Toàn Chức Pháp Sư

Chương 1222: Trạm Dịch Bị Chôn Vùi ?



Trans :xSnowballx


" Chúng nó muốn chết hay sao mà bay vào đó ? " Trương Tiểu Hầu khó hiểu.

" Cứ coi như là một nghi thức đi ,chúng nó sẽ bay vào đó ,đốt cháy sinh mệnh của mình trong hoả diễm " Lâm Phi Lịch nói .

" Nghi thức quái quỷ gì thế ? "

Trong lúc mọi mọi người đang nói chuyện thì bạo bụi châu chấu ma vẫn tiếp tục bay vào Hoả Diệm Sơn ,nhiều con đã bắt đầu bốc cháy .Dần số lượng trở nên nhiều hơn tạo thành một mảnh bốc cháy rồi rơi xuống như nhưng lông vũ lửa .

Cảnh tượng như thế làm bầu trời đêm của sa mạc sáng lên ,sáng như một bầu trời đêm mơ mộng .Chỉ là cảnh tượng này do sinh mệnh của hàng triệu bạo bụi châu chấu ma tạo ra cho nên nhìn rất kỳ lạ.

" Đây chính là nghi lễ của bọn chúng sao ,là tự bay vào lửa ư ? " Tương Thiểu Nhứ nói.

Không thể tưởng tượng được số lượng bạo bụi châu chấu ma này có bao nhiêu, nếu mà Hoả Diệm Sơn muốn đốt hết toàn bộ cũng cần thời gian rất lâu .

Tro bụi bay đầy trong bầu trời ,thời gian trôi qua thì ngọn lửa ở đây cũng đang dần tắt.

Không còn hoả diễm thì mọi người mới dám lại gần,Lâm Phi Lịch đi trước ,mọi người đi theo một con đường dẫn lên tới đỉnh núi.

" Tôi cũng không biết từ khi nào mà mỗi khi đến nửa đêm thì những con châu chấu ma tự sát tập thể ,không do dự ,không sợ hãi ,lại còn có cảm giác như rất hưởng thụ .Tôi chưa từng thấy có con châu chấu ma nào sợ hãi trốn thoát cả " Lâm Phi Lịch nói.

" Anh nói là ,cứ về đêm thì bọn chúng sẽ bay tới Hoả Diệm Sơn đang cháy để tự sát ,mỗi ngày đều bị đốt như thế thì chẳng phải những con châu chấu ma đó đã sớm không còn rồi ? " Tương Thiểu Nhứ nói .

" Không phải lúc nào Hoả Diệm Sơn cũng cháy ,tôi cũng không biết quy luật như nào, chỉ biết mỗi khi Hoả Diệm Sơn cháy thì chúng nó sẽ bay đến " Lâm Phi Lịch nói.

" Thật sự rất kỳ lạ "

" Hừ ,hơi kỳ lạ ,bạo bụi châu chấu ma là thảm hoạ của phía Tây ,đi qua chỗ nào thì chỗ đó không còn một ngọn cỏ ,nếu chúng nó bay vào Hoả Diệm Sơn tự sát tập thể thì không phải là một chuyện tốt hay sao ? " Trịnh Thông nói .

" Cũng đúng ,chết càng nhiều thì càng có ít thảm hoạ xảy ra "

" Chỉ sợ là mọi chuyện không đơn giản như thế "

Nhiệt lượng còn sót lại làm cho người ta có cảm giác đang bước đi trên một nồi lẩu ,không bao lâu đã có người không chịu nổi được .

Càng đi lên cao thì nhiệt độ cũng cao lên ,cũng chỉ có những người tu luyện Hoả hệ mới có thể tiếp tục đi tiếp.

" Anh Phàm ,chúng em không đi tiếp được ,nhiệt độ cao quá " Trương Tiểu Hầu đang chảy mồ hôi như mưa ,nói .

Tương Thiểu Nhứ ,Mục Nô Kiều ,Linh Linh cũng không chịu nổi loại nhiệt độ cao này ,nếu còn tiếp tục đi thì sẽ ngất do mất nước .

" Vậy mấy người về trạm dịch trước đi ,để một mình tôi đi là được " Mạc Phàm cũng không ép buộc.

Lâm Phi Lịch cũng tu luyện Hoả hệ ,nói cho Mạc Phàm cứ đi thẳng theo đường núi này là có thể đến đỉnh núi ,nơi đó sẽ có thánh địa hoả hiễm .

...

Mạc Phàm rời đội ,mọi người cũng chỉ còn cách trở về .

