dù thực lực không tốt lắm cũng giúp được rất nhiều.”

“Ông đang nói ai thực lực không tốt lắm?” Tôn Triết Bình xị mặt.

“Đừng có tật giật mình thế chứ.” Diệp Tu nhắc.

“Tiền bối hãy suy nghĩ thử đi.” Lâu Quan Ninh tỏ ra nôn nóng, nhưng chuyện này cũng không phải giả vờ. Lâu Quan Ninh không ngại vì thương cảm mà giúp Tôn Triết Bình. Là một kẻ yêu Vinh Quang, một ông chủ kiêm tuyển thủ như Lâu Quan Ninh sẽ không chỉ xây dựng chiến đội từ mỗi góc độ lợi ích kinh tế như các ông chủ khác. Nhưng gã nôn nóng như thế bởi gã thật sự muốn đại thần như Tôn Triết Bình đến giúp đội mình. Giả sử Tôn Triết Bình thật sự thương lành quay về, có khi Lâu Quan Ninh lại phải cân nhắc lắm mới dám mời, dù mời được rồi cũng có thể an bài không thỏa đáng.

Cho nên chiến đội Nghĩa Trảm mới gia nhập Liên minh đã không mời một vị tuyển thủ lão làng có chút thực lực tới giữ mặt như Diệp Tu đề nghị. Không phải Lâu Quan Ninh không làm được, với tiền tài và thế tiến vào Liên minh của Nghĩa Trảm, muốn tìm một tuyển thủ như thế không hề khó. Thật ra cũng vì tính đặc thù của chiến đội Nghĩa Trảm nên họ mới không làm thế.

Còn Tôn Triết Bình, tuy có thực lực nhưng do thương tích mà không thể ra sân như một tuyển thủ bình thường, với gã rất tàn nhẫn, nhưng đó lại vô cùng phù hợp với Nghĩa Trảm mà Lâu Quan Ninh mong muốn.

“Gia nhập đội chúng tôi đi!” Lâu Quan Ninh tiếp tục thành khẩn thuyết phục.

Tôn Triết Bình rõ ràng cũng nhận ra thái độ này, bắt đầu động lòng.

“Tôi có thể thử xem.” Cuối cùng, Tôn Triết Bình gật đầu.

“Tốt quá!” Lâu Quan Ninh phấn khởi hẳn lên. “Tiền bối có yêu cầu gì không? Chúng ta bàn chuyện hợp đồng ngay bây giờ được không? Nhưng kỳ chuyển nhượng của mùa này đã hết rồi, tiền bối phải đợi ít nhất tới mùa giải sau mới ra sân được.”

“Tôi biết rồi.” Tôn Triết Bình gật đầu.

“Này, chi bằng nửa mùa đó tới góp vui cho Hưng Hân tụi này đi, ông thấy sao hả?” Diệp Tu chợt nói.
— QUẢNG CÁO —