Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 432: Lucifer cố sự - Bỉ ngạn hoa màu trắng



...

Bên trong một mảnh rừng xanh lục miên man, chủ yếu là đại thụ sồi xanh xen kẽ, mật độ tuy rằng thưa thớt nhưng lại cảm giác như bao la vô tận trải dài. Từng cành cây kẽ lá đều là bày ra một thảm thực vật bạt ngàn màu xanh nhạt, những phiến lá thi thoảng mang trên mình một ít trong veo giọt nước, vươn lên phản chiếu long lanh ánh mặt trời.

Hoàng hôn chậm rãi buông rơi, đem từng rực rỡ cam ngọc hào quang cuối ngày lạc xuống đại địa, chiếu sáng một mảnh mênh mông bát ngát nguyên sinh rừng sồi. Những khóm cây đại thụ sừng sững nơi này không biết đã bao nhiêu tuổi đời, thân thể là vô cùng to lớn và tráng kiện, có vô số vết sẹo sần sùi để lại không rõ đã bao lâu. Lít nhít nhánh cây hệt như những lòng bàn tay chìa ra các ngón tay già cỗi, từng thời từng khắc dang rộng đón lấy mưa sa cùng nắng ấm, giống như một sinh vật ngàn năm không chịu khuất phục cúi đầu trước pháp tắc thiên nhiên. Dù cho có trải qua bao thăng trầm khắc nghiệt, bất luận xung quanh gốc rễ có bao nhiêu thực vật hoa cỏ xâm lấn đâm chồi, chúng nó vẫn cứ âm trầm, vẫn cứ kiên định đứng vững qua bao tháng năm dài đằng đẵng.

Bên trong mảnh rừng hoang sơ vắng lặng giống như chưa từng có nhân loại đặt chân, ngày hôm nay lại có một đôi nam nữ đang chậm rãi cất bước. Nam nhân toàn thân áo bào đều là màu xám bạc, cổ áo lật ra bên ngoài lại là màu đen, hai vai, cánh tay, đều được bọc lấy một mảnh như kim loại, tiêu sái bất phàm. Nếu như mặc thêm vào khải giáp, tin chắc rằng phong thái so với những kỵ sĩ pháp sư tinh anh của La Mã đế quốc cũng không chênh lệch là bao.

Còn nữ tử kia một thân thích khách xiêm y lụa dài màu đen ôm chặt, tôn lên eo nhỏ thon dài cùng cao ngất ngực mềm, chân ngọc nõn nà nằm gọn bên trong đôi giày không rõ chất liệu. Mũi giày thoạt nhìn rất sắc bén đồng dạng như mũi dao. Bước chân nàng nhẹ nhàng mà thanh thoát, tao nhã mà yêu kiều. Nụ cười hồn nhiên, con ngươi màu nâu hổ phách đặc trưng cùng toàn bộ cỗ mị lực của nàng tản mát ra đều đối với hầu hết nam nhân là trí mạng kịch độc. Nhưng chẳng hiểu sao, mặc kệ nàng có líu lo truyện trò không ngớt, đung đưa ánh mắt trêu chọc mời gọi, nam tử kia vẻ mặt từ đầu đến cuối đều là lạnh lùng đến phát chán, nếu như là những câu chuyện vô thưởng vô phạt, hắn sẽ chẳng có lấy một chút nào hưởng ứng dù là nửa câu.

Lucifer và Venus hai cái người này, từ phục trang đến khí chất đều là vô cùng tương phản.

"Rốt cục ngươi muốn dẫn ta đi đâu nha, chúng ta cô nam quả nữ, lại đến nơi hoang vắng này nhưng ngươi đối với ta cái gì cũng không muốn làm!"

"..."

"Nếu ngươi vẫn không chịu mở miệng, chúng ta hảo hảo đường ai nấy đi, hữu duyên tương ngộ!" Nhìn Lucifer vẫn mặt lạnh như băng không nói lời nào, Venus lời lẽ có chút hờn dỗi vờ quay đầu đi.

