Toàn Chức Pháp Sư

Chương 121: Ma đô thượng hải



Tòa Bắc Thành này chắc chắn là không thể nào tiếp tục sống được nữa rồi. Có trời mới biết Dực Thương Lang có tấn công nó nữa hay không? Mà quân đội thì không thể nào phái người bảo vệ ở đây mãi được.

Với lại Bắc Thành vốn là một tòa thành ở nơi hẻo lánh. Do Bắc Thành có một tư chất nguyên vô cùng đặc thù cho nên mới có thể phát triển thành một tòa thành nhỏ. Mà bây giờ những tài nguyên kia đã bị Hắc Ám Giáo Đình cướp đoạt hết, hầu như không còn. Mà tài nguyên quan trọng nhất là Địa Thánh Tuyền thì đã Mạc Phàm uống hết rồi.

Mà nhắc tới chuyện này Mạc Phàm hắn cũng đã nhiều lần bị mời tới uống trà nói chuyện về nó rồi. Nhưng mà Dương Tác Hà, Mục Trác Vân, Trảm Không. Đám người này cũng không có truy cứu hắn quá nhiều. Dù sao thì hắn cũng có công lao bảo vệ Địa Thánh Tuyền không rơi vào tay bọn Hắc Ám Giáo Đình. Hắn đã giúp cho Bắc Thành còn nhiều người may mắn sống sót như vậy thì công lao của hắn cũng không nhỏ.

” Mạc Phàm. Con bây giờ cũng đã là một nam nhi chân đạp đất đầu đội trời rồi. Ta sẽ nghe con. Con quyết định đi đâu thì ta sẽ đi đó.”

Mạc Gia Hưng nói với Mạc Phàm.

” Đến Ma đô đi!”

Mạc Phàm buộc miệng nói ra.

Thành to lớn nhất ở phía nam chính là Ma đô Thượng Hải. Khi hắn đang còn ở trong thế giới khoa học cũ, Mạc Phàm hắn đã muốn tới thành phố siêu cấp lớn này để lập nghiệp rồi. Mà ở cái thế giới ma pháp này, Ma đô Thượng Hải chắc chắn là tòa thành mà vô số ma pháp sư ở khắp nơi trong cả nước hướng về!

” Giá phòng ở Thượng Hải rất đắt. Ta sẽ tới đó trước xem bên phía Ma đô Thượng Hải có thể bố trí nhà an cư cho Bắc Thành chúng ta được hay không.”

Mạc Gia Hưng nói.

Tâm Hạ cũng không có ý kiến gì. Dù sao thì Mạc Phàm đi đâu thì nàng đi theo đó thui.

Một lúc sau, Mạc Gia Hưng đã chạy trở lại. Hắn nở ra một nụ cười nói với Mạc Phàm và Tâm Hạ:

” May quá. Ta có đi hỏi thì họ nói rằng bên phía Ma đô Thượng Hải có bố trí nhà an cư cho Bắc Thành chúng ta. Nên khi ta nói báo danh tới nơi đó để ăn cư thì họ bảo không có vấn đề gì.”

————————

Nói đi là đi. Một nhà 3 người liền nhanh chóng sắp xếp hành lý…. Thật ra thì bọn họ cũng không có hành lý gì. Bởi vì ngôi nhà của bọn họ cũng đã bán mất rồi.

Nói vui một chút, Có lẽ Mạc Gia Hưng cũng đã tính toán trước hết cả rồi. Hắn biết trước Bắc Thành sẽ có trận tai họa này xảy ra cho nên nhà cửa cũng đã bán đi luôn rồi. Vì đằng nào cũng mất, mà mất như thế này thì có lợi hơn.

Lúc này Bắc Thành đã bị quân đội thu hồi lại hết cả rồi. Mà Mục Hạ lúc trước là một nhà giàu nhiều đất sau trận tai nạn này thì những đất đai kia của hắn tất cả đều mất hết. Không biết lúc này hắn có tâm tình gì.

Mọi người bắt xe tới cửa thành. Rồi từ cửa thành lên tàu hỏa đi thẳng tới Ma đô Thượng Hải…….

” Tàu hỏa này chạy thẳng một đường lỡ may trên đường có yêu ma xuất hiện thì làm sao bây giờ?”

