Lục Đại Thần Nhãn bên trong, Hỗn Độn Chiêm Tinh còn nằm phía trên cả Thương Mang Chi Nhãn, nó mang theo pháp tắc thời không hỗn loạn cùng trật tự, là thế giới này khủng bố nhất nhì thần vật bên trong.
Mạc Phàm từng khế ước giao dịch hai lần sử dụng Hỗn Độn Chiêm Tinh, hắn đã dùng qua một lần ở Minh Giới hành lang, bây giờ chính là lần sử dụng thứ hai, cũng là cuối cùng.
Ào ào ào ào ào ào ào ~~~~~~~~~~~~~~~~~!
Nguyên bản đảo quốc Sri Lanka đang bị Phong Lôi Thần Vực của Thương Mang Chi Nhãn đánh thủng một lỗ thật lớn, tựa như khoét sâu vào tận vỏ trái đất đồng dạng. Bây giờ một khắc này, đột nhiên có một cái hắc uyên chậm rãi thôn phệ không gian chung quanh, thôn phệ Phong Lôi Thần Vực, không bao lâu liền toàn bộ bầu trời Thanh Lam lòng chảo cũng trở thành một phần của hắc uyên, người đứng ở trên mặt đất thật giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị hỗn độn nếp nhăn của hắc uyên quỷ dị cho cuốn đến nơi càng sâu!
Cũng chính là dưới đáy hắc uyên, một cái đồng tử chiêm tinh chậm rãi mở ra, từ một cái Thứ Nguyên vị diện khác thông qua đường hầm hắc uyên nhìn chăm chú toà quốc đảo này, nhìn về phía bầu trời Thương Mang, nhìn chăm chú Thanh Minh Long, cũng nhìn chăm chú ngoài khơi xa xa Hải Yêu đại quân giống như thủy triều lấp kín thung lũng! !
Vô số Hải Yêu chưa có bị Lam Thần Thủy Tinh diệt xong hết, giờ khắc này bọn chúng đều là bỏ xuống trảo gươm xương giáo, tất cả phóng hạ đồ đao quay đầu bỏ chạy, nhanh chóng trùng điệp kéo từng cái cá nhân thân thể đang không ngừng hóa mảnh bỏ trốn, nỗ lực thoát khỏi ánh mắt diệt vong kia.
Mắt phải Không Gian Chi Nhãn, mắt trái Hỗn Độn Chiêm Tinh, giữa trán Cửu U Tà Nhãn, khi Mạc Phàm tam thần đồng tử đưa mắt nhìn trong nháy mắt này, toàn bộ thế giới giống như là bị tạm ngưng, liền vạn dặm Thanh Minh Long đều bị nhìn đến nhất thanh nhị sở, rõ ràng có bao nhiêu đều phơi ra hết thảy.
Trong nháy mắt này, Mạc Phàm nắm trong tay lực lượng cấp độ toàn cầu, sở hữu không gian, chưởng khống trật tự, khám phá hỗn độn, diệt thế vị diện.
Chiêm tinh chi lực cũng không phải hắc ám ma pháp, nó chẳng qua là không có màu, thật giống như Hắc Long Đại Đế lân phiến như vậy, bởi vì nó là hư vô, bởi vì nó vốn là đa sắc đủ loại kim quang tập hợp lại, sau đó bị chiếu đến góc phiến diện mặt trái, cho nên nó mới có màu đen.
Mà hiện tại, cỗ bàng bạc hư vô màu đen này càng lúc càng lớn, lớn đến cho người ta một loại Thâm Uyên Vị Diện thôn phệ cảm giác, hoàn toàn là lấp kín toàn bộ 6 vạn km2 đảo Sri Lanka lại.
Toàn bộ quốc đảo thung lũng không hiểu tĩnh mịch, thời gian như bất động, đến nỗi âm thanh cũng không thể truyền ra...
Bên kia chiến trường, cả Nhật Ánh và Lãnh Nguyên Thánh Hùng đều bị Mạc Phàm cỗ lực lượng này phát huy làm cho kinh sợ. Bọn hắn đương nhiên không ngờ, trên thế giới đã hoàn toàn biến mất Hỗn Độn Chiêm Tinh, vậy mà lại ở tại Mạc Phàm trong tay.
“Vù ~~~~~~~~~~~~~~~~”
Không có bất luận cái gì màu mè, càng không có huyền ảo kì vĩ ma pháp, chỉ đơn giản là Hỗn Độn Chiêm Tinh nháy một cái, triệt để đem toàn bộ vạn dặm Phong Lôi Thần Vực của Thương Mang Chi Nhãn cho đoạn đứt rồi nhét vào một cái không gian lồng kính hình cầu.
