Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 443: Hắc vũ (Lucifer cố sự)



Thiên quốc chi thành...

Tại Thánh điện bên trong, nam nhân mặc pháp bào màu trắng với mái tóc màu thanh bích đang quay lưng đối diện với ánh mắt của ba người khác ở bậc thang phía dưới. Vài người trong số họ có vẻ như đang khá sốt ruột cùng lo lắng nhưng lại không dám mở lời, chỉ có thể đứng tại chỗ kiên nhẫn chờ đợi.

Đó là Gabriel, Ariel cùng Metatron đã trở về thiên quốc phục mệnh, đồng thời báo cáo với những sự kiện đã xảy ra khi. Dĩ nhiên trọng yếu nhất chính Lucifer sự tình.

Mặc dù nói Lucifer và Gabriel đều là hai trong ba Đại thiên sứ trưởng quyền lực cao nhất, nhưng Lucifer hắn vốn không thích thú gánh trách nhiệm của một vị vua sống mãi trong lâu đài. Còn Gabriel tuy rằng không thường thấy đi lại trong nhân gian, nhưng nàng đồng dạng cũng như thế muốn nhường lại cho Michael xử lý hết thảy.

Chính vì vậy, hầu hết mọi sự tình lớn nhỏ ở Thiên Quốc đều do Michael tới chưởng quản sắp xếp. Lần này là Gabriel tự mình điều động hai vị thiên sứ khác cùng hành động. Dĩ nhiên cần phải báo cáo trở về cho Michael.

"Tự thuở khai thiên lập địa, từ khi Người ấy mở ra một kỷ nguyên mới cho nhân loại đến nay, chúng ta trước sau đều kiên định rõ ràng quan điểm... ta vẫn không hiểu, là kẻ nào làm ra quyết định như vậy thú vị?" Đại thiên sứ trưởng Michael im lặng được một lúc lâu thì đột nhiên xoay người lại, vẻ mặt đầy hứng thú hỏi rằng.

Đại thiên sứ Ariel sắc mặt kỳ thực khá khó coi muốn đáp lại, nhưng phát hiện thấy ánh mắt sắc như dao đầy áp bách ẩn sau vẻ mặt hứng khởi kia liền không dám mở miệng nói nửa câu.

Rõ ràng tất cả bọn họ, kể cả những người không có mặt ở đây đều đã làm Michael thất vọng!

Một cái thế lực tại thế giới này chưởng khống bên trên, đối với những kẻ bên dưới ban phát vinh dự sở hữu một trong những lực lượng mạnh mẽ nhất, không phải là vì muốn để bọn hắn ở thế giới này tranh giành quyền lực địa vị hay tự do phán xét kẻ yếu. Quốc gia cùng xã hội cần những người mạnh mẽ và hiểu chuyện thì ma pháp mới có thể phát dương quang đại, mới có thể bảo vệ nhân loại trường tồn!

Michael ngẩng đầu lên nhìn ngọn đuốc thánh hỏa vĩnh hằng đang cháy kia, ánh mắt có mang theo một ít đăm chiêu suy nghĩ.

"Việc này, là lỗi của ta, ta sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm". Gabriel tuy trong lòng phập phồng gợn sóng vẫn cố thả ra vẻ bình tĩnh.

"Được, Gabriel ngươi ở lại đây, còn lại ra ngoài hết cho ta!" Michael ngữ khí bỗng trở nên nặng nề.

Ariel cùng Metatron đồng dạng có hơi giật mình, nhất là Ariel còn muốn nói điều gì đó, nhưng nhìn thấy thấy thái độ của Michael như vậy... cũng đành lặng lẽ cáo lui.

Hai vị đại thiên sứ rời đi, cánh cửa lớn dẫn vào bên trong cũng đồng thời khép lại.

Michael từng bước chậm rãi xuống bậc thang tiến về phía Gabriel hơi cúi mặt. Nàng không dám trực tiếp bắt lấy Michael ánh nhìn cũng không phải là e ngại trước uy quyền của hắn, chỉ là lúc này trong lòng nàng tồn tại rất nhiều phức tạp lo âu cùng áy náy.

"Ta vẫn nghĩ Lucifer dễ theo cảm tính mà hành sự, không nghĩ tới ngươi càng là như vậy ngốc." Michael nói rằng.

