Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1188: Mạc Phàm đại chiến Ám Tỳ Bà



.............

Miệng không ngừng hút chân không hắc vân, nhìn thấy khắp nơi chân trời hải vực xuất hiện một cái kinh khủng cảnh tượng, nước sông, kênh đào, hang hốc đá cuội cuồn cuộn hướng lên bầu trời, cũng vây quanh một tòa không rơi dãy núi, giống như hải dương trong sơn mạch, còn Ám Tỳ Bà chính là một cái nam châm đứng giữa cho thay đổi trọng trường vậy.

“Để ta yên ổn làm việc của ta không phải tốt sao, Mạc Phàm, ngươi dựa vào tư cách gì suốt ngày kiếm chuyện với ta, thật cho là ta không có năng lực làm thịt ngươi sao?!” Ám Tỳ Bà ngữ khí đã sớm không còn loại kia ôn hòa, miệng hút mây đen, nó đang nói bằng ngôn ngữ của tinh thần lực.

Sau một khắc, toàn thân nó bành trướng, bị lực lượng không biết hắc ám cho bao phủ, chỉ có thể lờ mờ thấy khuôn mặt nó, đó là một khuôn mặt góa phụ già nua, mũi dài cằm nhọn, làn da trắng nhăn nheo, khuôn mặt không có hốc mắt, triển lộ ra giống như một mụ Phù Thủy đến từ địa ngục tàn khốc nhất.

“Đi chết đi ! ! !”

Ám Tỳ Bà rốt cuộc hoàn thành tụ lực, bỗng nhiên nó há miệng, hai má phùng to, nó nổi giận gầm lên một tiếng, trong cuống họng lập tức bạo phát ra vô cùng mãnh liệt hắc mang, trường thiên bên trên càng là ào ạt đổ xuống như thác nước Hắc Ám Phong Ba.

Đừng nói là người thường, cỗ hắc ám chiêu số này, thậm chí đối với những gã Vương cấp đứng xa xa dưới chiến trường kia, đồng dạng cũng dụi mắt muốn mù lòa, ngoài sức tiếp nhận thông tin của bọn hắn, bọn hắn đã bao giờ được chứng kiến lực lượng thôn phệ trời đất thế kia đâu?

Cơn bão màu đen khổng lồ cơ hồ bao trùm cả khu vực Hàm Dương Thảo Nguyên, bên trong luồng khí lưu đục ngầu xuất hiện vô số hư ảnh răng nanh quái thú điên cuồng đâm chém, xé rách màn đêm, lại chỉ có duy nhất mục tiêu là nhắm về Mạc Phàm.

Ám Tỳ Bà vừa mới bắt đầu đã vội vàng dùng sát chiêu công kích về phía Mạc Phàm, rõ ràng là bị mất bình tĩnh rồi, dù sao chính nó cũng không nghĩ tới Huyết Nương Nương thông tin vậy mà đã xuất hiện, càng xuất hiện bên tai Tà Thần này, trình độ nguy hiểm đối với nó đáng sợ đến cỡ nào kia chứ.

Đánh phủ đầu toàn lực là một chiến thuật không tồi, huống chi cỗ lực lượng lại càng vô cùng kinh khủng, phảng phất có thể ngay trong vài ba thời khắc ngắn ngủi liền đem con mồi đánh cho hồn phi phách tán không chừa lại gì.

Nhưng điểm then chốt trong đánh phủ đầu chính là, muốn đạt được kết quả như kỳ vọng, tuyệt đối không nên là đánh vội giống Ám Tỳ Bà bây giờ, mà phải tính toán chuẩn bị hậu phương các chiêu số sau đó đầy đủ, phải có sách lược, kế hoạch trục chiến ép chết liên hồi a.

Đánh phủ đầu mà nóng vội tùy tâm, vậy có khác gì nổi loạn đánh điên!?

