Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1105: Không tìm được người



...........

Từ đầu chí cuối, Ngô Hiền vẫn mườn mượt tin Mạc Phàm hết thảy xuất phát từ chân thành ý tứ, không hề nghi ngờ qua.

Mà kể ra, đúng là lời nói cùng biểu cảm của Mạc Phàm diễn rất chân thật, thậm chí đến ngay cả những người như Nhàn Nhàn, Lạc Nhạn, Ngô Việt Hùng cùng Lê Nam Phước ở một bên nghe nghe đều đồng dạng cảm thấy xuýt xoa sóng mũi, rét lạnh sống lưng.

Lê Nam Phước trong lòng càng là bội phục tín ngưỡng, thật muốn công khai mở miệng hỏi một câu:

“Mạc Tước gia, ngươi diễn kỹ trình độ này là bẩm sinh vẫn là qua trường lớp tu luyện bài bản?”

Dạng này tài lẻ, ta cũng muốn học a !

Nếu không phải mấy người bọn hắn biết trước, rơi vào tình huống của Ngô Hiền, kì thật có xác suất rất cao cũng hóa thành cừu non bị người ta cho gạt giống nàng thôi.

Mạc Phàm sau đó vì trót vào vai diễn, cuối cùng hắn lập một nhóm bao gồm chính mình, Nhàn Nhàn, thiếu chủ Lê Nam Phước và Ngô Hiền đi ra ngoài dò thám.

Dĩ nhiên ngoại trừ mục đích tìm kiếm Phong Thanh Dương, bọn hắn cũng có trách nhiệm ngó xem đại sư Thu Ly có hay không an toàn chạy nạn.

Vừa ra đến bên ngoài, quả nhiên vẫn gặp phải trùng quốc công kích.

Mạc Phàm chậm rãi quay đầu, quét mắt nhìn chung quanh một vòng chợt phát hiện vô số điểm đen di động trong đêm tối với tốc độ cực nhanh, hiện tại đang bay về phía này.

Bất quá, hắn còn chưa kịp làm gì, thị nữ tính nóng như kem Nhàn Nhàn đã khai hỏa nổ súng.

“Ầm”

“Tạch tạch tạch tạch tạch ~~~~~~~~~~~~~~”

“Ầm”

Đột nhiên một đoàn như tiểu liên hỏa diễm rực rỡ nổ tung trên không trung, từng khỏa thần công tạch tạch nổ muốn nát bầu trời, kỹ năng uy lực giống như một dàn khẩu đại pháo liên thanh cho bắn lập tức khiến cho toàn bộ đô thành rung chuyển dữ dội.

Hàn Hải Đô Thành nằm ở trong Cổ Vực, địa hình tương đối núi cao hiểm trở, hỏa diễm đốt cháy một đám sinh vật quái dị vừa mới lao tới, sau đó cuồng phong thổi quét hất tung đám tro bụi xám đen tản ra khắp sơn nguyên, từ từ rơi xuống cốc sâu vạn trượng.

Trong khi ngọn lửa lan tràn ra bốn phía, tiếng nổ vang không ngừng quanh quẩn bên tai đám người, kỹ năng cực mạnh này làm cho bọn hắn đang lo lắng di chuyển cũng phải thổn thức không nguôi.

Qua đi rất lâu mà bầu trời khói nổ pháo dược vẫn như cũ chưa tan ra hết.

Mạc Phàm vỗ tay lên trán một cái, vừa cười khổ vừa âm thầm than vãn trong lòng.

Cái này thiếp thân thị nữ...quá vũ lực, quá thô bạo !!!

Thiếu chủ Lê Nam Phước kinh ngạc nhìn về phía Nhàn Nhàn, nhìn thấy tóc của nàng tung bay che khuất dung nhan đầy vết khâu chắp vá, một mực lộ ra thần thái nữ chiến binh tinh nhuệ, lạnh lùng, vô cảm, tựa như pháo đài hủy diệt mùa đông.

Hắn thán phục nói: “Trời ạ, Nhàn Nhàn mạnh như vậy, thực lực này đều không thua đám trưởng lão ngồi ở Hải Châu rung đùi, chúng ta Hàn Hải Điện trước đây kém chút để mất một thiên tài như ngươi”.

Nhàn Nhàn chỉ hướng Lê thiếu chủ hành lễ một cái, cũng không biết nên trả lời thế nào cho phải.

