Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 192: Ngân sắc ma chi đồng tử



Ngàn dặm xác thối, trong gió chen lẫn mùi máu tanh Thổ Đản Linh Cẩu, còn chen lẫn mùi khét lẹt lôi điện của Phích Lịch Điểu xuyên suốt dọc đường.

Thổ Đản Linh Cẩu xưa nay chưa từng chết nhiều đến vậy, mấy cái Linh Cẩu bộ tộc tập hợp lại xưa nay cũng chưa từng trận nào bị ủ hóa mục sát nhiều đến vậy. Dù cho có là loại không não tư duy dưới, mắt thấy một màn mấy chục vạn đầu liên tiếp ngã xuống… vậy cũng phải biết sợ hãi, mà trên thực tế, chúng đã bắt đầu có dấu hiệu kinh sợ, chạy trối chết ra xa.

Phích Lịch Điểu này quả nhiên nằm ở tột cùng chí tôn quân chủ cấp. To lớn hắc điểu dang cánh trên bầu trời kia là không cách nào Thổ Đản Linh Cẩu có thể chạm đến được, mà ngược lại loài thần thú này có chút đánh không biết mệt, làm sao còn muốn cùng nó lao lực đây.

"Hống hống hống hống ~~~~~~~~~~~~~ "

Gầm lên giận dữ, trong nháy mắt che lên hết bão cát hoang mạc màu trắng, một đầu không biết từ đâu Sơn Mao Linh Cẩu cái kia to lớn hình hài giẫm bước qua mấy tòa xác cốt, vênh vang đắc ý ngóng nhìn này một mảnh sườn đồi lạnh lẽo máu tanh, dường như chính máu tanh đồng loại càng làm kích thích thái độ hiếu chiến của nó.

Sơn Mao Linh Cẩu là hoang mạc đồi sơn này kẻ thống trị, đồng dạng cũng không phải là cái gì mỹ hảo khái niệm, nó là đại biểu Côn Lôn cẩu biểu tượng, càng nhiều thời điểm đại biểu cho giết chóc cùng chiến tranh.

Để người ta có chút tẻ nhạt trên thực tế chính là con hàng này thực lực chỉ tiếp cận Phích Lịch Điểu. Phích Lịch Điểu chiến đấu từ nãy giờ có thể sẽ hơi lép vế, chưa đủ sung mãn thể lực tiếp tục tranh đấu.

Nhưng mà,

“Roẹt ~~~~~~~!”

Sơn Mao Linh Cẩu chí ít thân thể tương đối cường tráng, như một mảnh biệt phủ cao hơn 60 mét rắn chắc, ấy thế mà trong tích tắc nửa giây, cả cơ thể nó giống như một cái khăn ướt sũng, là ướt sũng huyết dịch chảy ra.

Còn chưa kịp hống đến tiếng thứ hai, không gian quanh cơ thể Sơn Mao Linh Cẩu bị đóng khung lại, trong cái khung bàn bạc ngân quang đó, lấp lửng hình thành vô số trục quay. Trục quay tự động xoay theo các chiều khác nhau độc lập, làm cơ thể Sơn Mao Linh Cẩu đồng dạng cũng bị vắt vặn vẹo, ngoằn nghèo đến mắt, tai, khôi, đuôi, tứ chi nhanh chóng mất dạng, thậm chí nội quan bên trong cũng theo máu tanh móp méo tràn ra ngoài.

Vốn dĩ từ một thế lực quyền năng trên mảnh đất bao la này, Sơn Mao Linh Cẩu thân thể chảy xiết thành bọt đỏ lững lờ trôi qua, vốn dĩ ban đầu còn oai hùng làm cái gì đó cứu vớt đàn tộc, nhẫn nại để có thể phóng thích chính mình cái kia luồng tướng khí, rốt cục chỉ còn có thể ở trên vùng đất này bị người ta tùy ý đạp lên…

Sơn Mao Linh Cẩu ngã xuống, Thổ Đản Linh Cẩu chính thức tan tành chiến ý, triệt để thoái hóa bỏ chạy theo đàn.

“Có chút man rợ!” Tương Thiểu Nhứ ngồi sau lưng Mục Bạch, thấy loại thủ đoạn này tiêu diệt chủ soái đối phương hơi tàn ác phương thức.

“Hẳn là cấp bậc cao nhất bộ tộc chúng nó rồi, chúng ta tiếp tục đi!” Mạc Phàm hời hợt nói rằng.

“Ta vẫn tưởng quân chủ cấp xưa nay có chút trí tuệ… Uầy, ngu như chó là có thật.” Triệu Mãn Duyên dung tiếu bổ sung.