Mà nổi loạn đánh điên với ai thì được, tỷ như nếu thay Mạc Phàm bằng Thanh Long, vậy thì chẳng vấn đề gì, không có ‘bất quá’ sau đó. Ngược lại nhưng dùng thủ đoạn đánh loạn này với Mạc Phàm, muốn đánh bại một kẻ lấy lịch luyện ma chiến làm gốc như hắn, một kẻ có bản tâm vốn là trời sinh thiên phú thánh chiến thánh dũng ----- không có khả năng!!!

Mạc Phàm nhìn một chút liền thấu được sơ hở của bầu trời Hắc Ám Phong Ba đang đập xuống kia.

Không tránh né được, vậy thì cương ngạnh xuyên qua.

“Hắc Thiểm Kiếm – Zeus lôi phạt!!”

Mạc Phàm thân thể hướng về sau lướt đi, vừa lùi tránh ra hắc ám thủy triều khó mà phòng ngự này, vừa tích tụ súc lực, toàn thân hư không Thánh Lôi Zeus bao quanh lít nhít, hắn rót năng lượng sấm sét vào tay nắm Vĩnh Dạ Ma Kiếm, đợi đến tốc độ hắc ám triều tịch chậm dần không thể đuổi kịp hắn, cỗ lực lượng thưa thớt thời điểm, hắn hít sâu vung kiếm, dùng Tiểu Dạ phiên bản Hắc Ám Zeus Lôi Kiếm vạch phá chân không trước mặt ra một đường ở giữa.

Một đường dài xé toạc tất cả giống như Thương Long, tốc độ nhanh như sấm chớp, cách trở không gian, vượt ngang đến vài vạn dặm khoảng cách trong tích tắc.

Hắc Ám Triều Tịch rớt xuống của Ám Tỳ Bà bị một kiếm này khoét sâu một đường ở giữa, Mạc Phàm lại giống như thuấn gian di động vậy, lấy tốc độ cực nhanh trực tiếp xuyên qua, lọt vào trong phạm vi kỹ năng tàn phá nhưng không bị ảnh hưởng chút nào.

Thân ảnh Mạc Phàm dần dần chuyển thành trạng thái hư vô, dường như không thể nhìn thấy bằng mắt thường, hắn bay lướt qua toàn bộ khu vực Hắc Bạo công kích cực kỳ bình yên vô sự.

Phản sát ! !

Mạc Phàm mượn quỹ tích thiểm lôi đánh sét liên tục ở phía Đông đánh lừa, nhưng lại dùng tiểu xảo thuấn di vọt tới ở Ám Tỳ Bà sau lưng.

Hai tay Mạc Phàm đưa tới trước tụ tập lực lượng ma diễm hóa thành hình lưỡi liềm, sau đó lập tức chụp về đỉnh đầu Ám Tỳ Bà.

“Tà Diễm Trảm!”

Hai đạo Ma Liêm Tà Diễm Trảm đập tới với uy lực sát na khủng khiếp, Ám Tỳ Bà không hổ là nửa bước Đế Hoàng, sau lưng giống như có con mắt vậy, càng quỷ dị hơn chính là, từ lưng nó đột ngột mọc ra một cánh tay khô khốc sần sùi, song đạo diễm trảo của Mạc Phàm dễ như ăn cháo bị nó cản lại.

Mạc Phàm đeo phi phong trên lưng.

Ngân Dị Lăng Tuyệt Phi Phong bắn ra một đạo ma quang khe nứt, Vĩnh Dạ Ma Kiếm ở đằng xa lại theo đường hầm thứ nguyên từ trong khe nứt xuất hiện, nhanh như chớp chém xuống Ám Tỳ Bà.

Ám Tỳ Bà vừa mới hoàn thành công kích nên chậm mất nửa nhịp, không thể nào kịp thời thi triển kỹ năng né tránh, chỉ có thể để cho một đạo hắc đoàn nhanh như chớp chém vào bả vai. Không gian bao la ở phía sau cũng bị chấn động, bị lực chém vỡ nát phát ra thanh âm ùng ùng như sấm động.

“Rống ! ! !”