Vốn là Cơ Quan Sư, bàn tay nàng có thể lắp ráp rất nhiều loại hình cơ giới chiến đấu, nhưng tối cường nhất, hẳn là hóa thành một khẩu Xích Nhụy Hỏa Công, bên trong có hơn 400 điểm tròn nồng đạn đang không ngừng xoay vòng để tái tạo động năng, mà lại, mỗi nồng đạn này đều là cơ quan giới được tinh chế nhồi nhét tấn hỏa dược cấp Quân Chủ trong một viên đạn, tích hợp thêm Duy tâm đạo quả gia tốc cơ giới của Nhàn Nhàn.

Vừa rồi nàng là bắn tiểu liên đạn nhỏ thôi, nếu chẳng may để nàng tích năng lượng vòng xoay, bắn ra mạnh nhất hỏa lực Hạt Nhân Phi Tinh.

Nếu lãnh trọn cái này toàn lực Hạt Nhân Phi Tinh của nàng, nói không chừng Thượng Đế cũng có thể dưới tình huống thiếu may mắn mà vẫn lạc.

“Ong Ong Ong Ong ~~~~~~~~~~~~!”

Bất chợt, sau vụ nổ, thanh âm cổ quái càng lúc càng nhiều, lần nữa vô số trùng tộc tụ tập nghịt trời đám mây đen, chúng nó lượn lờ trên trời cao, sẵn sàng ập xuống ồ ạt tập kích nhân loại bất cứ lúc nào.

Ót một tiếng, tiếng thét thảm từ vị trí phía Đông không xa truyền đến, Mạc Phàm lập tức quay đầu nhìn lại, đột nhiên phát hiện một đám côn trùng đen thui đang bao vây một đàn Đại Điểu bay ngang bầu trời, chỉ ngắn ngủi mấy giây đã bị quần tộc hắc trùng phanh thây thành từng mảnh nhỏ rớt xuống.

Xa hơn, Mạc Phàm có thể cảm giác được cách đó khoảng chục dặm phương viên, một đàn bò, một đàn dê, một đám thú nuôi, chưa kịp được người đi chăn dắt vào đã hoàn toàn trở thành bãi tha ma quạ kêu.

À không, đến quạ cũng không dám kêu ở những nơi như vậy !!!

“Nhàn Nhàn, mặc kệ chúng nó, đừng tiếp tục công kích, ánh sáng hỏa dược sẽ hấp dẫn chúng nó tới càng đông”. Mạc Phàm nói ra.

Bọn hắn đi một vòng, vừa lẩn trốn vừa tìm cách thám thính thăm dò suốt hai ngày trời quanh khắp Hàn Hải Đô Thành tất cả khuôn viên, cả Ngô Hiền và Lê Nam Phước đều phải xuất ra lực lượng để hỗ trợ mọi người ngăn cản đám trùng tập kích, nhưng tuyệt đối không tìm thấy tung tích của Phong Thanh Dương và Thu Ly, rốt cuộc chỉ đành từ bỏ tiếp tục tìm kiếm, phải quay về lại.

“Đoán chừng có lẽ Phong Thanh Dương đã dẫn Thu Ly rời đi nơi này”. Mạc Phàm nói ra.

Vừa nói xong, hắn thấy trong mắt Ngô Hiền hiện lên một tia lo lắng.

“Tại sao?” bởi vì thần sắc nàng không ngừng do dự bất an, nên Mạc Phàm liền hỏi.

“Phàm ca, ngươi nói, có phải đám trùng quốc này đã...” Ngô Hiền thấp thỏm đáp lại.

Chỉ là, nàng nói như thế làm cho Mạc Phàm kém chút phốc cười.

Hắn nhớ ra cái tên Phong Thanh Dương kia hình như không có như vậy yếu đuối cần nàng đi quản a, chính hắn từng lĩnh giáo qua một tia kiếm ý của Phong Thanh Dương, rõ ràng vẫn còn ê ẩm đến mãi bây giờ, nơi nào có thể bị đám trùng tộc cỏn con này làm thịt.

“Yên tâm, về thôi, ta lấy danh dự bảo đảm với ngươi, Phong Thanh Dương nếu có thể chết, trùng tộc hẳn là trước đó đã bị diệt sạch đế quốc, không có chuyện còn bu nghẹt bầu trời thế kia đâu”. Mạc Phàm an ủi nàng nói ra.