2000 dặm di chuyển mất khoảng nửa ngày, Côn Lôn Thánh Sơn tuyến đường rốt cục đình chỉ hướng lên cao, bỏ lại hoang mạc Linh Cẩu là một cái ngọn núi đứng sừng sững vô cùng dốc, hồ Lưu Viên nằm ở giữa, rõ ràng muốn thêm nổi bật, to lớn rất nhiều.

Hùng vĩ trộn lẫn khúc nhạc thanh tao, sương gió cùng diệu quang hòa quyện, để cho khung hình Lưu Viên sinh thái hiện ra trong mắt người khác đẹp như một bức tranh niên hoa thủy mặc; trên núi cao thấy bầu trời rực rỡ, dưới mây trắng thấy bọt nước lung linh ào ào rót xuống thành thác, thác nước ầm ĩ là thế, nhưng ngược lại vốn dĩ không cách nào làm mặt hồ trong vắt kia có nửa điểm lăn tăn biến động.

Kỳ thực Mạc Phàm đã từng đến hồ Lưu Viên trước đây rồi, địa phương phi thường khắc sâu vào thùy não, khó có thể quên đi được.

“Chúng ta tiến hành chia quân tại đây phải không?” Ngải Giang Đồ người thứ nhất nhảy xuống lưng Tích Dịch Vu Thổ (thằn lằn hoang mạc), mở miệng nói rằng.

Chung quanh ánh mắt mọi người đều nhìn đến Bee, kế hoạch bố trí chút then chốt trận hình là từ hắn, nên thời điểm này cũng phải cần được xác nhận.

“Các vị, Lưu Viên hồ nước chính là đại lưu giang chia cắt tứ tử sơn mạch trong Côn Lôn. Dọc theo thành hồ này, chúng ta chia quân thành năm nhánh, thứ tự chia thế nào ta đã nói cho từng người.” Bee yên vị trên lưng Tích Dịch Vu Thổ, minh bạch nói với mọi người.

“Năm nhánh… tại sao lại là năm nhánh quân, chẳng phải chỉ có bốn cái sơn mạch Bạch Đằng Sơn, Côn Lôn Thánh Sơn, Kỳ Liên Sơn, Mộc Cách Sơn thôi sao?” Tả Minh trưởng lão không hiểu lắm muốn hỏi lại.

“Cái gọi là chiến thuật, hẳn mong các ngươi sẽ hiểu cho ta, ta không cách nào có thể chia sẻ lý do được. Đến xuất phát đường đi, chỉ mong các vị hợp tác đi thẳng một đường được chọn liền tốt, gặp địch có thể đánh, đánh không được có thể cầm cự, cầm cự không nổi… lập tức bỏ chạy!” Bee giải thích rằng.

Sau đó, vị Âu Châu nam tử đến từ Italy này quay người sang Mạc Phàm, gật đầu nhẹ một cái, tiếp tục cất lời: “Đồng thời cũng vì tâm lý dễ xáo động phân chia không đều nhánh, tránh cho sự tình cự tuyệt không thoải mái, ta nhờ đến Mạc Phàm thi triển một chút không gian ma pháp, chưởng khống tất cả mọi người ở đây sang tuyến đường khu vực hướng chỉ định. Miễn cho sau đó không cách nào gặp các nhóm còn lại, cũng không biết nhóm còn lại gồm có ai.”

“Tốt lắm, ngươi sắp xếp rất thỏa đáng, quân đội đội ngũ cũng vì một số người tâm lý dựa cột này mà kéo cả chi đoàn xuống, chỉ có tự lực ngẫu nhiên kháng bệnh mới chân chính trải nghiệm tốt nhiệm vụ.” Ngải Giang Đồ lập tức đồng ý với Bee.

“Còn ai ý kiến gì không?” Bee lời lẽ như chém đinh chặt sắt hỏi.

Ngày bình thường vẫn một dạng không mấy quyết tâm biểu hiện, đa phần rất từ tốn có cũng được, không chẳng sao; nhưng đến thời điểm, Bee nhân cách khác nữa để cho người ta một loại cảm giác không tài nào dám trêu chọc.

Toàn trường im lặng, mang ý nghĩa toàn gia biểu quyết đồng tình.

“Hẹn gặp lại!!” Mạc Phàm lắc nhẹ đầu một cái nói rằng, trên khuôn mặt hắn lộ ra nửa điểm nụ cười, tựa hồ màn tranh đấu với Côn Lôn yêu tộc muốn bắt đầu rồi.

“Ti ti ti ti ti ti ti ti ~~~~~~~~~~!”

Lưu Viên Hồ nước rộng tới mức chẳng biết đâu điểm thượng nguồn, chẳng ngờ đâu là nơi kết thúc; chỉ là trong cái khu vực vẻn vẹn đìu hiu dừng chân đến, bầu trời lúc này giống như một tấm gương phản chiếu lại toàn bộ êm ả không gợn sóng mặt nước bên dưới.

