Trans : xSnowballx
....
Thung lũng đá ,một nhóm người mặc đồ màu xanh xám bao vây phía trong ,bảo vệ ở lối ra .
" Đồng Lập ,tại sao cậu lại làm như thế ,uổng công chúng tôi tin tưởng cậu " Trương Tiểu Hầu hét lên ,ánh mắt giận dữ nhìn Đồng Lập.
" Vì đại sự cho nên dùng một chút thủ đoạn nhỏ cũng có thể hiểu được ,chỉ là Lâm Phi Lịch không hiểu được điều ấy .Chẳng lẽ phải để hắn ta chết trong sa mạc ,ôm bí mật xuống mồ mới bỏ qua sao? Đơn giản là não chết ,giống đội trưởng Chu như đúc " Đồng Lập nói.
" Hahaha ,mấy người cũng thật là ngu xuẩn ,thật sự nghĩ rằng chúng tôi đến đây khai hoang vì hạnh phúc của con người sao? Buồn cười thật đấy ,lấy tính mạng chỉ để đổi lấy danh tiếng thôi sao, người nào thích thì tự đi mà làm .Lúc đầu cũng chẳng liên quan tới mấy người đâu ,nhưng mà do mấy người đã biết thứ không nên biết ,vậy thì đành nhận kết cục xứng đáng thôi "Trịnh Thông phá lên cười .
" Trịnh Thông ,cậu còn để đoàn trưởng tôi vào mắt không hả " Cát Minh tức giận nói.
" Thật có lỗi với đoàn trưởng ,từ đầu chúng tôi muốn làm một cách lặng lẽ ,nhưng mà do Lâm Phi Lịch nhận ra tôi cho nên cũng không còn cách nào khác " Đồng Tráng nói .
" Mấy người trước kia từng là lính tuần tra ở đây ? " Cát Minh nhìn các đội viên phản bội ,cả trái tim đều lạnh.
Kim chiến đoàn thợ săn trải qua sự kiện Hắc Giáo Đình ,cũng coi như là bị tổn thất nặng nề ,cho nên Cát Minh muốn nhờ chuyện này để tăng thêm danh tiếng ,để cho người mà mình tin tưởng - Đồng Tráng phụ trách đi tìm người ,nào ai biết hành động liều chết đi khai hoang bị người ta lợi dụng.
Xung quanh đây là quân đội ,nhìn thấy trung sĩ có sẹo trên mặt ,Cát Minh càng thêm bất lực .
" Lâm Phi Lịch ,tao cho mày một cơ hội cuối cùng ,đại địa chi nhị ở đâu " Đồng Lập bóp cổ Lâm Phi Lịch ,đôi mắt muốn lồi ra ,đó là một cảm xúc tham lam cùng phẫn nộ xen lẫn vào nhau.
Trương Tiểu Hầu nhìn Đồng Lập cứ như biến thành một người khác ,trong lòng càng tự trách bản thân .
Tại sao mình lại suy nghĩ mọi chuyện đơn giản ,tại sao lại tin những lời của Đồng Lập nói.
Tên này không phải đến đây tìm hài cốt của em gái ,em gái có chết thì hắn cũng không quan tâm ,mà chỉ quan tâm tới đại địa chi nhị ,thứ mà có thể tạo ra một thành thị trên sa mạc này.
" 11 năm trước trạm dịch bị vùi lấp là do mấy người đúng không ? " Tương Thiểu Nhứ lạnh lùng hỏi.
Trong quá trình Tương Thiểu Nhứ giúp Lâm Phi Lịch khôi phục kí ức thì có thấy một ít thông tin .Những hình ảnh đó đáng sợ ngay cả mình còn không dám nhìn chứ đừng có nói là Lâm Phi Lịch ,cho nên chỉ khôi phục năng lực ngôn ngữ cùng một chút kí ức ,coi như là giúp Lâm Phi Lịch quên đi những chuyện kia .
Để ai cũng không nghĩ tới,lần này bọn họ đi theo đội khai hoang thì còn có một đôi quân của quân đội cũng đi theo sau ,bọn họ đã sớm lên kế hoạch để đi vào sa mạc này một lần nữa.
Đồng Lập trở về trước cũng không phải mang hài cốt của người em gái về ,mà là thông báo cho đội quân này tới.Chờ đến lúc mọi người nhận ra thì cũng đã bị bao vây .
" Tôi là người đã diệt cái trạm dịch này " Đúng lúc này thủ lĩnh quân ti Thạch Thiên Thọ nói ra một cách vô cảm.
" Ông không sợ bị toà án quân đội xử tử sao " Trương Tiểu Hầu tức giận nói .
Cùng là quân nhân ,Trương Tiểu Hầu không thể tha thứ cho hành vi này của Thạch Thiên Thọ được .
Là quân nhân thì nên bảo vệ trạm dịch ,bảo vệ thị trấn ,bảo vệ thành phố .Đã không làm được những điều trên mà còn phá hủy một trạm dịch có quy mô với một ngôi làng .
