Mấy ngày sau, Mạc Phàm nhờ vào tốc độ của Tử Lộc, đi thẳng một mạch về lại Hàn Hải Đô Thành, nhìn xem tình hình bên Hàn Hải Điện thế nào. Mọi người đã sớm thoát ra khỏi thạch thất trú ẩn, điện tôn Lạc Nhạn, Lê thiếu chủ và điện chủ Ngô Việt Hùng đang cùng với triều đình hợp tác tranh luận nảy lửa với Điền gia.
Không có gì bất ngờ, tất cả các thành viên Điền gia sau khi không nhìn thấy Điền nông Đường chủ Đường Bá Hổ và Thu Ly đâu, lập tức nộ thiên muốn tra hỏi.
Bọn hắn hi vọng Hàn Hải Điện cho bọn hắn một cái công đạo.
Nhưng đáng tiếc, năm lần bảy lượt bị Hàn Hải Điện đẩy trách nhiệm cho bọn hắn, là bọn hắn những Điền gia thành viên này ham sống sợ chết, không bảo vệ tốt Đường chủ của mình. Hàn Hải Điện chối bỏ tất cả, là chủ nhà đãi khách, Hàn Hải Điện chỉ công nhận mình có trách nhiệm bảo vệ an nguy chung của mọi quan khách, nhưng tai nạn thảm họa ập đến bất ngờ liền không thể ai cũng bảo vệ, dù là một người dân thường vô tội cũng sẽ có giá trị ngang nhau, ngang với Đường Bá Hổ, cho nên Đường Bá Hổ mất tích là ngoài ý muốn.
Triều đình ở một bên dĩ nhiên phe Hàn Hải Điện, bọn hắn châm dầu vào lửa, nhấn mạnh rằng rất có khả năng Đường chủ của Điền gia đã vĩnh viễn về với suối vàng, bị trùng tộc ăn thịt.
Mạc Phàm trở lại vừa vặn là những màn đấu khẩu này, hắn cũng không tốt nói gì, chỉ báo cáo bình an của Ngô Hiền cho Ngô Việt Hùng một chút, cũng không có kể chi tiết mình điều tra được đám Phong Thanh Dương đang có dấu hiệu bị thế lực khác hãm hại giữa đường.
Làm xong xuôi, Mạc Phàm rời đi, nội trong ngày trở về trạm dịch.
Từ từ leo xuống hầm ngầm trú đóng bên dưới trạm dịch, Mạc Phàm đi vào một gian phòng ánh nến leo loét. Ngô Hiền ngồi trên ghế đá ngẩn người thẫn thờ, từ thần thái của nàng có thể nhận ra tâm tình của nàng hẳn là đang vô cùng lo lắng an nguy của Phong Thanh Dương.
“Ta mới vừa nghe được tin tức về Phong Thanh Dương, hắn cùng Thu Ly đại sư di chuyển về hướng Duy Vực, ở Vụ Thành có người nói nhìn thấy bọn hắn một đường rời đi”. Mạc Phàm lọc chuyện nói.
Cái này hắn nói cũng không có sai, tin tức từ Vụ Thành người qua đường đúng là có đề cập, chỉ là tin tức mà hắn điều tra được từ đám thi thể, nơi sủng thú của Thu Ly chết thì hắn sẽ không đi nói ra, miễn cho Ngô Hiền bị kích động.
Ngô Hiền sau khi định thần trong chốc lát liền chậm rãi đứng dậy, giác quan nàng rất nhạy cảm, cảm thấy mọi chuyện hẳn là không chỉ đơn giản có vậy.
Nàng dĩ nhiên hiểu rõ tính cách Phong Thanh Dương, lấy hắn bình thường nguyên tắc hành động, nhất định sẽ cẩn thận để lại phục bút ám hiệu cho mọi người. Nhớ ngày xưa hắn ở Trung Châu gặp phải hai đầu Yêu Đế sử thi cấp truy đuổi ráo riết, cũng là như thế có thể bình ổn đặt lại ám hiệu cho đồng đội tránh né.
