Toàn Chức Pháp Sư

Chương 1215: Đêm Đầu Tiên Ở Sa Mạc



Trans : xSnowballx


" Oa ~~~~ "

" La~~~ "

" La ~~~~ "

Xuất hiện ba tiếng vang lớn ,mặt cát vỡ tung ra ,mưa cát có thể gây sát thương.

Người tên Đại Kiện mới đi được hơn một trăm mét thì có ba con dạ sa phố ma to lớn ,lớp ngụy trang bằng cát vừa biến mất thì vô số những rễ cây hiện ra dưới chân của Đại Kiện ,giống như những con nhuyễn trùng đói khát .

Đại Kiện sững sờ ,đây là lần đầu tiên thấy cảnh tượng như thế này .

Có một số khe hở trong lồng giam của chuột bay ,có Cát Minh ra tay thì tin tưởng chuột bay sẽ sống sót được khi bị kéo xuống dưới đất .Còn tình huống bây giờ của Đại Kiện thì khác gì bước vào quỷ môn quan ,Cát Minh có thấy cũng không cứu được .

" Dịch chuyển... " thân Mạc Phàm toả ra ánh sáng bạc nhưng mà chưa được một nửa thì từ bỏ .

Chỗ Đại Kiện đứng đã bị những rễ cây cùng dây leo bao phủ kín ,không có khe hở để Mạc Phàm dịch chuyển tức thời để cứu nguời.Nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của Đại Kiện trước khi bị bao phủ làm trong lòng của Mạc Phàm cảm thấy khó chịu.

Thành kiến có thể giết chết người,ngay từ đầu Mạc Phàm không gây xung đột gì với kim chiến đoàn thợ săn ,nhưng cuối cùng chuyện này cũng đã xảy ra .

" Mau tới nơi này nhanh lên " Mục Nô Kiều nói lớn khi mọi người còn đang thất thần .

" Chỗ đó cũng có phố ma " Hứa Bình Đông giận dữ kêu lên.

Đại Kiện không sống được nữa rồi,bị ba dạ sa phố ma bao vây thì ngay cả một pháp sư siêu giai cũng không sống được .Hứa Bình Đông tự trách bản thân ,không thể chấp nhận được sự thật này,chỉ có thể dùng cơn giận trút lên Mục Nô Kiều.

Mục Nô Kiều nghe xong thì sắc mặt cũng không thay đổi chút nào .

" Đi mau "

"Nhưng mà..."

" Cậu ta chết chắc ,chúng ta cũng bất lực không làm được gì "

Mọi người nghe theo lời của Mục Nô Kiều ,nhìn Mục Nô Kiều đứng an toàn ở đó thì cho thấy chỗ đó tạm thời an toàn.

Khi mọi người đến chỗ của Mục Nô Kiều ,cát dưới chân bỗng chuyển động ,sắc mặt của mọi người thay đổi,trong lúc mọi người đang sợ hãi thì trên thân của Mục Nô Kiều nổi lên ánh sáng xanh lá .

Rễ của phố ma trồi lên cùng những dây leo điên cuồng như đang múa ,bọn chúng đang cố gắng kéo từng nguời xuống dưới lòng đất.

Nhưng rất nhanh có những quỷ mộc màu xanh xuất hiện quấn những rễ cùng dây leo lại, nhũng quỷ mộc không nhiều nhưng khá mạnh ,để cho mọi nguời thuận lợi tránh khỏi ,chỉ cần để ý những đòn tấn công là được .

" Phía trước an toàn rồi " Mục Nô Kiều vẫn ở lại để đối phó những rễ cây cùng dây leo bằng quỷ mộc .Âm thanh nghiêm túc nhưng không có cảm xúc ,như giận dữ nhưng không mất đi lý trí .

Mọi nguời tiếp tục đi lên phía trước ,cả con đường đều an toàn .

Cũng không mất bao lâu thì mọi nguời đã đến chỗ cần tới .

Phần lớn mọi nguời đều không bị sao ,trên mặt mọi người đều hiện vẻ chán nản ,lo lắng ,khó mà bình tĩnh được.

Một lúc sau thì Trương Tiểu Hầu cùng Mục Nô Kiều đã tới chỗ của mọi người ,họ không sao ,mấy vết thương thì chỉ cần bôi thuốc là ổn .

Qua một lúc nữa thì Cát Minh khiêng một người be bét máu từ trong lồng giam ra ,là pháp sư siêu giai duy nhất trong đội thì cũng chỉ Cát Minh mới có thể làm điều này .

" Còn may là vẫn cứu được " Cát Minh đặt chuột bay xuống ,để những người khác xử lý vết thương.