Đồng Lập vẫn còn quan tâm đến sự việc của em gái,vẫn không nhịn được mà hỏi :" Phi Lịch ,trong bức thư cuối cùng mà em gái gửi cho tôi có nhắc đến em ấy cùng đội tuần tra đã phát hiện ra mỏ khoáng ,em ấy khẳng định là như thế ,cậu biết chỗ đó không .Tôi muốn đến nơi dó để xem còn dấu vết nào của em ấy không " .

Lâm Phi Lịch hơi do dự ,giống như là không muốn ai nhắc đến hai từ " mỏ khoáng " ,trên mặt lại xuất hiện địch ý .

" Những năm qua tôi bứt rứt không yên ,tôi chỉ muốn biết kết quả ,Phi Lịch,nếu cậu biết tung tích của em gái tôi thì xin hãy nói cho tôi biết đi ,dù chỉ còn lại một bộ xương thôi cũng được ,để tôi còn mang em ấy về quê hương an nghỉ .

" Lâm Phi Lịch, anh thật sự không nhớ rõ em gái của Đồng Lập sao ? " Tương Thiểu Nhứ ôn nhu nói.

Lâm Phi Lịch im lặng một hồi lâu ,cuối cùng cũng nói :" Tôi dẫn anh đi ,nhưng chỉ một mình anh mà thôi ".

" Được ,được ,cảm ơn ,cảm ơn ,tìm được hài cốt của em gái thì tôi có thể giải thích được với cha mẹ của tôi rồi " Đồng Lập nói.

" Cậu...cậu ,đi cùng với tôi " Lâm Phi Lịch chỉ vào Trương Tiểu Hầu .

" Tôi? Hai người đi tìm hài cốt ,sao tự nhiên lại kéo tôi theo " Trương Tiểu Hầu không hiểu .

" Tôi chỉ tin tưởng mỗi cậu " Lâm Phi Lịch nói .

" ......Đồng Lập cũng sẽ không hại anh " Trương Tiểu Hầu nói.

" Trương Tiểu Hầu ,cậu đi cùng với hai người họ đi ,Lâm Phi Lịch cùng sinh hoạt với yêu ma lâu như vậy cho nên việc gì cũng rất nhạy cảm ,sẽ sinh ra địch ý " Tương Thiểu Nhứ nói .

" Vậy được "

....

Nhưng người khác quay về trạm dịch để chuẩn bị cho lộ trình tiếp theo ,Trương Tiểu Hầu ,Lâm Phi Lịch ,Đồng Lập đi về nơi mà trước đó đã phát hiện ra Lâm Phi Lịch .

Ba người đến đó rất nhanh .

Chúng ta đến đây làm gì ? " Trương Tiểu Hầu không hiểu .

Lúc này Lâm Phi Lịch đi tới cuối hang ,đẩy khối đá đang chắn ở đó .

Sau khi đẩy cục đá ra thì Trương Tiểu Hầu phát hiện một lối đi khác ,sâu đến mức không biết dẫn đến đâu .

Ba người đi vào hang tối đen như mực ,bên trong tối đen nhưng Lâm Phi Lịch đã quen đường ,đôi mắt toả ra ánh sáng .

Đi khoảng nửa giờ thì ,ánh sáng hiện ra ,ba người ra khỏi hang .Tới một lòng chảo được bao phủ toàn đá đen .

Đá màu đen lởm chởm ở xung quanh ,trong này không có hạt cát nào cho nên đây là một nơi cách biệt với sa mạc bên ngoài.

" Cô ấy được chôn ở đây ..." Lâm Phi Lịch chỉ vào một đống đá nhô lên ở bên cạnh .

Đồng Lập sững sờ ,khoé mắt đã đỏ lên,thời gian qua lo lắng thì bây giờ cũng đã hoàn toàn an tâm .

" Tôi có thể mang em ấy đi được không ? " Đồng Lập hỏi .

" Có thể "

Đồng Lập nhặt những hòn đá ra ,bên trong còn lại một bộ hài cốt nhỏ ,Đồng Lập nhặt từng khúc xương một cách cẩn thận rồi bỏ vào túi ,có vẻ rất nâng niu .

" Đồng Lập ,quê cậu ở đâu mà cũng có tập tục đưa người đã khuất về an nghỉ tại quê hương ,vì điều này mà cậu không ngại đi theo chúng tôi đến nơi nguy hiểm ,quả là một người trọng tình trọng nghĩa " Trương Tiểu Hầu nói.