"Ta..."

"Ta biết, ngươi sợ rằng hắn sẽ lạc lối, nhưng ngươi phải hiểu, mỗi một vị thiên sứ đều có cách làm của chính mình, có thể một lòng hướng về quang minh, cũng có thể thả ra một chút thoả hiệp cùng hắc ám, một khi thứ tự vẫn còn được cân bằng, thiên sứ chi dực vẫn còn tại trên lưng, liền không cần phải can thiệp vào." Micheal vẫn là một tông giọng không đổi.

"Nhưng... chúng ta dù sao cũng cùng là Thiên Phụ chi tử, đều là huynh đệ tỷ muội, lẽ nào ngươi lại không muốn quan tâm?" Gabriel có chút không hiểu.

Michael nhưng không có trả lời, trong khoảnh khắc đặt bàn tay lên vai Gabriel một cái rồi đi thẳng về phía cửa lớn.

Gabriel ngoảnh mặt nhìn theo, bất giác lại buông nhẹ tiếng thở dài.

Quan tâm,

Hay là không quan tâm,

Thật sự có ý nghĩa sao?

Một người tồn tại bởi vì cái gì, trở thành như thế nào, chỉ có bản thân người đó tự mình đi qua cùng lĩnh hội.

...

...

Ngoại thành phía đông bắc Rome, tuy nói là ngoại thành, nhưng kiến trúc công trình cũng không chịu thua kém nội thành là mấy, vẫn là những nhà cửa kiến trúc cột trụ, mái vòm đỉnh nhọn cao cao đặc trưng của nền văn minh La Mã pha lẫn một chút chất liệu của Hy Lạp văn hoá thời bấy giờ.

Vào đêm khuya, đường phố hầu như đã không có một bóng người, chỉ có ánh sáng yếu ớt lấp loé từ một vài ô cửa sổ nhỏ còn hé mở.

Mây đen không có bất kỳ dấu hiệu nào ùn ùn kéo tới, càng lúc càng dày đặc, quang mang soi sáng đại địa từ hàng ngàn vì sao hoàn toàn bị che lấp mất. Cảnh sắc xung quanh hoàn toàn chìm vào một bóng tối tập khu đồng dạng, thi thoảng đồ vật lại thoắt ẩn thoắt hiện bởi một đạo hoa mắt thiểm điện trên bầu trời giáng xuống, kèm theo một trận đùng đùng tiếng nổ nhức óc đinh tai.

"Tí tách... Tí tách~~~~"

Nước từng giọt từng giọt từ trên trời rơi xuống chầm chậm, đập vào nền đất phát ra nhiều thanh âm giòn tan.

Là mưa...

"Tách tách... tách tách tách tách~~~"

Âm thanh từng quãng nối liền dồn dập, càng lúc càng nhiều những giọt mưa bắt đầu rơi vội vã, trong lúc nhất thời toàn bộ đại địa bị màn mưa bao trùm!

Chỉ là không hiểu vì sao, nước mưa dĩ nhiên lại mang theo một ít sắc đen hoà lẫn.

Mưa, dẫu biết rằng khi cát bụi hoàn toàn lắng xuống, không khí sẽ trở nên sạch sẽ mấy phần.

Nhưng mưa lần này, nhưng là vô cùng đục ngầu không dứt, là có chút màu đen mang đến cho người bất an cảm giác. Bởi vì Rome lãnh thổ, bao quát cả La Mã đế quốc lãnh thổ xưa nay chưa từng chứng kiến hiện tượng như thế.

"Bịch bịch bịch..."

Bên dưới cơn mưa tầm tã, thanh âm tiếng chân nặng nề đạp nước gấp gáp vang vọng rõ ràng một góc phố yên tĩnh, ba cái thân ảnh bộ dáng hớt hải cùng chạy thật nhanh trên một hướng.

Dựa vào tốc độ di chuyển mà nói, những người này thể chất có phần vượt trội so với người bình thường, đại khái có thể đoán đó là ma pháp sư đi.

Bọn họ giống như theo bản năng cố gắng chạy trốn khỏi thứ gì đó, tựa hồ nỗi sợ hãi trong lúc nhất thời đã chiếm cứ toàn bộ bọn họ thân thể, khiến cho bọn họ không ngừng bung ra toàn bộ tiềm tàng sức lực để chạy với vận tốc tối đa.