"Tại sao ngươi phải làm vậy, bọn họ đều là người vô tội?" Lucifer rốt cục lên tiếng đề cập tới cái này vấn đề.

"Vô tội? Ngươi đang nói tới những kẻ lãnh huyết xem đồng loại của mình bị tàn sát làm trò vui thì là vô tội sao? Ta chỉ là cứu giúp đồng bào của mình, đồng thời cũng muốn cho đám người kia thưởng thức một thoáng tư vị bị dồn vào tuyệt cảnh, là nhân quả mà thôi!" Venus đột nhiên thay đổi thái độ, ánh mắt trở nên lăng lệ nói ra.

"Ngươi làm thế, càng khiến mọi người cho rằng hắc ma pháp và những người sử dụng nó đều là tà đạo!"

"Ta không quan tâm, thế giới vốn dĩ là như vậy, vẫn chưa đến lúc loài người sẽ tin vào những thứ này, càng cố giải thích, càng bị nhiều người khẳng định mình là dị đoan, ngươi nghĩ rằng có ai sẽ tin ta đây?"

"Ta tin ngươi!" Lucifer trong lời nói không có một chút nào do dự.

Nghe được câu nói này, Venus ánh mắt đột nhiên có chút rưng rưng xao động nhìn về Lucifer, nhưng một giây sau cũng khôi phục trở về như cũ, thở dài nói rằng:

"Cái đó, thực tế ta cũng chỉ có thể đối với ngươi nói một câu cảm ơn, vì dù sao đi nữa, chúng ta chỉ là hạt cát nhỏ bé bên trong sa mạc này, thêm một người bình thường như ngươi vào nữa, cũng không ra kết quả!

"Ngươi nghĩ rằng ta tầm thường?"

"Cho là vậy đi, chỉ có những người vĩ đại mới có khả năng thay đổi cách cục của thế giới này, còn lại cũng chỉ là người bình thường thôi. Nhưng ngươi đừng buồn, đối với ta mà nói ngươi vẫn là một người tốt!" Venus nháy mắt một cái.

"Loại người mà ngươi vừa đề cập, là thiên sứ sao?" Lucfier giả vờ đặt câu hỏi.

"Ha, ngươi bình thường ít nói, nhưng thật biết gây ấn tượng với phái nữ bằng khiếu hài hước nha, những kẻ đó xưng là người bảo hộ thế giới, nhưng con người bị yêu ma giết hại, thành thị máu chảy thành sông nhưng vẫn khoanh tay đứng nhìn. Còn những người có thể thay đổi thế giới lại khép họ vào dị đoan giả, nói điểm dễ nghe chính là một đám bảo thủ cùng ngu dốt hơn cả đám người tầm thường đi!" Venus vừa nghe Lucifer nói xong liền bật cười đáp lại.

Lucifer khoé miệng lúc này hơi giật giật, ngoài mặt hắn vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như nước không chút gợn sóng, nhưng trong nội tâm của hắn lúc này giống như vừa bị tát một gáo nước vào mặt, cũng không biết nên nói gì cho phải.

Nàng mắng, cũng có phần đúng, thế nhưng là đôi khi, tự nhiên luôn phải giữ ở thế cân bằng, nhân loại cũng cần phải tự mình trên con đường bước đi, bằng bản lĩnh của chính mình tiến hoá. Muốn sinh tồn cùng trưởng thành, không thể cứ mãi mãi phụ thuộc vào đồ đằng, vào thánh thần chi lực.

Là một thiên sứ, nhiệm vụ tối quan trọng là khai sáng ma pháp cho nhân loại, không phải đặt nhân loại bên trong chí cao ma pháp lồng ấm bảo vệ cả đời.

Nếu một ngày nào đó, lồng ấm an toàn của loài người không còn nữa, bọn họ thật sự có thể tự mình tồn tại được sao?

...