Ám Tỳ Bà rên một tiếng bi thảm, trên cơ thể xuất hiện một vết thương sâu hoắm của Vĩnh Dạ Ma Kiếm lưu lại, ấn kỳ nhiễm đầy tà khí đen ngòm. Luồng hàn băng Vĩnh Dạ lặng lẽ thẩm thấu xuống không ngừng làm tê buốt đến buồn nôn cho nó.

Thừa thắng xông lên, Mạc Phàm và Tiểu Dạ phối hợp công kích giờ khắc này mới thật sự là sát chiêu, Mạc Phàm tốc độ siêu nhanh, quỹ tích siêu khó lường di chuyển lên trước mặt Ám Tỳ Bà, lần nữa dùng Tà Trảo chém loạn cận thân, cái này đúng hắn am hiểu nhất sự tình, trong khi một bên khác, Vĩnh Dạ Ma Kiếm ngưng tụ hắc đoàn ở đằng sau không ngừng quấy phá, người chém người chặt, kẻ tung kẻ hứng.

Tích tiểu thành đại, chém trúng là tốt rồi, trúng càng nhiều càng tốt.

Những lần trước, cả Mạc Phàm và Tiểu Dạ liên hợp đều không thể đánh trúng được Ám Tỳ Bà một lần nào, mà một lần này, thông qua chiến đấu liên miên, kinh nghiệm tích lũy không ngừng, bọn hắn phối hợp càng lúc càng nhuần nhuyễn, có được đồng bộ ăn ý càng cao, hiểu rõ đối phương càng lúc càng nhiều.

Đương nhiên, Mạc Phàm hiểu rõ Ám Tỳ Bà, Ám Tỳ Bà ngược lại cũng hiểu rõ bộ pháp của hắn.

Chẳng qua là đối phương đang có chút thần trí hơi mông lung chưa ổn định, tạo cho Mạc Phàm cơ hội nhiều hơn phương diện mà thôi.

Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ~~~~~~~~~~~~~

Hai đạo hắc ám cùng hư không bạch diễm trên không trung dung hợp liên tiếp triển khai thế công, sấm sét oanh động cửu thiên, diễm hỏa lại cuồng liệt thiêu đốt bầu trời, cơ hồ là hiếm có nhân cơ hội Ám Tỳ Bà còn chưa bình tĩnh lại đánh cho đối phương trọng thương nhiều nhất có thể.

Hưu một tiếng, mượn Vĩnh Dạ Ma Kiếm kiếm cảnh cao siêu múa ra một đạo khổng lồ Hắc Ma Cự Kiếm chặt xuống trực diện, thế giới ma pháp trong khoảnh khắc khúc xạ chiếu tới Siêu Duy Vị Diện, Vĩnh Dạ Nam Cực Ma Sơn lừng danh tái hiện, cảm giác bầu trời đều chứa đựng không nổi một kiếm khổng lồ kia, Mạc Phàm giao phó sức mạnh cho Tiểu Dạ chặt xuống một đường cự kiếm, thanh cự kiếm này thế không thể đỡ, ép xuống đường biên chân trời, diễm hỏa ma sát xé toạc hai bên thương khung, mà ngay tại chính giữa, cỗ áp phê lực lượng liền đem Ám Tỳ Bà kéo dạt xuống tận trăm ngàn thước vực sâu ở Hàm Dương, chém cho nó kém chút một tay đều vĩnh viễn không bao giờ trở lại.

Hoắc ! !

Mạc Phàm không gian thần nhãn khởi động, lần nữa thuấn gian di động xuất hiện sau lưng Ám Tỳ Bà. Hắn mượn nắm đấm tụ lực, từ sau oanh ra một quyền, đánh nát không gian, Ám Tỳ Bà bị thương tích mỗi lúc một nhiều, nhưng lúc này rốt cuộc tỉnh giấc, tất cả giác quan bắt nhịp trận đấu kịp thời, dần dần ổn định lại hơi thở, không còn bị lung lay tâm lý nữa.

“...”

Nhưng chỉ là lúc này mới tỉnh giấc thì đã có chút muộn...

..............