Ngồi bên trong tàu hỏa, Mạc Phàm liền hỏi ra một câu.

” Tất cả tuyến đường của tàu hỏa đều thuộc về An giới * và đều được kết giới bảo vệ.”
  • An giới: Địa phận an toàn
Tâm Hạ giải thích.

” Đây là lần đầu tiên ta xa nhà.”

Mạc Phàm sờ sờ sống mũi của mình, lúng túng nói.

” Em cảm thấy Mạc Phàm ca ca không khác gì người xuyên qua vậy. Có rất nhiều thứ bình thường mà cũng không biết.”

Tâm Hạ khúc khích cười nói.

” Đúng vậy mà! Ta đến từ một thế giới khoa học kỹ thuật. Ở nơi đó trường học cũng không có dạy những thứ khô khan nhàm chán như ma pháp này. Mà là dạy lý thuyết về khoa học kỹ thuật rất thú vị. Tất cả hiện tượng bọn họ đều dùng khoa học để giải thích. Nào giống như nơi này. Ma pháp ở thế giới của chúng ta đều bị cho là mê tín hết!”

Mạc Phàm thẳng thắn nói.

Mà Tâm Hạ hình như cũng lâu rồi chưa thấy có người nghiêm chỉnh như vậy lại nói hưu nói vượn. Nàng nghe thấy mà sửng sốt không thôi.

” Anh nói lung tung cái gì vậy. Giống như anh đang nói tới mấy học sinh suốt ngày tưởng tượng ra mấy thứ khoa học không phải là ma pháp kia vậy. Nếu như không có những vĩ nhân kia tìm tòi khám phá về ma pháp. Thì làm sao mọi người có thể có điện gia dụng, máy tính, phương tiện giao thông như hiện tại cơ chứ. Chứ đừng nói tới cái tàu điện mà chúng ta đang ngồi này dùng Lôi Hệ để kích hoạt bản vẽ mới có thể chạy được cái tàu điện khổng lồ này. Anh nói mà không tôn trọng lịch sử, không tôn trọng đời trước một chút nào cả.”

Một lão giả có chòm râu đen dài ngồi bên cạnh nói.

Mạc Phàm nghe xong những lời này liền cảm thấy khó chịu trong người.

Được rồi! Không nhắc tới nó nữa. Hắn vốn tưởng rằng mình đã sống ở cái thế giới này 3 năm có thể đã thích ứng với những loại biến hóa này. Nhưng khi ông lão nói tới tàu điện dùng Lôi Điện kích hoạt bản vẽ ma pháp mới có thể vận hành được. Hắn cảm thấy mình nói như vậy quả thật là ngu ngốc.

” Lão tiên sinh. Con trai ta hắn nói đùa ấy mà… Mong lão đừng để trong lòng. Lão tiên sinh cũng đi Thượng Hải sao?”

Mạc Gia Hưng rất thích người có duyên với mình, hắn liền bắt chuyện với lão tiên sinh.

” Đúng vậy. Ta đã nghiên cứu và thảo luận xong ở Hạ Môn. Giờ trở về Thượng Hải.”

” Nghe giọng ngài nói chuyện, chẳng lẽ ngài là một vị lão giáo sư sao?”

Mạc Gia Hưng tiếp tục hỏi.

Lão tiên sinh vuốt vuốt chòm râu, tươi cười nói:

“GIáo sư dạy lịch sử của Minh Châu học phủ.”

Mạc Gia Hưng vừa nghe thấy trên khuôn mặt liền hiện ra sự sùng kính.

Mạc Phàm cũng ngạc nhiên nhìn lão đầu có chòm râu đen dài này.

Giống như trường Giao Đại ở Thượng Hải của hắn ở thế giới trước. Hay là trường đại học Fudan trâu bò huyên náo ở chỗ này thật không có. Thì ngược lại Học Phủ Minh Châu chính là duy nhất. Có thể nói đây là trường đại học mà tất cả Ma Pháp Sư đều ao ước được vào.

Nếu như hắn không có sinh ra ở Bắc Thành tai họa kia thì… Mạc Phàm muốn thi đậu Thượng Hải Minh Châu học phủ thì trước mắt nhân khẩu cả Bắc Thành cũng đã chiếm một phần lớn ở trong này rồi. Các thí sinh khác hơn phân nửa được an bài đến các trường cao đẳng do chính phủ mở ra học lại thêm một năm. Năm sau lại thi tốt nghiệp trung học ma pháp để vào đại học.

