Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 456: Đoạ Lạc Thiên Sứ (Lucifer cố sự)



Lucifer trong nhất thời bị câu nói này làm cho ngây người chết lặng, bên trong lại là một mớ hỗn độn cảm xúc không thể diễn tả bằng lời.

"Đừng làm như vậy, ta không cho phép!" Lucifer sắc mặc trở nên rối bời, hắn hiện tại vẫn đang vất vả chống đỡ lấy lưới trời kia đang dần thu hẹp lại, cảm giác càng lúc càng nặng nề, không thể nhúc nhích.

Venus không nghe Lucifer nói, nàng vẫn ôm chằm lấy hắn, nhắm mắt lại bắt đầu vận ý niệm. Nàng bất giác cảm thấy nhận ẩn sâu bên trong chính mình tồn tại một nguồn sức mạnh bóng tối vô cùng lớn mạnh. Nó cáu kỉnh, nó bất tuân, như một loại lực lượng không đến từ thế giới này, mà là đến từ cổ xưa nhất, sơ khai nhất thời đại.

Nàng lại cảm nhận lấy linh hồn của Lucifer, chạm vào cái kia lục mang tinh ngấn trên ngực hắn, thâm nhập vào nơi chứa đựng hắn thiên sứ hồn thai.

Bỗng nhiên, Lucifer giảm giác có một luồng vô cùng lớn tà ác năng lượng chảy ngược vào trái tim, thâm nhập vào sâu trong huyết quản.

"A a a a a a~~~!"

Lucifer hét lên đau đớn, Thiên sứ linh ấn cùng hắc ám bản nguyên bên trong đụng độ bài xích, triệt tiêu lẫn nhau liền khiến Lucifer đau đớn thống khổ không thể tả, không chỉ là thân thể như muốn bị xé ra ngàn mảnh, còn có linh hồn dằn vặt vô cùng khủng khiếp.

Hắc ám bản nguyên có thể bài trừ thiên sứ lực lượng, vậy thì phong ấn thiên sứ này cũng có thể giải trừ.

Tà ác cùng chính nghĩa, có thể thật sự cùng tồn tại sao?

Vô luận là tà ác hay là chính nghĩa giành chiến thắng đều không có chút nào ý nghĩa, chỉ có tất cả cùng nhau biến mất, hoặc là cùng song song tồn tại mới có thể mang lại không gì sánh kịp lực lượng.

"Nhanh, nhanh giết bọn chúng!" Ariel có dự cảm không lành, vội vội vàng vàng hạ lệnh.

Mấy vị thánh pháp giả đồng loạt tuân lệnh, lít nha lít nhít ma pháp bắn về phía Lucifer và Venus.

Nhưng lúc này một đoá mạn đà la hoa từ dưới mặt đất nứt ra đột ngột bắn lên không trung, lập tức sản sinh ra vô số hạt giống nhỏ.

Mạn đà la hoa bên trong hạt giống lơ lửng giữa không trung tầng tầng nở rộ, chúng nó tách ra hàng vạn đoá hoa trắng thánh khiết bay về phía quần pháp oanh tạc của kẻ địch, tựa hồ như thiêu thân lao đầu vào lửa, hết lớp này đến lớp khác mạn đà la hoa chất chồng, bảo vệ lấy hai người.

"Ầm ầm ầm~~~!"

Bầu trời lúc này đã ngập tràn màu trắng bỉ ngạn hoa. Vô số những cánh hoa liên tiếp nở rộ ở trong không trung va chạm vào từng cái ma pháp oanh tạc kia tan thành bột phấn, rơi rụng tựa như phấn hoa đầy trời.

Sở dĩ mỗi cánh hoa đều có như vậy lực lượng cường đại chống đỡ chính là do Venus đã ban tặng cho chúng nó hắc ám bản nguyên của chính mình.

Chúng nó dù sao cũng là loài hoa đến từ hắc ám vị diện, đối với hắc ám bản nguyên kia tăng cường lại giống như cá gặp nước, thủy sinh mộc ở vị diện này.

