Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 399: Vong hồn lộng khúc



“Tê tê tê tê tê ~~~~~~~~~~~~~~~~~!”

Trang viên mấy ngàn mét bình phương bỗng nhiên vang lên một loại ong ong ngôn ngữ khiếp đảm không tên, giống như trăng tàn khải hoàn khúc nhạc, đầy trời tuyết trắng ở dưới nguyệt vọng màn đêm này hầu hết nhanh chóng tiêu tan đi.

Lạnh giá thấu xương đã từng thống trị biệt phủ vẫn lan tràn đến khu này mái đình đình hồ, dưới cái kia lộng khúc, lập tức biến thành gió đông vô hại.

Ngoại viên phía ngoài, không độ kết giới, cây cỏ ngưng sương, dãy núi phủ tuyết, thị trấn xa xăm kết băng, rốt cuộc khôi phục sạch sẽ, giống như chưa từng tồn tại.

Phảng phất âm thanh hãi hùng kia, ngay sau đó là một loại trọc khí ma quang phát ra từ người Băng Thần Minh Lang, trọc khí dường như có mùi vị tử vong thế giới nồng nàn, bất kể là ánh sáng tiên thiên thiên phú của băng hệ cấm chú Widow đều không hề nhỏ bé, rõ ràng đứng ở bên trong chỗ trọc khí này vẫn như cũ biến mất.

“Vong hồn lộng khúc!”

Không phải lang ngâm, mà là tiếng đồng dao Minh Thần ngân lạc, rất rõ ràng từ trong Băng Ảm Dạ Nguyệt Nhuyễn Khải của Băng Thần Minh Lang phát ra, o ả xuyên thấu lòng người.

Nằm lê dưới chân tiên đế tuyết lang chỗ, hắc quả phụ Widow đã không còn tâm tình để chiến đấu nữa rồi, nàng dùng cặp mắt long lanh gần như lồi ra ngoài chỉ để diễn tả cảm xúc, từ tham lam hiếu chiến qua đi bắt đầu phẫn nộ, phẫn nộ lại đến sợ sệt, sau sợ sệt nhìn thấy Băng Thần Minh Lang phô trương ra thực lực quá đỗi không hợp lẽ thường, nàng bắt đầu cầu xin tha thứ.

Vong hồn lộng khúc đáng sợ đến cực điểm.

Âm thanh của nó đối với linh hồn chính là một loại thần chú tịnh hóa, kẻ địch trong giây phút yếu đuối tinh thần bị nó nhắm tới rồi, tự nhiên sẽ càng mang ý nghĩa vô pháp trốn chạy.

Mạc Phàm hai mắt tròn hoe thưởng thức, vốn dĩ còn bóp bóp, đùa nghịch bàn chân Tiểu Hy thời điểm, hắn lập tức nhận ra cái kia âm thanh cũ thoang thoảng bên tai, rõ ràng có mấy phần quen thuộc.

Đó là lúc Băng Thần Minh Lang thu nhặt vong phách Nghịch Lân Pharaoh về trong khải bên mình!!!

Widow đã thống khổ đến muốn cắn lưỡi tự sát, nàng suy nhược nghe loại âm thanh lộng khúc ngân nga kia, cơ thể bị trọng thương nặng, thể lực kiệt quệ rất nhiều, giống như buông lỏng để cho vô số đội quân anh linh từ đâu đó tràn vào tinh thần chi hải chính mình, bọn hắn cấu xé, đâm chém lụi tàn tinh vũ bỉ ngạn bên trong, để tự nàng ma pháp nhận thức liền liền trong khoảnh khắc bị đánh đổ sập.

Cái gì cạnh tranh cấm chú chi danh, cái gì đề cao băng hệ tiên thiên thượng tràng?

Hắc quả phụ vẫn lấy làm kiêu ngạo băng hệ ma pháp còn chưa từng có cơ hội triệt để thể hiện, cuối cùng cũng triệt để bị phế pháp trong hồn lộng khúc nhạc.

Nàng ban đầu lăn lê dưới chân Băng Thần Minh Lang, sau khi tinh thần thế giới chính mình bị phá hủy, thân thể vô lực ngã sấp xuống mặt đất, đập mặt xuống gạch ngói bừa bộn, có thể nghe được một vài tiếng khóc nức khúc khích oán hận từ nội tâm nàng dẫn ra.

Trên thực tế, vong hồn lộng khúc thậm chí đủ khả năng tịnh hóa cả linh hồn vị hắc quả phụ Widow này đồng thời.

Bất quá Mạc Phàm để cho nàng sống, Băng Thần Minh Lang mười cái mạng cũng không dám bất tuân, chỉ có thể trong thần chú siêu thoát tiện thể xé toạc thế giới minh tu của nàng, kéo hệ thống tinh vũ bỉ ngạn đồ sộ không thấy điểm cuối kia xuống thành bùn nhũn, đánh tan một đời khổ tu băng ma pháp đến đỉnh phong của nàng.

..........