Đột nhiên một trong ba người đột ngột đứng lại, người này mặc một cái áo da màu nâu, bề ngoài cao lớn vạm vỡ, tóc ngắn màu lam cùng bộ ria mép đặc thù, hắn mạnh mẽ cắn môi một cái, dùng cực kỳ cường hãn ý chí lực tránh thoát nội tâm sợ hãi, đồng thời xoay người nhìn lại phía sau.

"Joseph, sao ngươi dừng lại?" Gã nam nhân trọc đầu bên cạnh ngơ ngác hỏi lại.

Nam tử áo nâu tên gọi Joseph không có trả lời, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm về phía toà nhà cao cao trước mặt.

Mỗi một lần ánh chớp loé lên, hắn lại nhìn thấy mờ ảo sau màn mưa thân ảnh một người mặc áo khoác màu xám đứng sừng sững lạnh lùng ở trên đỉnh mái nhà cao chót vót. Bất luận hắn cùng đồng bọn có chạy được bao xa, cứ mỗi lần quay đầu nhìn lại, bên trong khoảnh khắc thiểm điện quang mang soi sáng đều nhìn thấy mơ hồ bóng dáng của kẻ kia.

Hơn ai hết, Joseph nhận thức được rõ ràng, bọn họ đã bị khoá chặt, không thể nào thoát khỏi tầm mắt của hắn.

Đồng thời cũng nhận ra rằng, gã kia đang cười nhạo cả ba người.

Nhìn thấy đồng bạn Joseph của mình vẫn chôn chân ở đó không trả lời, nam nhân đầu trọc lại tiếp tục di chuyển. Chỉ còn nữ nhân đi cùng ở lại với hắn.

Mây đen vẫn liên tục lăn lộn, nước mưa đục ngầu vẫn trút xuống như thác lũ, xen lẫn từng đợt chớp sáng cùng thanh âm sấm nổ, khiến cho nam nhân đầu trọc nhất thời chột dạ, mặc kệ có hay không bạn đồng hành, tiếp tục hướng về phía trước chạy như bay, lần này hắn chân nỗi lên tinh quỹ bắt đầu vận dụng ma pháp chuyển vị.

Nhưng chỉ mới đi tiếp được hơn chục thước, bỗng nhiên hắn cảm giác địa phương có chút gì đó không đúng lắm.

Bất tri bất giác, hắn có một cảm giác kì quái nơi đỉnh đầu, lại có một mùi máu tươi xộc lên nồng nặc. Hắn theo bản năng dùng tay sờ sờ gương mặt mình, sau đó nhìn lại bàn tay của mình, rồi đột nhiên kêu lên thất thanh, khuôn mặt đầy vẻ kinh hoàng tột độ.

"A a a a a a~~~!"

Tiếng kêu thảm thiết thê lương, từ trong cuống họng nam tử đầu trọc phát ra.

Tay hắn phảng phất dính một loại chất lỏng màu đen quánh như bùn nhão.

Chính xác hơn là, bàn tay hắn là đang hủ hoá thành chất lỏng màu đen!

Không chỉ là bàn tay, còn có đỉnh đầu, gương mặt, cổ... từ trên xuống dưới, tất cả bộ vị trên thân thể, tất cả đều thi nhau tan rã thành nước bùn.

Mặc cho hắn giãy giụa gào thét ra sao, như thế nào trốn chạy, vẫn như cũ trốn không thoát tử vong đang tới.

"Ngươi... ngươi rốt cục là ai???" Joseph cùng người phụ nữ kia nhìn thấy cảnh tượng này, nội tâm không cách nào giữ được bình tĩnh, ngón tay Joseph run rẩy chỉ chỉ về phía kẻ địch đang ở phía trên cao kia mà hét lên.

Hắc vũ rơi xuống lại ngày càng nồng đậm, giống như đang báo hiệu một hồi hắc ám chi lực sắp sửa giáng lâm nhân gian.

Thân ảnh thần bí kia vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, nhưng trong thời khắc đó Joseph trong đầu bất thình lình vang lên giọng nói rất rõ ràng:

"Ngươi chết rồi, thể xác cùng linh hồn cũng sẽ tan vào hư vô không thể siêu thoát, vậy thì biết tên ta lại có ích gì cho ngươi?"

...