Mạn đà la trắng mỏng manh dịu dàng như thế, giờ phút này lại là chất chồng đan xen với nhau tạo thành một lớp phòng tuyến kiên cường, hết lớp này đến lớp khác che đỡ cho hai người bọn họ.

Nhưng chúng nó mạnh mẽ, đông đảo, dù sao cũng vẫn có giới hạn.

Hắc ám lực lượng bên trong cơ thể nàng lúc này hao hụt rất nhanh, mà sinh mệnh của nàng cũng sắp sửa héo tàn.

Hắc ám bản nguyên mất đi không đơn giản chỉ giống như pháp sư bình thường ma năng bị hao mòn, nó dường như đã cùng sinh mệnh chi nguyên của nàng hoà vào một thể.

Lớp mạn đà la cuối cùng đã bị đánh vỡ.

Venus cũng đồng dạng chịu dằn vặt như Lucifer, có điều không phải là gánh chịu nhiều cơn đau khủng khiếp mà là cảm giác sinh mệnh lực của bản thân đang trôi dần về cuối.

Nhưng lúc này nàng cũng đã làm xong chuyện cần làm. Lục mang tinh kia trên ngực của Lucifer đã hoàn toàn tiêu biến.

Venus trong thời khắc quyết định, làm ra lựa chọn của đời mình.

Không, nó không phải lựa chọn, nàng chắc chắn sẽ làm như vậy, bằng mọi giá, không có chút nào do dự.

Lucifer từ nãy đến giờ chìm ngập trong đau đớn, linh hồn trong khoảnh khắc mất đi ý thức không thể cảm nhận xung quanh, mà đến khi lấy lại ý thức, hình ảnh đầu tiên hắn nhìn thấy chính là Venus gương mặt trắng bệch không còn sức sống, tay nhỏ trượt ra khỏi hắn thân thể, nàng không còn sức lực, cố gắng mở mắt ra nhìn lấy Lucifer trước khi rơi xuống.

"Venus! Venus!!"

"A a a a a a!!!"

Lucifer đôi mắt tràn đầy tơ máu không tự chủ được gào thét như muốn xé rách yết hầu, giờ phút này không còn thấy được vẻ kia trấn định lặng yên như mặt hồ yên ả nữa, thay vào đó thanh âm của hắn vang vọng khắp thành trấn Nafplio.

Hắn thét lên một tiếng dữ dội, thiên sứ lực lượng bị phong ấn bên trong cơ thể như bị đè nén vượt ngưỡng giới hạn đã bùng nổ, song dực to lớn quét ra, một sức mạnh cường hãn nhất thời bạo phá ra bên ngoài, xuyên phá Băng Nha Thiên Võng, xuyên phá cả màn trời xanh thăm thẳm.

Lucifer lúc này như một kẻ điên không còn để ý bất luận điều gì, hắn kịp thời đỡ lấy Venus thân thể không để nàng rơi xuống, đôi cánh to lớn của hắn hoàn bao bọc che đỡ cho nàng thân thể, cứ như vậy ôm siết lấy nàng mà rống lên từng tiếng, gọi tên nàng không ngừng.

Ariel và các thánh pháp sư đồng dạng vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, vẫn cuồng bắn phá ma pháp về phía bọn họ.

Venus vẫn còn một chút hơi thở, nhưng nguyên khí đã cạn kiệt, không có bất kỳ ma pháp trì dũ nào có thể cứu chữa. Nàng khoé môi treo lên nụ cười ấm áp, cố gắng không để mình đôi mắt khép lại, gắng gượng nhìn lấy Lucifer, bởi vì nàng nhận thức được đây là làn cuối cùng còn nhìn thấy gương mặt kia.

"Lucifer, có thể vì ngươi làm một chuyện cuối cùng này, thật tốt..."