...Ngoại trừ Mạc Phàm.
Mạc Phàm tay phải giơ lên, cầm Phong Lôi Thần Vực giống như là cầm một cái đồ chơi trên tay.
Nhìn nhỏ bé vô hại như vậy đấy, nhưng bên ngoài nó chính là chiêm tinh lực lượng đang giam giữ như lồng giam vậy, bên trong là hết thảy Phong Lôi Thần Vực năng lượng bị nhốt vào.
Mạc Phàm bắt đầu chậm rãi dùng Không Gian Chi Nhãn mở ra một cái lỗ nhỏ, giống như ống hút vậy, từ từ từng chút từng chút chậm rãi hút vào Cửu U Tà Đồng, vì Cửu U Tà Đồng hấp thu chuyển hóa thành chất dinh dưỡng.
Phải biết Cửu U Tà Đồng nắm giữ Nguyền Rủa pháp tắc, chỉ cần là năng lượng có khả năng dẫn dắt cùng điều phối tốt một chút, vậy thì mọi thứ nó đều có thể đem đi thôn phệ, vì chính mình bồi bổ.
Mà bây giờ Phong Lôi Thần Vực kia trong tay Mạc Phàm chính xác là không có sinh ra phản kháng với Cửu U Tà Đồng nữa, bởi vì toàn bộ lực lượng của nó đều bị Hỗn Độn Chiêm Tinh thao túng phong ấn, bị Không Gian Chi Nhãn di hoa tiếp mộc, cắm ống hút dâng tận miệng cho Thần Hồn Lục Niên lo nốt phần còn lại.
Ầm một cái, Lãnh Nguyên Thánh Hùng lúc này bị Nhật Ánh cấm chú ma pháp liên hồi quật cho lăn lộn trên đảo, bị thổ hệ cấm chú Ngũ Hành Chỉ đè lên người, bị không gian chỉ tăng thêm trọng lượng nhấn xuống, hoàn toàn bất lực thoát thân.
Tại Lãnh Nguyên Thánh Hùng đang thống khổ vô biên, trước đó một khắc, nó còn thấy Mạc Phàm đang bó tay chịu trói trước thần uy của Thanh Minh Long, vậy mà Hỗn Độn Chiêm Tinh giáng lâm một khắc qua đi, khi tất cả mọi thứ khôi phục lại vận động thứ tự, nó kinh hãi phát hiện toàn bộ cái Phong Lôi Thần Vực khủng khiếp kia đã hóa thành từng mảnh từng mảnh thịt giấy bị hòa tan, trong thâm tâm lần thứ nhất đối với Mạc Phàm cảm thấy sợ hãi vạn lần, giống như gặp Thần Minh thứ thiệt vậy ! !
Dù cho là có thể tránh thoát.
Thời gian Mạc Phàm tránh thoát khỏi thần thông của Thanh Minh Long cũng quá ngắn ngủi đi.
Tất cả tiêu tan, Mạc Phàm thoát khỏi khống chế độc ác của Thương Mang Chi Nhãn, xung quanh không có phát sinh bất kỳ biến hóa nào, liền ngay cả trên đỉnh đầu những mây khói phi thường mềm mại kia tựa hồ cũng không có thay đổi.
Trên bầu trời, vạn dặm thanh ám Thanh Minh Long nhìn thấy Mạc Phàm dám lần nữa sử dụng Hỗn Độn Chiêm Tinh, trên mặt khó có thể tin được, lập tức lộ ra kinh ngạc vẻ.
Mặc dù nó đương nhiên biết Mạc Phàm còn một lần sử dụng đấy, bản thân Thanh Long vẫn nằm ở trên cổ Mạc Phàm tiến vào Hư Vô Đảo một khắc kia, nó thừa biết Minh Nhạn đối với Mạc Phàm là địch ý sâu sắc đến thế nào. Nếu không phải còn một lần sử dụng quyền hạn Thần Nhãn, Minh Nhạn tuyệt đối sẽ không buông tha Mạc Phàm.
Mà sự thật đúng như Thanh Long suy nghĩ vậy, không sai lệch đi đâu được.
Ngay tại Mạc Phàm triệu hoán Hỗn Độn Chiêm Tinh thời điểm, một cái nháy mắt phá giải tuyệt kỹ của Thanh Minh Long.
Đột nhiên tại Nam Hải trên bầu trời thiên phương chi cảnh, càng phía trên cao đen như mực thế giới, bất thình lình xuất hiện một mảnh hào quang, một vệt kim quang từ cái nào đó tầng thứ nguyên giáng xuống, giống như lưu tinh một dạng, bùng nổ chói mắt người.