Chuột bay chủ yếu bị thương ở ngoài da ,thân thể không sao, nếu có pháp sư Trì Dũ hệ ở đây thì hồi phục lại trong một tiếng .Đây cũng gọi là trong cái rủi có cái may .

Cát Minh nhìn mọi người ,nở nụ cười nói :" mọi người làm sao vậy ,không phải tôi đã cứu chuột bay rồi sao ,nơi này rất nguy hiểm ,cũng còn may là mọi người không sao ,đường đi của chúng ta còn dài ,mất đi ý chí cũng không tốt ".

" Đoàn ...đoàn trưởng ,Đại Kiện,cậu ta ...." Giọng nói của Lô Phương run rẩy.

" Đoàn trưởng ,là cô gái này mang chúng tôi đến chỗ có phố ma .Tôi chất vấn về tuyến đường đi xong để Đại Kiện đi một hướng khác ,kết quả ..." Hứa Bình Đông đứng lên ,ánh mắt giận dữ nhìn Mục Nô Kiều .

Khuôn mặt của Cát Minh kéo xuống .

Đại Kiện là người mạnh mẽ luôn nghe theo lệnh, được Cát Minh rất coi trọng ,người như này không thể trở thành chỉ huy được, nhưng cũng sẽ là một phụ tá đắc lực mà một người chỉ huy sẽ cần tới

Chỉ là Cát Minh cố gắng để tất cả đội viên được sống sót ,vậy mà đã mất đi một người .

Cát Minh không phải là người sinh ra họ nhưng cũng cảm thấy đau lòng cùng bất lực

" Cô biết nơi đó có phố ma đúng không ? "ánh mắt Cát Minh nhìn Mục Nô Kiều .

Mục Nô Kiều gật đầu ,cái loại trốn tránh trách nhiệm như Húa Bình Đông thì thật đáng khinh thường ,Mục Nô Kiều bình tĩnh nói :" Đường đi tới đây chỗ nào cũng có phố ma ,đi hướng nào cũng sẽ dính bẫy của bọn chúng ,vị trí tôi đứng chỉ có một ,còn những chỗ khác thì nhiều .Mọi người đến chỗ tôi thì tôi dùng quỷ mộc để áp chế những rễ cây cùng dây leo là có thể đi qua an toàn ".

Hứa Bình Đông nghe Mục Nô Kiều nói xong thì sốc .

Hứa Bình Đông nhìn Mục Nô Kiều ,mặt mũi chảy mồ hôi lạnh ,sợ hãi nói :" Cô ...Tại sao cô không nói sớm ".

" Tôi cũng cần thời gian để mà nói,ông đừng có tự cho mình là đúng ,mặc kệ ông là thợ săn đại sư hay cái cấp bậc gì thì ở sa mạc này thì ai cũng như ai mà thôi ,chỉ là một thợ săn sơ cấp " Mục Nô Kiều lạnh lùng nói.

" Lão Hứa ,ông không nên tự thay đổi đường đi một mình " Lô Phương thở dài nói .

Tất cả những người trong kim chiến đoàn thợ săn đều phân biệt được ai đúng ai sai ,chuyện này không phải do Mục Nô Kiều,cô ấy đã chọn con đường an toàn nhất .Hứa Bình Đông phải chịu trách nhiệm về cái chết của Đại Kiện ,cũng chính Hứa Bình Đông là người phản đối ý kiến của Mục Nô Kiều.

Sau khi biết rõ sự việc thì khuôn mặt của Cát Minh không có cảm xúc .

Cát Minh không nói gì ,không có răn đe ,thì càng làm cho những người khác khó chịu .

" Mọi người nghỉ ngơi một lát đi ,ổn định tinh thần rồi thì chúng ta tiếp tục lên đường " Qua một hồi lâu Cát Minh mới lên tiếng .

" Đoàn trưởng ,tôi sẽ bù đắp cho người nhà của Đại Kiện .." Hứa Bình Đông đã rơm rớm nước mắt ,không kìm nổi mà lăn xuống ,trong lòng lại tự trách bản thân ,vô cùng hối hận .

" Không phải lỗi của ông ,ông không đẩy cậu ta vào chỗ chết ,là tự Đại Kiện chọn con đường đó " Cát Minh trả lời .

" Nhưng mà đoàn trưởng..."

" Cẩn thận hơn một chút ,tỉnh táo vào ,mỗi người ở đây đều không muốn chết ,cho nên đừng khinh thường ai hết ,lúc ông bằng tuổi bọn họ đã dám ra khu vực an toàn đâu .Mà bọn họ lại đến một trong những nơi nguy hiểm ,cho nên ông đừng có lấy tuổi của mình ra để xem thường thực lực cùng lòng dũng cảm của bọn họ " Cát Minh nói .