"Ngươi đừng nói bậy, ngươi vẫn có thể làm được nhiều hơn nữa, cố lên..." Lucifer lắc đầu, thanh âm đắng chát tràn đầy bi thương nói ra.

"Lucifer, ngươi đối với thế giới này không có sai, cũng đối với ta không có sai. Chỉ là chúng ta không thể cùng nhau đi một hướng, hắc ám cùng quang minh mãi mãi cũng chẳng thể chạm vào nhau".

Đôi mắt nàng mờ dần, trong khoảnh khắc, rất nhiều cảnh tượng về những ngày tháng bên cạnh hắn hiện lên trong đầu.

Lucifer bất lực nhìn nàng, bao lời muốn thốt ra chung quy lại vẫn chỉ là sự vô vọng, hắn là thiên sứ, từng cứu vớt vô số người, nhưng lại không thế cứu lấy nữ nhân của chính mình.

Hắn nhìn Venus trong vòng tay, cảm xúc hỗn loạn rối bời. Nếu như hắn biết chuyện này sớm hơn một chút, nhất định hắn sẽ không để nàng làm ra chuyện này khờ dại.

Mặc cho bao nhiêu ma pháp hỗn tạp liên miên trút xuống, mặc cho đôi cánh kia có bao nhiêu tàn tạ, hắn vẫn cứ kiên trì bao bọc lấy, không để cho nàng có thêm bất kỳ điểm nào thương tổn.

Đầu óc hắn lúc này trống rỗng, chỉ muốn ôm chặt, giữ thật chặt lấy nàng. Hắn sợ rằng hai tay sẽ không cách nào giữ nổi, sợ rằng chỉ cần một giây một phút nào sơ ý nới lỏng sẽ hoàn toàn vuột mất.

"Ngươi có thể hứa với ta... không, ngươi không cần phải hứa, ta muốn ngươi tiếp tục sống tốt, làm tốt ước mơ của mình, đừng vì ta mà vô tâm vong ái, hãy đi tìm hạnh phúc thực sự của mình, thế gian này nữ nhân ưu tú rất nhiều... có được không?"

Nhìn vẻ mặt thất thần lạc lõng của Lucifer, Venus tay nhỏ sờ lấy gương mặt run run của hắn, nàng muốn hắn hãy cứ xem như cả hai vừa trải qua một giấc mơ. Mặc dù giấc mơ này quá ngắn ngủi, nhưng đối với nàng, nó vô cùng chân thật, nó đáng giá hơn tất cả mọi thứ trên đời này.

Lucifer vuốt ve mái tóc vàng mềm như nhung lụa, lòng quặng thắt không gì sánh nổi, hắn cũng không có trả lời nàng câu hỏi kia, chỉ là biểu hiện ra một cái lắc đầu cùng ánh mắt xé nát tâm can, ngấn nước đã ngưng đọng thật nhiều trên khoé mắt, chỉ một khắc là vỡ oà.

Hải dương vô cùng, ta chỉ dùng một giọt nước.

Tinh vũ vô ngần, ta chỉ cần một vì sao.

Nữ nhân thế gian này rất nhiều, nhưng Venus chỉ có duy nhất một người.

Ta còn có thể tìm hạnh phúc của mình ở đâu?

Nàng đối với hắn nở một nụ cười dịu dàng, ánh mắt ngập tràn lưu luyến cùng chân thành kia lúc này chỉ muốn nói với hắn, được ở bên cạnh hắn trong khoảnh khắc này, như vậy liền đủ rồi!

"Lucifer...Ta... yêu ngươi!"

Ta yêu ngươi...

Bàn tay nàng tự do trượt xuống, môi hồng mờ nhạt yếu ớt nói ra ba chữ cuối cùng này.

Đây chắc hẳn là ba chữ từ tận đáy lòng nàng muốn nói với hắn từ rất lâu.

Lucifer hắn không phải kẻ ngốc, hắn từ lâu đều hiểu được tâm ý của nàng, nhưng khi trực tiếp nghe được những lời này, đầu óc hắn vẫn không khỏi hiện lên từng tia hỗn loạn.

