Triệu Mãn Duyên đạp không mà đứng, không còn cái gì 18 cánh Ngưu Dực, khải giáp vàng ròng trên thân, hắn chỉ đơn giản là mặc một bộ áo bào xanh theo gió cuồng vũ, tại quanh người vẫn như cũ tràn ngập vô số kim quang, nhất cử nhất động ở giữa, đều tràn đầy một loại cổ lão Thần Đồ Đằng uy nghiêm cảm giác.
Đặc biệt là phối hợp trên người hắn cỗ này mờ mịt hư vô giống như trích tiên khí chất. Để ở nơi đâu, đều sẽ khiến người ta cảm thấy, đây là một tôn giả đến từ trên trời Nam Vương Đại Tiên, hạ phàm dạo chơi nhân gian.
Giờ này khắc này Triệu Mãn Duyên tại ý chí một lần nữa nhen nhóm hồi sinh, linh hồn lẫn giác quan hắn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, hắn chầm chậm ngơ ngác cảm thụ được lực lượng trong cơ thể, sắc mặt càng phát ra kỳ quái. Bởi vì hắn cũng không có biết chính mình vừa rồi làm cái gì, thu được cái gì lực lượng. Nhưng chính là không biết vì cái gì, hắn rõ ràng giống như là cùng trước đó, lại có thể tuỳ tiện một tay đập chết luôn một tòa lãnh thổ thành thị.
Đây là một loại rất kỳ quái hiện tượng.
Rõ ràng thể nội không có lực lượng, lại có thể tuỳ tiện phi hành. Hiện tượng này, cũng dẫn đến Triệu Mãn Duyên ngay cả mình hiện tại rốt cuộc mạnh cỡ nào cũng không biết.
“Ta chưa chết? Ta vì sao sống lại? Côn Bằng, ngươi vừa làm gì rồi?" Triệu Mãn Duyên cảm thấy nghi hoặc hỏi.
Quanh quẩn một vòng, hắn nhìn xuống dưới, nhìn thấy Mục Bạch đồng dạng vẻ mặt táo bón đang đứng ở đó ngược lại quan sát chăm chú mình.
Quá khó lý giải, Triệu Mãn Duyên tát mình một cái cho tỉnh, rất nhanh miệng mắng: “Đau a!”
“Không phải mơ, này có phải hay không uống nhầm Hồng Trần Lạc Hồn Tán?”
“Côn Bằng, ngươi giải thích!”
Hắn mê mang giơ tay lên, hướng phía Trác Sơn bên ngoài một tòa núi cao tiện tay vẽ một chút, muốn nhìn một chút hắn rốt cuộc mạnh cỡ nào.
Y theo hắn nhận biết, hắn đỉnh phong thời kì vẫn là Quân Vương cảnh thời điểm, tiện tay một kích, là đủ để phá huỷ toà kia núi cao. Lấy hắn đỉnh phong thời kì làm ví dụ, hắn cảm thấy có thể suy tính ra hắn hiện tại đến cùng có bao nhiêu lợi hại.
Chỉ gặp Triệu Mãn Duyên hướng phía toà núi kia hất tay, hắn cảm giác được trong đan điền bỗng nhiên xuất hiện vô số rễ cây Tiên Sâm luồn lách lên toàn thân thể Triệu Mãn Duyên, kéo theo một luồng sinh mệnh năng lượng vô cùng nồng đậm.
Chỗ sinh mệnh năng lượng này, ngược lại đâm thẳng vào thế giới tinh thần của hắn, đem hắn toàn bộ 5 hệ ma pháp đánh vỡ.
Nói là đánh vỡ, chẳng bằng nói thôn phệ. Chuyển đổi toàn bộ ma pháp đại thừa sở học trở thành một phần bộ phận của Tiên Sâm ban cho, ma năng của hắn đồng dạng toàn bộ dùng để cấp dinh dưỡng cho Duy Tâm Đạo Quả.