Từ góc độ quang minh sinh vật đến xem, này rõ ràng chính là ánh sáng của Thánh Đường, tựa hồ chính là Thiên Quốc loại này tồn tại mới đúng, nhưng mà cả Mạc Phàm cùng Thanh Minh Long chẳng những không có từ cái sinh vật kia trên thân cảm nhận được khí tức thánh khiết, ấm áp nào cả, ngược lại càng thêm rét lạnh, tê buốt da đầu.
Ong một tiếng, tầng mây cao nhất lóe lên một cái Minh Giới Chi Môn, bên trong xuất hiện một tòa quang chi pháo đài El Castillo màu vàng óng. Nhìn thấy toa tháp phun mạnh ra vô cùng vô tận kim sắc thánh quang, mà cái này thánh quang thậm chí so với Thánh Thành thập đạo thánh đường càng thêm lập loè. Nhưng mà bất đồng chính là, toà này quang chi pháo đài toàn bộ là hắc ám , đại khái nó chỉ là nhìn qua tựa kim quang mà thôi, nhưng mà trên thực tế đây là hắc ám sức mạnh, là vô cùng vô tận hắc ám vong thế giới buông xuống ma pháp vị diện.
Thật giống như có câu ‘càng đi tìm kiếm quang minh, càng lún sâu vào hắc ám’, đối với những ai nghiên cứu đạo lý nhân sinh, mấy cái mỹ thuật lý tưởng, phảng phất hiện tại đều không cần phải ngâm cứu làm gì nữa, ngẩng đầu lên, đạo lý bày biện ra trước mắt, hình ảnh minh họa theo cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen!
Đúng lúc này, hình chiếu Tháp kim quang bên trong ánh xạ ra phân thân khổng lồ của một cái cổ xưa thần bí sinh vật, như là trong thái dương trời cao đột nhiên chiếu ra đường nét của viễn cổ ma thần, đó là một cái đường nét khó có thể thấy rõ, phất phơ giống với một đầu Thần Ưng khổng lồ tám cánh đang trôi nổi mờ nhạt vậy. Duy nhất rõ ràng cũng chỉ có con mắt cực kỳ khổng lồ kia treo ở giữa đầu, tựa hồ nhìn xuyên qua cả thời không, chằm chằm soi ánh mắt tẩy lễ xuống nhân gian ma pháp vị diện.
Nhật Ánh ngẩng đầu lên, nỗ lực nhìn thấy rõ hình dáng kia, phát giác được đầu Thần Ưng này tựa hồ chỉ là phân thân mà thôi, cái kia bản thể càng to lớn hơn thậm chí đều không có lộ mặt, vẫn như cũ tọa ở trong cái quốc gia vô cùng thần bí phía sau lưng, dựa vào mắt thường căn bản là không có cách đến.
Nhật Ánh không biết, nhưng không có nghĩa là Mạc Phàm cùng Thanh Long không biết.
Là Kim Bích Nhạn Ưng! Minh Giới chấp pháp giả, tối cường Minh Nhạn!!
Mạc Phàm nhìn cũng không thèm nhìn lấy một lần, hắn ngược lại phất phơ một khuôn mặt băng lãnh không mấy cảm xúc.
Hay nói, bởi vì cảm xúc của hắn, từ đầu chí cuối, tất cả đều giành trọn vẹn cho Thanh Minh Long cái kia.
“Gào gồ ô ô ~~~~~~~~~~~” Thanh Minh Long hướng về Minh Nhạn gầm một cái. Ý tứ muốn truyền đạt: “Ngươi tới đây để phối hợp với ta giết tên nhân loại kia kia? Hay là muốn ngăn cản ta đi giết hắn?”
Thanh Minh Long có lòng tự tôn của Long Tộc rất cao, tương tự như Hắc Long vậy, nó không bao giờ dùng ngôn ngữ nhân loại để giao tiếp, muốn giao tiếp với nó, vậy thì tự mà đi học ngôn ngữ Long tộc.
Minh Nhạn không có triệt để xuất hiện ra ngoài, nó tọa ở một góc kim sắc bầu trời bên trên, đứng ở trong tháp El Castillo truyền âm thanh như là trêu đùa nói ra: “Hắc hắc, thật thú vị, ta tới để quan chiến, hai ngươi cứ tự nhiên".
Thanh Minh Long thu hồi ánh mắt, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Nó giống với Mạc Phàm, tự ngầm định với nhau, tự hiểu vấn đề lúc này là gì.
Minh Nhạn trăm phần trăm đã thể hiện bản chất mục đích tới đây, nó muốn mượn gió bẻ măng, thừa cơ hội quan chiến để đứng ở ngoài trục lợi.