Nữ thiếu chủ Ngô Hiền cắn nhẹ đôi môi, vẫn không đành lòng nhìn thấy một mình Phong Thanh Dương đối mặt với vô tận chúng sinh vật đáng sợ kia.

Nhưng nàng vừa định bước ra, một đoàn Hắc Trùng trên bầu trời đã phun nọc độc giống như mưa sa bão vũ che kín trời đất, không khí cũng bị chất dịch tởm lợm này làm vẫn đục, mặt đất bắt đầu bốc lên vô số làn khói xanh kinh dị.

“Ngươi không tin tưởng hắn sao, Phong Thanh Dương có lẽ chỉ là cứu trợ đại sư Thu Ly bỏ đi mà thôi”. Thiếu chủ Lê Nam Phước mở miệng nói.

Ngô Hiền còn muốn nói điều gì đó, nhưng tình hình bây giờ quá cấp bách, nếu nàng liều mạng xông ra khẳng định sẽ bị quân đoàn Hắc Trùng nhắm trúng, không chỉ không giúp được gì cho quá trình kiếm người, mà còn làm liên lụy chính mình đồng bọn nữa.

Hai ngày qua chống chọi lại trùng quốc, nếu không phải Mạc Phàm cái kia thần kiếm ở đấu giá hội giành được quá cường đại bảo hộ, mọi người đều chết ít nhất 8, 9 lần, tuyệt không nói đùa.

Sau đó, mọi người cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng về lại bên trong mật thất nghỉ ngơi.

Mạc Phàm cùng Nhàn Nhàn có gian phòng mật thất riêng.

Để cho Nhàn Nhàn bố trí cơ quan cách âm xong xuôi, đảm bảo không ai có thể biết bọn hắn làm gì về sau, Mạc Phàm mới đem túi trữ vật từ trên người Điền nông Đường chủ Đường Bá Hổ cho lấy ra.

Tên này tính tình vậy mà cẩn thận, trong túi trữ vật có cấm chế. Mạc Phàm hiện tại chưa khôi phục được ma pháp của mình, tổng tham mưu Tô Lộc cũng ngủ say chưa chịu tỉnh giấc, rất nhiều thứ hắn không có khả năng đi làm.

May mắn là Nhàn Nhàn cái này thị nữ đáng đồng tiền bát gạo, không việc gì không làm được. Cơ quan sư quả nhiên chính là một cái toàn năng giả, liền tiểu cấm chế túi trữ vật vẫn bị nàng phá giải đi ra.

“Chủ thượng, bên trong chứa rất nhiều túi trữ vật, hòm lương trữ vật khác nhau”. Nhàn Nhàn nói.

“? ? ? ?”. Mạc Phàm nghe mà hơi sửng sờ.

Một lát sau, hắn mới hỏi: “Ý của ngươi nói, bên trong túi trữ vật của hắn, kì thật lại cất giữ những túi trữ vật và hòm trữ vật khác?”.

Nhàn Nhàn nhẹ nhàng gật đầu, sau đó để ra sàn phải đến hàng chục cái túi trữ vật không và hòm trữ vật không gian.

Mạc Phàm mắng quái đản một câu, có chút trầm tư suy nghĩ vấn đề này.

Đoán chừng lấy hạng người như Đường Bá Hổ, bao nhiêu đồ tốt cũng sẽ cất trong túi trữ vật để phòng thân, nhưng tại sao lại tốn công dùng nhiều đồ trữ vật như vậy làm gì?

Một bên khác, Nhàn Nhàn không có đợi hắn nhắc nhở, trực tiếp bắt đầu giải khai cấm chế, đem từng túi cho tháo mở.

Đại khái qua đi khoảng vài canh giờ, trong lúc Mạc Phàm còn đang minh tu cố gắng phục hồi nhớ lại ma pháp của bản thân, Nhàn Nhàn mở miệng nói:

“Chủ thượng, bên trong có lượng lớn kim nguyên bảo”.

“A, à vậy hả?”Mạc Phàm buông lỏng thân thể, mở miệng hỏi: “Có bao nhiêu ...?”

..........................







Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy
Tự Do nào mà không cần phải trả giá - Thái Bình nào không nhuốm mùi máu tanh?