Tưởng tượng Tiên Sâm thân thể Triệu Mãn Duyên là một gốc đại thụ lớn, vậy thì quang hệ, thổ hệ, thủy hệ, không gian hệ, thực vật hệ, phất phơ hết thảy chỉ là năm cành cây nhỏ đìu hiu nằm ở trên thân, có cũng được, không có cũng chả sao.
Không cần bất luận cái gì cấm chú ma pháp. Mạc Phàm ma pháp là nền tảng, ma pháp nuốt Tà Thần. Triệu Mãn Duyên ma pháp là cống rãnh, xa xa Côn Bằng ho một tiếng liền cống cũng biến mất, Côn Bằng dùng Tiên Sâm cắm vào thân thể hắn để làm hạch tâm, đem Phù Thủy đạo quả của mình toàn bộ nuôi dưỡng cho Triệu Mãn Duyên trở thành Nông Thực Sư, ma pháp của hắn bây giờ đúng nghĩa hai chữ ‘đồ thừa’.
Ở trên lòng bàn tay hắn, vô số dây liễu kim quang bỗng ngưng tụ cùng một chỗ, hình thành một đạo vô cùng kinh khủng vòng ánh sáng.
Hưu~!
Sau một khắc, vòng ánh sáng bỗng nhiên hướng phía núi cao chém tới.
Ầm ầm ! !
Vòng ánh sáng còn không có đụng phải núi cao, vẻn vẹn bị khóa định, liền sụp đổ lập tức, mảnh đá bay tán loạn, bụi mù tứ tán. Một tiếng nổ vang rung trời phía dưới.
Vòng ánh sáng cũng không đụng tới núi cao, trực tiếp nhắm phía sơn đỉnh phương hướng phía trước chém ngang mà đi. Xông ngang mà qua, hư không vỡ vụn, mặt đất một đầu vết rách to lớn bị ngạnh ngạnh sinh sinh chém ra, không biết lan tràn nhiều ít ngàn dặm cây số..
Thấy một kích này, Triệu Mãn Duyên sửng sốt.
Phía dưới Mục Bạch càng sửng sốt.
Có thể Mục Bạch bây giờ đã rõ ràng.
Vừa rồi một đòn kia, Mục Bạch nhìn thấy lấp ló chân hồn Chúa Tể Côn Bằng phảng phất sau lưng Triệu Mãn Duyên.
Lại nói Triệu Mãn Duyên, hắn có chút hoài nghi bản thân.
Nhân sinh như một trò đùa.
Bấp bênh giữa sóng, bất ngờ thành tiên.
Hắn xin thề, hắn mới chục phút trước là cái tịch mịch truyền thuyết Tép Cảnh. Có thể vừa nhắm mắt siêu thoát không bao lâu, mở mắt ra cảm thấy chính mình đều là tiệm cận nửa bước Đế hoàng.
Tê a !
Thay đổi này, có chút quá mức tiếp thu không kịp.
Keng!
[Ngươi trước khi chết, từng nói kiếp sau muốn làm con của ai?] Giọng nói của Côn Bằng thì thầm vào tai của Triệu Mãn Duyên.
“Vĩ...” Triệu Mãn Duyên không hiểu cái gì hết, chỉ là bất tri bất giác nói ra một chữ này.
'Keng' thêm một tiếng.
[Đúng rồi đó, mẹ ngươi ở kiếp sau phù hộ cho ngươi kiếp này.] Côn Bằng cười nhạo nói.
Hiện tại nàng không còn gì cả, pháp lực đều mất trắng, trạng thái thật sự là một sợi tàn hồn bị Phù Thủy trú thuật bám vào linh hồn Triệu Mãn Duyên ký sinh, trạng thái này so với trước kia đều thảm.