"Venus...aaaaa..." Lucifer cổ họng nghẹn lại, thanh âm như muốn từ yết hầu xé rách bục vỡ ra.

Hắn lúc này không muốn nghe nàng nói ra điều đó, bởi vì hắn biết rõ, câu nói kia chính là lời từ biệt của nàng, những lời cuối cùng từ tận sâu bên trong tâm khảm của một người sắp mãi mãi rời đi thế giới này.

Hắn chỉ muốn nghe 3 chữ này khi nàng thật khoẻ mạnh, hồn nhiên cùng rực rỡ như cánh hoa nhài xinh đẹp thuần khiết giữa cánh đồng.

Nàng đối với hắn rất quan trọng, hắn muốn cả đời này bảo vệ nàng là thật, hắn yêu nàng cũng là thật, mặc dù hắn chưa bao giờ dám nói ra những điều đó.

Con ngươi hổ phách xinh đẹp kia của nàng đã hoàn toàn đóng lại, chỉ còn lại nụ cười nhẹ nhàng, bình thản đọng lại trên môi.

Lucifer cảm nhận sự sống đã hoàn toàn trôi khỏi người nàng, thân thể bạch ngọc cũng từng chút tan theo mây khói, mạn đà la hoa toàn bộ héo rũ tàn phai, chỉ còn lại một bóng nam nhân ngồi thẫn thờ với đôi cánh tàn tạ, đôi mắt trở nên vô hồn vô cảm.

Đây là cảm giác bất lực nhìn người bên cạnh từng điểm từng điểm rời xa, rõ ràng là ở cận kề trước mắt, nhưng cố gắng đưa tay ra lại vĩnh viễn không thể chạm vào.

Tình cảm đến là tự nhiên cùng bất chợt, là sau khi đi ngang qua cuộc đời nhau, lại vô tình cảm thấy khó quên được ánh mắt cùng lời nói. Nhưng rốt cục lại chỉ vì không cùng một thế giới, liền tự dặn bản thân phải đè nén lại cảm xúc chân thật của mình.

Để rồi khi mất đi, cảm xúc vỡ oà, lại trách bản thân không quyết tâm, không cố gắng bày tỏ, không thể bảo vệ người mình thương yêu nhất.

Nước mắt cũng không có rơi nữa, cũng không thấy hắn hét lên vì đau thương hay giận dữ...

Lần đầu tiên trong đời hắn rơi lệ, cũng là lần cuối cùng.

Rốt cục con người ở tận cùng nỗi đau, không phải là ruột gan cào xé, không phải gào thét bi thảm, cũng không phải là nước mắt đầm đìa...

Mà chính là cảm giác trống không cùng lạc lõng!

...

Các thánh pháp giả oanh kích tần suất càng dày đặc, không gian xung quanh lắc lư kịch liệt không ngừng.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Một góc thành trì lại sụp đổ, Lucifer vẫn tại nơi đó đứng yên. Nhiều người bên trong thành cảm thấy hoang mang, không hiểu chuyện gì đã xảy ra với những người bên trong đó.

Phía trên không trung, các thánh pháp sư đã đình chỉ ma pháp oanh tạc. Bọn họ theo cái phất tay hiệu lệnh của Ariel mà dừng lại, hắn quét mắt nhìn xuyên qua làn khói bụi mịt mù kia đang chầm chậm tan đi.

Hắn đinh ninh cả hai đều bên dưới quần công ma pháp đã chết rồi, nhưng nụ cười còn chưa kịp hé mở liền im bặt.

Lucifer vẫn còn sống!

Ariel nhìn thấy lờ mờ một cái thân ảnh, biết Lucifer vẫn chưa chết, trong lòng có chút nôn nóng nhưng vẫn cười nhạt khinh bỉ nói vọng xuống:

"Một kẻ chấp nhận từ bỏ làm thiên thần chí cao vô thượng, trở thành ác quỷ, vĩnh viễn chìm vào bóng tối không lối thoát chỉ vì một nữ nhân, đáng giá không?"