Vậy mà lần này thêm vào Thu Ly đại sư thực lực đỉnh Quân cấp đi cùng, thế nhưng cái gì cũng không thấy.
“Tên kia sao rồi, tỉnh chưa?” Mạc Phàm liếc sang người thiếu niên đang hôn mê, mở miệng hỏi Nhàn Nhàn.
Bây giờ chỉ có thể tìm kiếm một chút đầu mối từ thiếu niên này, hết lần này tới lần khác thiếu niên vẫn ở vào trạng thái hôn mê không chịu tỉnh.
Nhàn Nhàn thấp giọng hồi đáp: “Khí sắc đã dần dần khôi phục, hẳn là không bao lâu nữa sẽ có thể tỉnh lại”.
Mạc Phàm gật đầu.
Hắn ngồi ở một bên bắt đầu tĩnh tu, chậm rãi trò chuyện với đám hồn cách của mình, đại khái qua chừng nửa ngày trời, Mạc Phàm nghe thấy thanh âm Ngô Hiền khẩn trương truyền tới.
“Ngươi đã Tỉnh rồi sao, thật tốt quá. Đừng lo lắng, nơi này là trạm dịch, rất an toàn”. Ngô Hiền nhẹ giọng trấn an thiếu niên vừa mới tỉnh dậy đã lâm vào khủng hoảng, thần kinh hắn lúc này vô cùng căng thẳng.
Ánh mắt thiếu niên vẫn nhìn có vẻ dại ra, cuối cùng được sự giúp đỡ của Nhàn Nhàn mới gượng dậy nổi. Hắn thở dốc một chút, uống ngụm nước cho hết khô cổ, sau đó đơ đơ nhìn vào mặt Ngô Hiền đang đối diện mình, thoáng một lúc từ từ hồi phục tinh thần, thiếu niên dùng giọng nói suy yếu hỏi: “Các vị tỷ tỷ, tại sao ta lại ở chỗ này?”
“Chúng ta đã thanh tẩy sào huyệt Hắc Trùng ở nội thành, cứu ngươi từ trong đó ra ngoài này”. Ngô Hiền kiên nhẫn giải thích cho hắn một lần.
Khi thiếu niên nhắc tới cha mẹ mình cùng anh chị em của mình, Ngô Hiền lập tức bị khựng lại, vẻ mặt áy náy không thôi, Nhàn Nhàn một bên mới khéo léo uyển chuyển lựa lời nói cho hắn biết tình trạng những người kia thế nào.
Thiếu niên lập tức siết bàn tay lại, con mắt đỏ lên một vằn, có thể nhìn ra được tâm tình của hắn đang chồng chất đau xót cùng vỡ òa, chẳng qua cặp mắt ảm đạm đỏ chót kia lại không có chảy ra một giọt nước mắt nào, bộ dáng giống như là người mất hồn vậy.
Mọi người chỉ đành tạm thời gác lại chuyện của mình, dành chút thời gian trấn an thiếu niên một lát.
Thẳng đến khi Mạc Phàm đi tới, thấy thiếu niên vẫn có thể nói chuyện với mình, lúc này mới lôi hắn ra ngoài hỏi thăm riêng.
“Ngươi có muốn báo thù cho gia đình thân nhân của mình không?” Mạc Phàm không lòng vòng, rất thẳng thắn vào đề.
“Có". Thiếu niên ngẩng đầu lên dõng dạc nói: “Tất nhiên có!"
Mạc Phàm gật đầu, vỗ vỗ vai hắn.
“Sức của ngươi thì không làm được, nhưng ta có thể. Bất quá, ta cần biết kẻ nào đã làm, và ngươi có quen gì với một nam thanh niên mặc Lam Y cùng một nữ nhân bên cạnh có hai sủng thú là Hắc Ưng và Thỏ Ngọc không?”
Thiếu niên trẻ tuổi trừng hai mắt lớn, biểu hiện tựa như đang rất ám ảnh, hơi thở trở nên gấp gáp, run rẩy lẩy bẩy.