Bất quá, dạng này, chí ít nàng còn có thể từ từ khuyên giải uốn nắn hắn, nói nói lải nhải bên cạnh, tiếp tục hành trình nhân sinh, còn hơn là giết hắn để chính mình tai họa ngập đầu.
Triệu Mãn Duyên gãi đầu, cái đinh ốc gì cũng đều không hiểu.
Chỉ gặp bầu trời phía trên có một cây bút Phượng Đỏ rớt xuống, bút mực vạch ra một đường, thiên địa chia tách làm đôi, giống như là tấm màn rèm cửa vậy, khi chúng phủ xuống đầu Triệu Mãn Duyên, hắn cái gì cũng đều không thể làm, thân thể chẳng mấy chốc rớt vào một cái Âm Gian Mê Cung.
“Lão Triệu, thật tốt quá rồi, thời gian gần đây ta có một vài chỗ vừa mới minh ngộ ra, vừa khéo ngươi bây giờ thu hoạch được không gì sánh nổi trời ban lực lượng, tới tới, cùng ta khởi động giao lưu tình cảm một chút”.
Triệu Mãn Duyên: “? ? ? ?”
Vừa rồi ta mắt không có mù ! !
Ngươi quản cái này là tiện tay khởi động giao lưu tình cảm?
“Ta mạnh lên chứ không có ngu đi a. Con mẹ nó, thả ta ra, ta muốn đi gặp lão bà”.
“Mục Bạch, ta có tiền”.
“Thì sao?”
“Ta cho ngươi tiền chơi gái, thả ta ra!”
...........
Tây Giới – La Vực.
Vô số hơi mờ vết chém Âm Hàn như hắc ám vạn kiếm trường bay tới, bị lực lượng nào đó tụ lại lấy hướng Huỳnh Nguyên trên người bắn chụm.
Hơi mờ mưa kiếm hiện lên cực lớn cái phễu hình, che đậy nửa bầu trời!
Hắc Ám Pháp Trường cấp 9 – Vĩnh Dạ Đao Phủ!
Vĩnh Dạ Vết Chém kinh khủng ở chỗ, nó không có hoàn toàn chỉ là một vết chém xong biến mất, mà nó sau khi chém ra một lần rồi, đường chém sẽ ngưng đọng thành một cụm Hắc Huyết đông đặc ở trong không gian, sau đó Hắc Huyết động đậy giống như là Âm Hồn Kiếm Linh, những đường kiếm vốn dĩ cô đặc trong không khí bất ngờ chuyển động, tùy thời tạo thêm vô số vết chém kết liễu nữa.
Băng ! băng ! băng ! băng !
Quỷ hồn tồn tại đều bị trảm, tại trong pháp trường cấp 9 siêu giai ám ảnh hệ dung hợp cùng độc hệ và phong hệ, lập tức toàn bộ không gian chung quanh bị màu đen huyết vết chém chém cho thời không đều trở nên sền sệt vô cùng, cảm giác rất không thực, tựa hồ mảnh này thiên địa toàn bộ biến thành chất lỏng bên trong viên kẹo dẻo vậy, co giãn cùng đàn hồi có thể thấy bằng mắt thường.
Ám ảnh hệ cải tạo qua phù thủy bùa chú, Duy Tâm Phục Pháp của Mạc Phàm đồng dạng cùng Quang hệ có mấy phần tương tự, đều là Thương Kim giả, lấy hồn ước Vĩnh Dạ Ma Kiếm làm bản mệnh gốc.
Nói cách khác, Vĩnh Dạ Ma Kiếm bây giờ chính là bản nguyên của Ám Ảnh Hệ, cũng là Thương Kim giả Ám Ảnh hệ hình thù, ma năng móc nối dung hợp điệp gia, môi giới lĩnh vực cùng sức mạnh dùng chung.