Đáng hận hơn là hắn đã bịt kín thông tin ,báo cáo với cấp trên là bị một trận bão cát lớn chôn vùi ,chôn vùi luôn tội ác tày trời 11 năm ,để mọi người quên việc này .Nếu không phải Lý Tứ Trọng phát hiện ra bí mật của Đồng Tráng cùng Trịnh Thông thì bọn họ còn chẳng nhận ra mình đang bị lợi dụng.
" So với một thành phố thì một trạm dịch có đáng gì .Đừng nói với tôi đạo lý làm người ,ở sa mạc chỉ có theo một quy tắc ,ai còn sống thì mới có quyền được nói ,yêu cầu của tôi rất đơn giản ,đưa đại địa chi nhị ra đây. Giao cho những thành phố vô dụng thì chẳng mấy chốc mà cạn sạch năng lượng .Trạm dịch thì vẫn mãi là trạm dịch ,không thể nào là một ngôi làng ...Đưa đại địa chi nhị cho tôi, tôi tạo ra một thành phố ,một thành phố duy nhất có thể tồn tại được trong sa mạc?.Thành phố sa mạc ,phía Bắc là mỏ tài nguyên khoáng sản vô tận, xa hơn là núi lửa tự nhiên ,phía Tây là xác chết của những côn trùng khác nhau lấy mãi không hết ,thành phố này sẽ trở nên siêu việt hơn tất cả " Thạch Thiên Thọ nói .
" Thân là một quân nhân ,bất kỳ vật riêng đều phải nộp lên cho cứ điểm quân sự .Ông muốn chiếm làm của riêng ,muốn làm hoàng đế một phương mà thôi ,đừng nói những lời đàng hoàng như thế ,loại người tự tay diệt đi một trạm dịch như ông ,giống những như những con côn trùng ,những con giòi trong hang động ,kiến ma làm cho người ta cảm thấy buồn nôn " Trương Tiểu Hầu tức giận nói .
" Lâm Phi Lịch, tôi biết là lão đội trưởng đã bí mật nói cho cậu biết vị trí của đại địa chi nhị ,tôi cũng biết là đại địa chi nhị ở chố này.Nhưng mà cậu biết không ,tôi không có kiên nhẫn để lật từng hòn đá ở đây để tìm .Tôi cho cậu một cơ hội cùng, một là nói ra vị trí ,hai là cậu có thể không nói ,nhưng cứ một phút trôi qua thì tôi sẽ giết một người, giết đến khi nào chỉ còn mỗi mình cậu .Nếu cậu không nói thì những người vô tội này sẽ phải chôn cùng cậu ,còn tôi thì tay không đi về " Thạch Thiên Thọ nói.
Ánh mắt Thạch Thiên Thọ nhìn Trương Tiểu Hầu .
Ánh mắt của Thạch Thiên Thọ lạnh lùng ,Đồng Tráng cùng Trịnh Thông đi lên nhấn người Trương Tiểu Hầu xuống cát .
Lâm Phi Lịch như một dã thú bị chọc giận ,nhưng có nhiều quân nhân giữ lại ,không thể động đậy .Những người khác cũng bị khoá chặt ,ngay cả pháp sư siêu giai như Cát Minh cũng không thể động đậy .
" Tên nhóc thối ,nhìn cậu ngông cuồng như thế nào cũng có chức vị cao ,tiền đồ vô lượng ,hahaha ,nay rơi vào tay của bọn tao rồi thì biến thành một bộ xương khô nằm trong cát đi " Trịnh Thông đá Trương Tiểu Hầu một phát ,chế giễu như một tên bệnh hoạn.
Trịnh Thông cảm thấy tiếc rằng không phải là Mạc Phàm ,để mình tự tay tra tấn nó ,dù sao cũng đã ngứa mắt nó lâu rồi.
" Đã nhiều năm trôi qua mà ngay cả một chút áy náy cũng không có "đôi mắt Lâm Phi Lịch đỏ bừng chất vấn .
" Tại sao lại phải áy náy ,người nên áy náy là lão đội trưởng ấy , nếu chịu giao đồ ra sớm thì tôi cũng đã cho nguời tới đón những người ở trạm dịch đi rồi.Mà như thế những người đó đâu có bị châu chấu ma ăn đến không còn gì " Thạch Thiên Thọ nhướng mày nói .
" Những bạo bụi châu chấu ma đó là ông dẫn đến ,đừng tưởng tôi không biết " Lâm Phi Lịch quát lên .
" Cứ coi như là tôi đi ,còn cậu mau chóng quyết định đi ,tôi biết cậu là nguời không sợ chết ,chọn những người này chôn cùng bí mật theo cậu ,hay chọn giao đại địa chi nhị ra ,đó là quyết định của cậu " Thạch Thiên Thọ nói .
Lâm Phi Lịch suy sụp tinh thần ,sự việc 11 năm trước đã là một sự đả kích lớn .
Lâm Phi Lịch còn sống ,việc đầu tiên là trông coi đại địa chi nhị , thứ hai là tự tay xé xác Thạch Thiên Thọ ra.