Cả hai vừa băng xuyên qua cánh rừng sồi xanh mướt mênh mông, liền đập vào mắt bọn họ chính là một trong những biểu tượng của Rome đế chế vĩ đại. Một dòng sông uốn lượn bao quanh kinh đô của nước Ý - Sông Timer.

Con sông chảy dọc theo hướng bắc nam, xuyên qua thành Rome và đi vào một nhánh của Địa Trung Hải. Dòng nước trong vắt lấp lánh phản chiếu nhật nguyệt cả đêm lẫn ngày, bao quanh bởi những công trình kiến trúc thời cổ đại. Hàng chục cây cầu nối lấy hai bên bờ cùng những hàng cây bạch dương thẳng tắp in bóng rõ ràng trên mặt nước, xa xa có những con thuyền lả lướt ngược xuôi. Cảnh quang hoà hợp, thiên địa hữu tình, khiến cho nơi đây thi vị vô cùng nên thơ và lãng mạng.

Hàng chục cây cầu cổ xưa tạo tác bằng gạch đá bắc nhịp đôi bờ, trong đó có những cây cầu rất đặc biệt, nhất là đối với những người trẻ tuổi.

Cách đây rất lâu, có những giai thoại kể về những mối tình lãng mạn của những cặp đôi trai gái, họ chọn lấy một đôi đoá hoa được trồng chính tại mảnh đất linh thiêng ở nơi này, trên mỗi cánh hoa khắc lên tên của một người, cùng đọc lời thề non hẹn biển bên nhau trọn kiếp, sau đó đan lại rồi thả xuống nước trôi ra biển, và vị thần của con sông đó sẽ minh chứng cho lời thề nguyện vĩnh viễn của hai người.

"Muốn thử qua sao?" Venus híp mắt lại nhìn Lucifer.

"Không có hứng thú!" Lucifer nhàn nhạt hồi đáp.

Nàng biết trước thế nào hắn cũng sẽ trả lời như vậy, liền thè lưỡi một cái trêu chọc ý tứ, sau đó tự mình đi tới vườn hoa bên cạnh với hàng chục khóm hoa đang khoe sắc đong đưa bên trong ánh chiều tà. Nàng khẽ vươn tay ra, một cái nhỏ bé quang mang giọt sương trong lúc nhất thời rơi xuống, lập tức bên trong mặt đất chui ra một cái chồi xanh mơn mởn, mà thân chồi cũng nhanh chóng trưởng thành, đồng thời một phiến lá xanh tươi vừa đâm chồi lại nhanh chóng tàn lụi, nhường chỗ cho một cánh hoa kiều diễm màu trắng tinh khiết, cảnh tượng thật khiến mê ảo cảm quan người!

Tay nhỏ tinh xảo vuốt ve lấy nhánh hoa yêu mị kia vô cùng nâng niu trân quý, nàng khẽ nâng lên mũi thưởng thức cái kia thơm ngát mùi hương, cảnh tượng này khiến Lucifer ánh mắt có chút đắm chìm vào vẻ đẹp mê người hoa trắng cùng mỹ nhân hình ảnh.

"Chàng trai, cái cách mà ngươi nhìn bạn gái của mình thật kỳ lạ, vì sao ngươi không cùng nàng ra giữa chiếc cầu kia?" Một phụ nữ trung niên tình cờ đi qua nơi này liền đối với cảnh tượng kia có chút không hợp, hướng về chỗ của Lucifer hỏi rằng.

"Lão phu nhân, ta và nàng không phải..."

"Không nghĩ tới lại có người thích loài hoa có xuất xứ từ phương đông thần bí này, chỉ tiếc rằng Mạn đà la cũng giống như Mạn châu sa, hoa vừa nở, lá sẽ vội tàn, hi vọng ngươi sẽ biết đối với thứ trước mắt mình trân quý!" Người phụ nữ trung niên kia nói mấy câu hàm ý xong rồi cũng xoay người rời đi.