Cho dù là Mạc Phàm thắng, hay là Thanh Minh Long chiến thắng, sau cùng ai sống ai chết cùng nó vẫn không có quan hệ gì.
Mạc Phàm cũng không có khả năng dùng Hồng Ma Hữu Kiếm quay ngược trở lại đâm vào con mắt của mình để uy hiếp Minh Nhạn một lần nữa. Đã gần một năm trôi qua kể từ khi hắn cùng Thần Nhãn ký kết khế ước giao dịch sử dụng hai lần, mà một lần này, chính là lần thứ hai, cuối cùng.
Từng ấy thời gian là quá đủ cho một bài học được sửa lỗi, cả Minh Nhạn và Hỗn Độn Chiêm Tinh đều sớm chuẩn bị an bài tình huống xấu nhất, cho dù Mạc Phàm có lần nữa ôm bom đâm kiếm vào mắt, nào có thể mang lại cho hắn mất đi thị giác, bị mù, tuyệt nhiên sẽ không ảnh hưởng Hỗn Độn Chiêm Tinh.
Thần Nhãn là có linh trí, không phải đồ đần, Minh Nhạn cũng cực kỳ giảo hoạt khôn ngoan, không có khả năng bán thân hai lần mà không chuẩn bị dụng cụ an toàn cho cùng một tên điên, không ai uống nhầm nước cống trên cùng một dòng sông a.
Bất quá, Minh Nhạn cũng sẽ không giúp Thanh Minh Long giết Mạc Phàm. Nó có chút bất an, sở dĩ nói như vậy là bởi vì Minh Nhạn không chắc chắn Thanh Long có hay không thực sự là kẻ địch của Mạc Phàm. Lỡ chẳng may cả hai diễn tuồng đóng kịch, vậy thì nó rất có thể bị Thanh Minh Long long trảo đánh lén.
Tên ôn thần nhân loại kia đã dám sử dụng lần cuối cùng Hỗn Độn Chiêm Tinh, này mang ý nghĩa hắn đã có chuẩn bị, làm sao Minh Nhạn lại bất cẩn hấp tấp đâu !?
Tốt hơn hết là ở ngoài quan chiến, cho dù đối phương có muốn đóng kịch, vậy thì nó cũng sẽ phản ứng kịp thời.
Lại nói, Mạc Phàm từ khi quyết định sử dụng Hỗn Độn Chiêm Tinh, hắn cũng là lường trước được vấn đề này. Hắn biết chắc Minh Nhạn sẽ lưỡng lự đứng ở ngoài quan sát để chờ thời cơ, tuyệt đối sẽ không dám can thiệp vào.
“Thanh Long, kết thúc đi, ta không có thời gian so chiêu với ngươi”. Mạc Phàm nhìn về phía Thanh Long.
Nói lời nói, Hồng Ma Hữu Kiếm bị Mạc Phàm gia tốc động năng từ tận Ngũ Giác Lôi Sơn ở dãy Andes châu Mỹ rốt cuộc bắn về.
Cùng với trước đó Mạc Phàm tích lũy toàn bộ Lôi hệ ma năng vào Hồng Ma Hữu Kiếm, Lãnh Nguyên Thánh Hùng can thiệp, Thanh Long thiếu Mạc Phàm một cái bổ thiên chưa có giáng lâm, giờ khắc này đều bộc phát trở lại.
Lôi hệ ngay từ đầu đều bị Mạc Phàm giấu kĩ bưng kín nhất, không có sử dụng qua, dĩ nhiên đều muốn dành trọn vẹn cho Thanh Long thứ đồ vật không hiểu lý lẽ này.
Hồng Ma Hữu Kiếm bay nhanh như giống Thương Khung Thần Lôi, nó giằng xé bắn ra lít nhít sóng điện đầy trời cuối đất, kéo dài từ bán cầu Tây sang bán cầu Đông, bộc phát ra bản thân nó thuần túy tích lũy toàn bộ một nửa thế giới nguyên tố Lôi Điện.
Lôi điện bao phủ vùng trời này, hắc ma lôi hoàng màu huyết thẫm tàn phá bừa bãi Ấn Độ Dương giống như một mảnh luyện ngục vậy.
Mà Mạc Phàm, tam thần đồng tử lóe lên sáng lán trời quang, hắn liền đứng ở nơi này phiến Lôi Điện hải dương bên trong, nắm chặt lấy Hồng Ma Hữu Kiếm bay trở về phía mình.
Nửa thế giới lôi nguyên tố tích lũy
Toàn bộ ma năng lôi hệ.
Chỉ đơn thuần mạnh nhất lôi hệ, tối cường cấm chú.