Trong vắt thủy tinh giữa thiên không, dần dần có một vòng xoáy tiêu điểm màu hồ thủy đang không ngừng mở rộng tại trung tâm bề mặt.

Vòng xoáy này là lam quang đồng tử, mây sương bao quanh là cầu mắt. Bầu trời trong khoảnh khắc vẽ ra một cái ánh cực kỳ nhuẫn nhuyễn, to lớn Tà Nhãn.

Tà nhãn thành hình, lập tức ngân sắc ma chi đồng tử giáng lâm.

Mọi người đứng ở Lưu Viên hồ nước bên dưới, ngước đầu lên nhìn thẳng vào ma đồng, tường tận trông thấy một cảnh rung động đại biến này, cảm giác bản thân đều mềm nhũn cả người, mặc cho cơ thể chìm vào trong vô tận lam quang, ngân quang, mặc cho tâm trí sớm một chút đã chẳng thể tiếp thu nổi thực lực quân mình.

Một cái chớp mắt, ánh sáng nở rộ. Cái kia màu bạc, không rõ hay chăng là màu đen, ám ngân uyển chuyển hệt tia chớp đang nhảy dựng, trong nháy mắt đó xuất hiện một cái vô hình lực hút, lực hút kéo hết thảy vào làn sương như thuấn tức di động, triệt để biến mất.

Kinh hoàng!!!

Không gian chi nhãn, cực chi đồng tử dĩ nhiên là thế giới này siêu cấp lực lượng một trong.

Vậy mà cũng đã xuất hiện rồi, còn là trên quân mình nhân loại xuất hiện…

Làm một cái đỉnh tiêm cấm chú không gian hệ pháp sư, Mạc Phàm nắm giữ thần nhãn xác thực càng lúc càng khủng bố không gì sánh kịp.

Cường giả, cấm chú sư, thiên sứ như cũ dưới không gian chi nhãn phát huy, tất cả sẽ tùy ý hắn dẫn dắt, có thể mờ nhạt biến mất giữa địa phương mà không có cách nào tốt đưa ra phương án chống cự.

Cảnh giới hiện tại cho phép không gian chi nhãn quét ngang chu bán kính 100 km.

Nhóm thứ nhất, ở Tây Bắc tuyến đường đi tới Bạch Đằng Sơn thả xuống, xuất hiện Bee, hai vị thánh ảnh giả cùng với lão sư Trần Khương, bốn người bọn họ được truyền tống tiếp xúc khu vực này.

Nhóm thứ hai bao gồm Mục Bạch, Tương Thiểu Nhứ, Ngải Giang Đồ ba người ở hướng Bắc, trung tâm Côn Lôn Thánh Sơn.

Nhóm thứ ba là Tả Minh trưởng lão, Tả Phong trưởng lão, Quan Ngư, Giang Dục bốn vị, tọa trấn ở hướng Tây, vẫn thuộc trung tâm Côn Lôn Thánh Sơn tuyến đường.

Nhóm thứ tư dẫn đội hình thiên sứ Farl, Triệu Mãn Duyên, Quan Trung Hà trưởng lão ba người này nằm ở hướng Đông, cũng là trung tâm nhánh Côn Lôn Thánh Sơn tuyến đường.

Nếu như nói nhóm đầu tiên do Bee dẫn đội đều có lý do dễ hiểu, giải thích được vì sao phải tấn công lên Bạch Đằng Sơn, nhưng việc nhóm thứ hai, thứ ba, thứ tư toàn bộ xuất hiện ở trung ương Côn Lôn Thánh Sơn thì cực kỳ khó lý giải.

Tất nhiên, người lý giải cũng không có ở bên cạnh mà giải thích cho bọn họ, mà thậm chí đến cả các thành viên trong nhóm cũng không biết được mình đang đi hướng nào, đối với tọa độ địa lý trên Côn Lôn, gần như một cõi phi thường mù tịt.

Việc duy nhất họ có thể làm, là lựa chọn niềm tin. Tin tưởng Bee một cái, tin tưởng Mạc Phàm một cái, cũng là tự xây dựng lòng tin bản thân mình, hướng về phía trước mà xông thẳng.

Tổng cộng toàn quân chia thành năm nhóm.

Một nhóm tiến công Bạch Đằng Sơn, ba nhóm quanh quẩn Côn Lôn Thánh Sơn.

Vậy còn nhóm cuối cùng thì sao?

Nhóm này chỉ có hai người, là hạch tâm, đồng thời họ tọa trấn đứng yên phương thức ngay tại Lưu Viên hồ, một là Mạc Phàm, người còn lại chính là Lãnh Linh Linh.