Trong nháy mắt này, để cho Vĩnh Dạ Ma Kiếm mặc dù chỉ mới là bán Đế Hoàng, nhưng nắm giữ lực lượng không thua gì Kinh Thế Đế Hoàng. Tại Pháp Trường cấp 9, hoàn toàn là một hồi Phán Xét tuyên án Diệt Quỷ, rất nhanh liền đem Huỳnh Nguyên Dạ Du Hồn lần nữa cho chặt đứt.
“Đây đã là lần thứ tư rồi nhỉ?" Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Mười mấy năm qua, hắn cùng Dạ Du Thần Asmodeus, hay còn gọi là Tả Hữu Sứ Huỳnh Nguyên chơi mèo vờn chuột điều tra lẫn nhau, bẫy rập hố lẫn nhau không dưới trăm lần.
Trong đó nếu tính cả lần này, đây đã lần thứ tư, Mạc Phàm tìm được đến tận cổng địa bàn, giết chết Huỳnh Nguyên, còn những thời điểm khác tuyệt đại đa số đều là kéo dây hụt, bị đối phương sớm tính trên một bước chạy thoát.
Không thể không nói, Huỳnh Nguyên xác thực là cực kỳ khó chơi. Khó chơi ở đây không bàn tới lực lượng, mà là mưu kế, thật có nhiều lúc trong quá khứ, mưu hèn kế bẩn của cái tên này quá nhiều, bẫy cũng quá nhiều, Mạc Phàm đánh từ Tây Giới sang Đông Châu, lại từ Đông Châu đến đến Trung Châu, thậm chí còn có lúc cả hắn và Huỳnh Nguyên đều cải trang thành người khác, lén lút lên tận bản doanh Hàn Hải Điện ở Hải Châu điều tra nhau.
Đương nhiên, không ai biết Mạc Phàm còn sống. Mạc Phàm cũng chẳng nhất thiết phải đi thăm hỏi người quen làm gì. Mà ở mặt bên kia, Huỳnh Nguyên đồng dạng không cảm thấy cần thiết loan tin Hàn Hải Thẩm Tước trở về.
Hiện tại chiến tuyến chiến tranh giữa Nhật Minh Giáo và Hàn Hải Điện cùng triều đình Thanh Vũ đang nghiêng về Nhật Minh Giáo, không nhất thiết phải đem tin tức Mạc Phàm còn sống ném ra ngoài để cổ vũ cho lòng địch ---- đây là Huỳnh Nguyên duy nhất ý nghĩ, cũng vừa vặn Mạc Phàm rất biết hợp tác, tỏ rõ thái độ chẳng quan tâm cái gì nữa.
“Thần Quyền của Dạ Du Thần có chút nghịch thiên, xác thực có đủ cơ sở và vốn liếng để hắn khoa trương sinh hoạt như vậy. Trước mắt ta nghĩ chúng ta chỉ có thể đổi chiến thuật nghi binh, về Triều Ca tiếp tục ẩn nhẫn điều tra thêm”. Trong hồn ước, Lãnh Liệp Vương mở miệng nói.
“Chủ thượng, như lão Lãnh nói, về Triều Ca trước. Manh mối của Phong Thanh Dương để lại, chỉ sợ thiên hạ này còn có mỗi Quỷ Cốc Tông vị đại sư huynh kia của hắn là đọc hiểu được”.
Mạc Phàm chậm rãi gật đầu, trong miệng lẩm bẩm mấy chữ: “Hạo nhiên văn thánh Sở Giang”.
Có lẽ cũng không còn cách khác.
Cánh tay đắc lực của Cổ Nguyệt Đế một khi tự mình xuất thủ, tuyệt đối chính là ác mộng, tuyệt đối không phải là thứ đồ lởm Hoàng Anh có thể so sánh được.
Đừng quên, Nguyên Sơ Tà Thần đều là bị hắn cho âm hố, thẳng đến thân bại danh liệt, phải nghĩ cách chừa đường lùi cho Mạc Phàm sau này.
................
Tiên hiệp cổ điển, không não tàn, không hậu cung, end trong tháng, đến ngay