Băng tan hầu hết, trả lại biệt viện ôn hòa đêm xuân, cứ việc xuất hiện một ít nho nhỏ phế tích chiến đấu, màu xanh đỏ hoa cẩm tú rốt cuộc vẫn như cũ nhẹ nhàng phiêu động, cũng không còn gặp cái kia mạnh mẽ khí lưu đẩy loạn, làm cho chính nó sinh cơ kém chút đã bị vĩnh viễn ngừng trệ.

Ba vị cấm chú còn chưa hề nhập cuộc thì trong lòng đã thấy vài điểm khẽ run run, bọn hắn giữ vững một mực khoảng cách, đồng thời luống cuống nhìn chăm chú lên Mạc Phàm, Apase, Tiểu Kỳ Lan cùng Băng Thần Minh Lang.

Hổ thẹn về hổ thẹn, kỳ thực không ai trong số bọn hắn còn tư tưởng nghĩ tới hộ giá thái tử Dante nữa rồi.

Thái tử Dante ở chiến trường có trăm vạn đại quân chống đỡ, có hằng hà cao thủ siêu giai pháp sư bên cạnh, tốt xấu chỉ là đối mặt một cái cấm chú thực vật hệ quân thủ Nole, ngược lại tình huống bên đây, ba người bọn hắn hiện đang đối mặt chính là liên tiếp mấy đầu đế vương cấp mà luận thực lực so với cấm chú đáng sợ hơn mấy chục lần.

Coi như là có vạn phúc cho đánh lại từ đầu chín người liên thủ với nhau, rõ ràng bọn hắn cũng không cảm thấy mình có thể sống sót rời khỏi chỗ địa phương quái quỷ này.

Mạc Phàm nhìn xem tư thái ba vị cấm chú giả sợ như chuột gặp mèo đồng dạng, tận lực thở dài một hơi.

“Làm triệu hoán pháp sư thực tốt, chiến đấu anh dũng chiến trường, có thể hăng say tự mình đánh…, ngạch, nhầm lẫn, có thể tự mình bồng con, ăn lê, uống trà, thưởng thức đợi chờ kết quả”.

Nói xong mấy câu, Mạc Phàm ngưng trọng lại ánh mắt một lần nữa quét ngang chiến trường.

Phía đông mạn biệt viện, Tiểu Viêm Cơ đánh gục ba người.

Hướng tây đình hồ, Apase, Tiểu Kỳ Lan đả bại đô đốc Duya Fed.

Kia lê lếch hắc quả phụ Widow thì là Băng Thần Minh Lang đến phế nàng.

Trước mặt hắn rành rành ba cái thân ảnh muốn quỳ gối tới nơi.

Tổng cộng là tám người.

Mà ban đầu không gian chi nhãn kéo hết thảy chín vị cấm chú giả tới đây???

“Bấm bấm ngón tay, thiếu một vị a... Ài, vì sao cửa sống đã mở lại còn tìm đến đường chết đâu”. Mạc Phàm hiểu ra vấn đề, cuối cùng phun một câu thương hại kèm nụ cười đáng tiếc.

"Ha ha ha, đừng tưởng ta không nhìn ra ngươi chỉ là siêu giai pháp sư, nhất định sử dụng tà thuật gì đó để lôi kéo một đám Đế Vương triệu hoán tới nơi này. Sinh Tử đạo đừng hỏi vì sao, có lời gì tốt nhất đều nói, sợ rất nhanh ngươi không có cơ hội!" Cấm chú phong hệ Ngô Hùng ngữ khí lạnh lẽo ở phía sau đánh lén tới, hắn từ lúc nào âm thầm dọc theo vỡ vụn gạch ngói đình hồ mà lao như tên bắn trồi ra.

Nói đến đây lời nói, hắn cũng không đợi Mạc Phàm đáp ứng, trực tiếp mở chưởng, tán ra đếm không hết đao phong quyển ảnh tử nhắm về yết hầu kẻ địch.

Mạc Phàm không có thèm liếc qua phế tích gió động sau lưng, chậm rãi mà thong dong che mắt Tiểu Thiên Hy lại, mặc cho mấy ngàn đạo phong quyển rung đất chuyển trời ở nơi đó, kia phong quyển càng giống như tại cừu hận ngàn năm oán quỷ, tâm tình phẫn nộ dễ đoán quá nhiều.

Lúc này, đao ảnh quyển trên không xé tung cả mái đình đổ xuống, hết thảy bao nhiêu căm tức, phẫn nộ, nhịn nhục đồng thời mạnh mẽ chém hướng Mạc Phàm.

Không khí xé gió bị áp súc, không gian vặn vẹo thê lương đến nỗi người không đứng ở trong là không cách nào thấy được chút gì cảnh tượng, lực lượng kia hầu như để trang viên biệt phủ chìm hẳn vào một cái lồng trắng cách ly thế giới bên ngoài, tránh phơi bày một cái như pháp trường sắc bén thẩm phán tội nhân.

“Y y y y y y y y y y y ~~~~~~~~~”

Đột nhiên, từng mảnh từng mảnh màu trắng diệp linh hồ điệp kết giới bao bọc tại Mạc Phàm quanh thân, bọn chúng lượn lờ lởn vởn che phủ Mạc Phàm bốn phương tám hướng chung quanh, tựa hồ đóng kén lại như vậy.