"Mau giết hắn, đừng để hắn phục hồi lực lượng!!" Ariel ra lệnh cho đám thuộc hạ.

Nhưng mà thuộc cấp của Ariel sau khi nhìn thấy tình huống này, không biết vì cái gì, ánh mắt nhìn nhau do dự không dám ra tay.

"Các ngươi đang làm gì? Lũ vô dụng!"

Nói đoạn, Ariel trên tay lại tụ tập thánh lực, dự định thi triển đòn kết thúc.

Ariel rõ ràng đối với Lucifer có rất sâu sắc thành kiến, ngày hôm nay chính là ngày mà hắn lấy lại những gì lẽ ra phải thuộc về mình.

Đáng giá không?

Ariel vừa rồi lảm nhảm, vẻn vẹn chỉ rơi vào tai Lucifer 3 chữ này.

Khói bụi lắng xuống, thân ảnh Lucifer mồn một hiện rõ, hắn quả thực không có chết, mà lại có thể sừng sững đứng bên trên mặt đất đã sớm bị san thành bình địa này.

Ariel nhìn ra trên thân thể của Lucifer đầy rẫy thương tích cùng bụi bặm, sau lưng hắn đôi cánh kia vẫn vươn ra ngạo nghễ.

Nhưng Ariel nhanh chóng phát hiện ra vấn đề.

Cánh bên phải... là màu đen!

Thiên sứ... hắc dực???

Ariel cảm giác thế giới quan có chút rối loạn, thanh dực, lam dực, tử dực... hắn đều đã từng thấy, nhưng trước đến nay làm gì có vị thiên sứ nào lại tồn tại cánh màu đen?

Không chỉ vậy, một nửa là màu đen quỷ dị, nửa bên còn lại vẫn là màu trắng nguyên bản.

Mặc dù vẫn là hình dạng của sí vũ thiên sứ, nhưng nó không còn là bạch sắc chi dực thánh khiết, giờ đây nó chỉ là một màu u ám đen tuyền, phảng phất ra một loại thần vật được sinh ra ở u minh thế giới.

Một tầng lại một tầng huyết vụ lượn lờ ở Lucifer quanh thân, hào quang thiên sứ của Ariel dường như cũng ảm đạm phai mờ.

"Ngươi... đây là cái gì lực lượng?" Ariel đột nhiên thốt lên kinh hãi, hắn dường cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Lucifer im lặng không đáp, chỉ hướng đôi mắt vô thần về phía những kẻ đang ở trên cao kia.

Ariel va vào Lucifer ánh mắt, cái nhìn lạnh lẽo kia thình lình khiến Ariel không tự chủ được tim đập chân run.

Ngay lúc này, Ariel theo bản năng cảm giác được một loại nguy hiểm vây lấy mình.

Lucifer lại nhìn xuống hắn bàn tay, vuốt ve cánh hoa nhỏ đã tàn úa, ánh mắt vô hồn bất di bất dịch. Thanh âm từ miệng cũng chỉ phát ra duy nhất một chữ: "Đáng".

Lucifer bên trong con ngươi không còn bi thương, không còn tức giận, ngược lại trở về như lúc trước, một mảnh bình tĩnh, lặng yên như mặt hồ.

Thả tay để đoá mạn đà la theo gió cuốn đi, hắc bạch song dực đồng thời dang rộng, Lucifer ngạo nghễ ngước nhìn lên bầu trời đã nhuộm một màu vàng chói lọi, hướng về đám người không từ thủ đoạn muốn tiêu diệt cái ác này.

"Các ngươi có biết vì sao quang minh chi thần lại rời bỏ thế giới này không? Là bởi vì hắn cảm thấy buồn nôn với cái thế giới mà mình đã tạo ra."