Trạm dịch có hơn 200 người ,có bộ đội tuần tra biên phòng ,có thợ săn nghỉ ngơi ở đây ,thậm chí là người dân bản địa sa mạc .Thạch Thiên Thọ dẫn bạo bụi châu chấu ma tới đây ép đội trưởng phải giao ra đại địa chi nhị ,đội trưởng không đồng ý ngay lập tức Thạch Thiên Thọ cùng người vận chuyển của hắn thi triển linh vực ngăn lại nơi này để cho những bạo bụi châu chấu ma ăn thịt từng người một .
Lâm Phi Lịch sống sót là bởi vì trong lúc tuyệt vọng đã ăn rắn độc sa mạc ,rơi vào tình trạng chết giả ,bạo bụi châu chấu ma cũng không ăn xác chết chứa kịch độc .
Lâm Phi Lịch tỉnh lại thì mỗi ngày đều tìm loại rắn độc sa mạc này để ăn ,lấy độc trị độc để duy trì mạng sống ,cho nên đây cũng là nguyên nhân Lâm Phi Lịch không rời khỏi sa mạc .
Lâm Phi Lịch đã trở nên giống quái vật ,nhưng như thế mới tồn tại được ở nơi này .Những người khác đều đã chết rồi ,tất cả là do dã tâm của Thạch Thiên Thọ .
Trong một khoảng thời gian dài thì Lâm Phi Lịch cảm thấy Thạch Thiên Thọ không có ý muốn giết tất cả mọi nguời , chỉ muốn lấy được đại địa chi nhị ,cũng không nghĩ tới sẽ gây ra thảm kịch như này ,chẳng qua là muốn hù doạ đội trưởng mà thôi.
Nhưng Lâm Phi Lịch đã sai ,Thạch Thiên Thọ không quan tâm tới sống chết của bất kì ai.Chỉ nghĩ đến thứ mình muốn ,là một quân nhân ,có được một quân đội riêng ,càng muốn sống một cuộc sống giàu có ,tạo ra một thành phố ở một nơi xung quanh tràn ngập nguy hiểm mày ,làm một vị vua sa mạc .
Qua nhiều năm thì quân đội riêng đã trở nên to lớn ,cho thấy từ đầu đến cuối vẫn không từ bỏ đại địa chi nhị ,trong lòng không có ân hận về tội ác mà mình gây ra .
" Đã hết thời gian ,chào tạm biệt người bạn cậu mới quen đi chứ ,ầy,quên không nói đây là quân thống ở Tần Lĩnh ,tuổi còn trẻ ,thành tích nổi bật ,là anh hùng của Cố Đô cứu sống hàng triệu người .Chậc chậc chậc ,nếu thêm mấy năm nữa có thể ngồi vào cấp bậc như tôi ,là một người có tiền đồ vô lượng ,lại vì loại người ngu xuẩn như cậu mà bị chôn xác ở chỗ này " Thạch Thiên Thọ đạo dức giả nói .
Lâm Phi Lịch sững sờ ,nhìn Trương Tiểu Hầu ,không ngờ rằng còn trẻ như vậy đã là quân thống ,lại còn cứu nhiều người .
" Tôi sẽ nói ,nhưng ông có cam đoan là thả bọn họ ra không ? " Lâm Phi Lịch hít vào một hơi thật sâu, nói với Thạch Thiên Thọ .
" Đó là chuyện đương nhiên "
" Nhưng bọn họ đã biết bí mật của ông ,tôi lại cảm thấy ông sẽ không để một ai sống " Lâm Phi Lịch nói .
" Hahahaha ,sao cậu ngu vậy hả Lâm Phi Lịch ,sự việc 11 năm trước thì còn ai quan tâm ? Cho dù chứng minh được thì làm sao .Giờ tôi là một quân ti ,không có bằng chứng thì toà án quân sự cũng chẳng làm gì được .Cho dù họ nghe được thì sao ,tôi cũng kể chuyện cũ ,đó cũng không phải bằng chứng " Thạch Thiên Thọ cười ,không để ai vào mắt ,bao gồm cả Cát Minh .
Dù cho Cát Minh là ma pháp sư siêu giai thì ,so về quyền lực cùng chức vị thi một kim chiến đoàn thợ săn làm sao mà bằng được với một quân ti như Thạch Thiên Thọ ? .
" Thả bọn họ ra rồi tôi nói vị trí " Lâm Phi Lịch nói.
" Được ,Trịnh Thông, Đồng Tráng ,thả người ".
" Để các cô gái đi trước " Trương Tiểu Hầu chỉ Mục Nô Kiều ,Tương Thiểu Nhứ .
" Vẫn tỏ ra là một anh hùng ,được thôi ,thả họ ra " Thạch Thiên Thọ xua tay ,không để hai người con gái này cho dù sắc đẹp mê người .
So sánh với một thành phố sắp được tạo nên,có thể khống chế mấy chục vạn người ,mấy trăm vạn nguời thì hai người này không đáng để Thạch Thiên Thọ nhắc tới .