" Tôi....tôi hiểu rồi ,tôi thật sự xin lỗi ".

......

Mới có một đêm đầu tiên ở sa mạc mà đã mất đi một người ,ngay cả hài cốt của Đại Kiện mọi người cũng không lấy được ,chỉ có thể để mặc ở dưới lớp cát rồi bị lãng quên theo thời gian.

Màn đêm buông xuống thì nơi đây trở nên rất lạnh lẽo ,khác biệt một trời một vực so với ban ngày nắng gắt

Bầu trời đầy sao ,Mạc Phàm đến chỗ của Tương Thiểu Nhứ ,thấy cô ấy đang ngắm nhìn bầu trời đầy sao ở sa mạc ,nhưng trong lòng nghĩ đến việc khác .

" Cậu theo chúng tớ đến nơi này làm gì ,cậu cũng thấy rồi đấy ,nếu cậu ở nơi này mà bước vào chỗ chết thì ngay cả tớ cũng không cứu được " Mạc Phàm nói .

Mạc Phàm muốn cứu Đại Kiện ,người này khác với những đội viên khác ,trong đôi mắt đó không có sự tự cao ,nhưng tốc độ giết người của phố ma quá nhanh ,không cho nguời khác cơ hội đến cứu .

" Tớ đến đây trải nghiệm thử một lần " Tưởng Thiểu Nhứ trả lời .

" Trải nghiệm ? Cậu không quan tâm cái mạng nhỏ của mình à " Mạc Phàm nói .

Lúc trước đi lịch luyện là đều có những con đường an toàn ,nhưng sa mạc Taklamakan này là một vùng đất chết ,kể cả những thợ săn đại sư cũng sẽ chết .

" Tớ có một người anh trai ,anh ấy luôn yêu thích mạo hiểm ,có một niềm đam mê với những di tích cổ xưa .Chỉ là tớ không hiểu những nơi này đều gần với cái chết thì có gì mà đáng giá .Sống một sống bình thường ,thành thị yên bình cùng vui vẻ bên những người thân trong gia đình mới là quan trọng " Tương Thiểu Nhứ nói .

" Cho nên cậu cũng muốn trải nghiệm loại cảm giác này ,cậu đúng là ngây thơ thật .Con người không ai giống nhau cả ,có người coi cái chết là một mối tình đầu khó mà quên được ,cảm giác đó mang lại cho họ sự sung sướng ,kích thích ,thoải mái hơn là ân ái.Anh của cậu là người như thế còn cậu thì không " Mạc Phàm nói .

Tương Thiểu Nhứ cười khúc khích ,phong tình vạn chủng* đẩy Mạc Phàm một cái :" Cậu không để chú ý đến lời nói của mình được sao ,rõ ràng là tớ đang kể cho cậu nghe chuyện rất là ưu thương* ".

" Ưu thương không nhất định phải buồn bã ,âu sầu .Có thể trêu ghẹo ,cũng có thể cười " Mạc Phàm nói.

" Cậu rất giống anh trai của tớ ở một số chỗ " Tâm trạng của Tương Thiểu Nhứ đã tốt hơn nhiều .

" Thảo nào cậu lại si mê tớ như vậy "

" Ý của tớ là , cậu giống với anh trai của tớ ở điểm là thích lao đầu vào chỗ chết ,không thể sửa được " .

" Tớ rất quý trọng mạng sống của mình "

" Nhưng mà nếu như có chuyện gì quan trọng xảy ra cậu cũng không tiếc hi sinh mạng của mình ,có đúng không ? " Tương Thiểu Nhứ cười cười.

" Cứ cho là vậy đi "

" Sinh mệnh rất quan trọng .."

" Anh trai cậu đã chết thành công ở chỗ nào rồi ? "

" Tớ đang đi tìm ,có lẽ là ở sa mạc này ,hoặc cũng có thể là chỗ khác .Lần cuối cùng tớ gặp anh trai ,thì anh trai tớ có nói là khả năng sẽ đi tìm di tích của đồ đằng mạnh nhất " Tương Thiểu Nhứ nói .


Phong tình vạn chủng : Chính là không cần lúc nào cũng phải cố tỏ ra quyến rũ mà chỉ cần một cái nhíu mày , một ánh mắt lơ đãng cũng đủ khiến bao nhiêu đoá hoa đào nguyện vì ai đó mà nở rộ . Đây chính là sự quyến rũ toát ra từ trong cốt cách chứ không phải vẻ bề ngoài.

Ưu thương : vừa buồn vừa đau lòng.