" Người nhà biết tin này thì cảm thấy linh hồn khó mà an nghỉ .Trương quân thống ,chúng tôi đã không thờ cũng tổ tiên ,lần này tôi tới đây để tìm thấy em gái tôi trước ngày đó ,để cho em ấy không thành cô hồn dã quỷ .Giờ đã tìm thấy cho nên không thể ở chỗ này cùng mọi người được nữa " Đồng Lập nói.

" Gấp như vậy sao ?? " Trương Tiểu Hầu ngẩn người .

" Đúng thế ,cứ 4 năm thì tổ chức một lần ,dù ai đi đâu thì cứ tới ngày đó đều phải trở về ,nếu không lại phải đợ 4 năm .Tôi cũng không biết có thể trở về được không nhưng cũng không thể để hài cốt của em gái tôi ở nơi này được " Đồng Lập nói .

" Nhưng mọi người còn chưa có ý định trở về "

" Mọi người đã đánh dấu hướng về rồi,tôi đi theo đó thì sẽ ổn thôi, cái phiền phức là sông Hà Khúc , cũng may tôi tu Phong hệ cho nên cũng sẽ không chìm xuống được ,hẳn là có thể trở về một cách an toàn .Lần này đi theo mọi người cũng không ôm hi vọng gì ,cũng không ngờ là gặp được Lâm Phi Lịch ,người anh em Lâm Phi Lịch ,cảm ơn cậu rất nhiều "Đồng Lập nói .

" tôi cũng nói chuyện với cô ấy trong nhiều năm qua ,cậu mang cô ấy đi cũng tốt ,tôi cũng nhớ là cô ấy cũng hy vọng trở về " Lâm Phi Lịch nói.

Trương Tiểu Hầu ngẩn người ,chợt hiểu ra.

Hẳn là Lâm Phi Lịch thường ngồi cạnh ngôi mộ của người này bầu bạn .Chỉ là Trương Tiểu Hầu không hiểu vì sao Lâm Phi Lịch lại không trở lại thành thị ,sống một mình ở nơi này ,chẳng lẽ còn lo lằng điều gì đó không thể dứt bỏ sao ? .

...

Nhìn bóng lưng của Đồng Lập rời đi ,trong lòng Trương Tiểu Hầu cảm thấy xúc động ,vì để mang hài cốt của người em gái về quê hương an nghỉ mà không ngại chạy tới nơi nguy hiểm này ,thật sự là đáng trân trọng.

" Trương quân thống là người ở nơi nào ? " Lâm Phi Lịch đã nói chuyện trôi chảy hơn rất nhiều.

" Đến từ phía Nam ,Bác thành " Trương Tiểu Hầu nói.

" Vậy tại sao lại đến phía Tây ? " Lâm Phi Lịch hỏi.

"Cứ coi như là để mở mang tầm mắt đi,ngược lại là cậu ,tại sao lại kiên trì sống ở đây ? " Trương Tiểu Hầu hỏi.

" Có người bảo tôi ở chỗ này " Lâm Phi Lịch nói .

" Là mệnh lệnh của quân đội ? " Trương Tiểu Hầu sững sờ.

Lâm Phi Lịch gật đầu .

" Suýt chút nữa thì cậu còn quên cả tên mình ,còn ở nơi này thi hành quân lệnh làm cái gì ,người ra lệnh cũng chưa chắc còn sống " Trương Tiểu Hầu nói.

"Người đó đã chết ,tôi cũng gần chết ở đây..." nói đến đây Lâm Phi Lịch ngừng lại ,nhìn lòng chảo trống rỗng này .

" Nơi này có cất giấu thứ gì sao ,tôi cảm thấy cậu rất để ý tới " Trương Tiểu Hầu thuận miệng hỏi .

" Ừm ,tôi còn sống chính là để không muốn thứ đó hoàn toàn bị che giấu .."

" Che giấu ? " Trương Tiểu Hầu không hiểu .

" Cậu vẫn tin rằng trạm dịch ở ốc đảo là do cát nuốt mất ư ? " Lâm Phi Lịch nói .

" Không phải như thế sao ? "

Lâm Phi Lịch cuời cay đắng , nhưng chẳng biết tại sao đôi mắt kia lại tràn ngập sự thù hận .

" Nơi này đã xảy ra chuyện gì ? "Trương Tiểu Hầu cảm giác là có chuyện gì đó ,hỏi một cách nghiêm túc.

Lâm Phi Lịch lắc đầu ,không trả lời .