Ma Pháp cao trung đối với Mạc Phàm đã tới trung cấp Ma Pháp Sư mà nói thì không còn tác dụng gì cả. Hiện tại Mạc Phàm muốn chính là vào đại học ma pháp.

Lần thứ hai thức tỉnh bằng ngọc thức tỉnh khá là cao quý. Hơn nữa loại vật phẩm này chỉ có thể ở trường học, hiệp hội ma pháp, quân đội, thế gia. Cho dù có tới chợ đen để mua nó thì cũng chưa chắc đã mua được.

Đến cảnh giới trung cấp, Mạc Phàm không những thi triển ra được kỹ năng trung cấp Hỏa hệ và Lôi hệ. hắn còn có thể đạt được cơ hội thức tỉnh thêm một lần nữa.

Cho nên, sau khi đến ma đô Thượng Hải, việc làm quan trọng lúc này của hắn chính là lựa chọn một tổ chức có thể giúp mình thức tỉnh lần 2. Hiệp hội ma pháp có lẽ là một lựa chọn khá là thích hợp. Lấy tu vi hiện giờ của hắn muốn gia nhập vào hiệp hội ma pháp chắc chắn không thành vấn đề…. Nhưng ma pháp đại học vẫn là lựa chọn tốt nhất.

Hiệp hội ma pháp chung quy vẫn là tổ chức trưởng thành. Tất nhiên là bọn họ sẽ bọn họ bồi dưỡng Ma Pháp Sư cho mình, sẽ có chức vụ riêng, có phân phối tài nguyên hợp lý. Mạc Phàm là một trung cấp Ma Pháp Sư đến thành phố lớn Thượng Hải cũng sẽ có hiệp hội ma pháp. Nhưng cho dù hắn có vào thì cũng chưa chắc đã được chỗ tốt. Cho nên biện pháp tốt nhất vẫn là vào trường học ma pháp.

Trường học ma pháp từ xưa tới nay chuyên về bồi dưỡng. Về phần phân phối tài nguyên cũng có thể có người được nhiều.

Đến lúc đó hắn còn phải đi hỏi thăm một chút. Học Phủ Minh Châu có thu nhận học sinh đặc biệt hay không chẳng hạn như hắn am hiểu về tán gái…..Ách, nhầm, am hiểu Lôi Hệ Ma Pháp Sư. Thì lúc đó có được nhận nhiều ưu đãi đặc biệt hay không?

À, mà không phải bên cạnh hắn có một vị giáo sư thuộc học phủ Minh Châu hay sao? Mình nên hỏi thăm một chút thì tốt hơn.

” Lão tiên sinh, học phủ Minh Châu có thu nhận học sinh đặc biệt hay không?”

Mạc Phàm hỏi.

” Thu nhận học sinh đặc biệt? Trừ phi ở lĩnh vực khác có biểu hiện vô cùng kiệt xuất. Chứ không thì lấy tầm mắt của học phủ Minh châu, thì cái khái niệm thu nhận học sinh đặc biệt hoàn toàn không có.”

Lão giáo sư vừa nói vừa nhìn từ trên xuống dưới Mạc Phàm. Lão nhìn thấy Mạc Phàm cũng rất là bình thường, liền mở miệng hỏi:

” Người muốn vào học phủ Minh Châu?”

” Ta dự định thi vào nơi đó.”

” Vậy người có thể thông qua kỳ thi tốt nghiệp trung học để dự thi vào. Về phần thu nhận học sinh đặc biệt thì người đừng có nghĩ tới nó nữa. Học phủ Minh Châu là nơi tất cả học sinh xuất sắc, có tiềm lực nhất cả nước hội tụ về. Trong đó có mấy ngàn vạn thí sinh bộc lộ hết tài năng tương đối là đặc biệt.”

Lão giáo sư nói.

” Vậy là có hay không có?”

Mạc Phàm liền hỏi thẳng.

” Có. Đương nhiên là có. Nhưng ta thấy chuyện đó đối với một người bình thường mà nói là nhiệm vụ bất khả thi.”