Mạc Phàm phải giữ lại vai hắn trấn an: “Bình tĩnh, không vội, ngươi từ từ nhớ lại, ta là Hàn Hải Thẩm Tước, ngươi có nghe qua không, là Hàn Hải Điện vị kia chuyên phụ trách thẩm phán ác bá hung đồ, tin tưởng ta, thở đều thở đều...”
Xoa xoa hai vai nam thiếu niên một lúc cho đến khi hắn hơi thở ổn định, Mạc Phàm mới làm ra cử chỉ ủng hộ tinh thần, bổ khuyết nói thêm:
“Thiếu niên, mạnh mẽ lên, ngươi đừng sợ gì cả, có ta và các tỷ tỷ ở đây, không kẻ nào trên đời dám ức hiếp ngươi”.
Qua đi một hồi lâu, ước chừng một canh giờ hai người đứng đó.
Thiếu niên mới chậm rãi mở miệng nói: “Mấy tuần trước có một đám Báo Thiểm và Phong Lang ở đâu chạy đến trấn áp vùng nội thành chúng ta, sau đó bị hai vị đại hiệp kia tình cờ đi đến, bọn hắn ra tay chớp nhoáng, đem Báo Thiểm Vương và Phong Lang Vương đồng thời cho giết, đánh lui tộc dàn dã thú. Sau đó chúng ta mời bọn hắn ở trong viện của gia đình tá túc vài ngày”.
“Khoảng chừng ba ngày ở lại viện bọn ta thì không có chuyện gì xảy ra, ca ca và tỷ tỷ đều rất tốt, ca ca dạy ta một chút tiểu thuật để phòng thân khi gặp kẻ xấu nữa. Nhưng đột nhiên đêm ngày thứ ba, bầu trời xuất hiện hiện tượng quỷ dị, cả bầu trời hóa thành màu nâu như là đại địa, ngay sau đó, ca ca ý thức được điều gì, vội thu xếp để tỷ tỷ đem gia đình chúng ta cho dẫn xuống hầm thất. Ca ca để một thanh phi kiếm bảo mệnh cho mọi người rồi rời đi, tỷ tỷ ở lại cùng nhau nấp ở trong hầm ngầm bảo hộ mọi người. Chúng ta ở trong hầm không thấy thứ gì bên ngoài, chỉ biết trời đất giống như quay cuồng, có một trận phi thiên ác chiến vậy”.
“Sau đó thế nào?” Ngô Hiền lúc này đã chạy ra ngoài lắng nghe, cặp mắt đỏ chót khẩn trương hỏi.
Nói tới đây, cảm xúc của thiếu niên bắt đầu dao động mãnh liệt, khuôn mặt nhăn nhó co rúm lại, tựa hồ đang cực lực khắc chế và điều tiết tâm tình của mình, hắn khổ sở nói: “Thẳng đến có một vị đi xuống hầm thất, chậm rãi phá tung hầm ra, ban đầu ta còn tưởng là ca ca, nhưng thực tế thì không phải, trời rất tối, chúng thường dân này không thấy cái gì cả, chỉ biết được trên người kẻ này mang theo khí tức huyết tanh, hắn không nói không rằng, dẫn một đám như ma quỷ xông vào, ngay cả tỷ tỷ mạnh như vậy cũng bị hắn khống chế bắt sống đem đi...”
“Gia đình của ta... gia đình của ta tất cả mọi người đều bị giết chết, bao quát cả ta nữa. May mắn là thỏ ngọc, tiểu ưng, phi kiếm bảo mệnh của ca ca đã tiêu hao hết tất cả tinh thần lực để giúp ta sống lâu thêm một chút, nhưng chính chúng nó lại…”
Ngô Hiền đã che mồm mếu máo đến nơi rồi, lòng nàng rối như tơ vò, phút chốc đứng không vững, phải nhờ Nhàn Nhàn giúp đỡ.
................
Con đường ta đi, không người có thể cản! - Tử Trúc