Toàn Chức Pháp Sư

Chương 1275: Đồ Đằng Thú - Bá Hạ



Trans : xSnowballx

Bí Hí (chữ Hán: 贔屭; phiên âm: Bixi; Wade–Giles: Pi-hsi, nghĩa là “gắng sức làm”) hay còn gọi là gọi là quy phu bát phúc ,hay Bá Hạ ,thạch long quy là một sinh vật thần thoại trong văn hóa Trung Quốc và lan ra một số nước trên thế giới. Bí Hí là một trong chín đứa con của Long Vương và mang hình dáng của con rùa, dùng để đỡ các vật nặng, nó có thể cõng được tam sơn ngũ nhạc không mỏi. Bí Hí là con trưởng của rồng là con vật có hình dáng mình rùa, đầu rồng. Ngày nay, chúng thường được chạm khắc trang trí làm bệ đỡ cho các bệ đá, cột đá, bia đá.Tên gọi Bí hí dùng để chỉ Rùa khi nó đội các vật nặng (tháp, công trình kiến trúc), hoặc chỉ các chân đỡ giống như chân Rùa.

Biểu tượng cho " tuổi thọ và điềm lành", và mang những ý nghĩa như cấp bậc địa vị, thờ cúng tổ tiên .Người ta nói rằng chạm vào nó sẽ mang lại phước lành.


" An nguy quốc gia ? " Mạc Phàm nâng lông mày lên ,chẳng lẽ sắp xảy ra chuyện gì đó to lớn .

Thiệu Trịnh nhấp chén trà ,khẽ thở dài :" Hi vọng là tôi đoán sai ,như thế mà nói thì đường ven biển Đông Hải của chúng ta mới yên ổn ,cũng có thểt tránh được một trận chiến tranh đổ máu .Nhưng giờ tôi khẳng định tới 90% trận chiến đổ máu kia sẽ tới, bờ biển Đông Hải cùa chúng ta sẽ gặp được một thử thách to lớn ".

" Thế rốt cuộc là tai hoạ ngầm gì ? " Mạc Phàm hỏi.

" Là hải yêu ,hẳn là mấy năm sau chúng ta sẽ có một trận chiến với hải yêu ,tôi vốn hi vọng hiệp hội ma pháp Châu Á sẽ nhận trách nhiệm hải dương này.Nhưng đề nghị này bị Tô Lộc bác bỏ ,nói cách khác thì chỉ một mình quốc gia chúng ta đối mặt với chiến tranh đến từ Thái Bình Dương .Cho tới lúc đó lan rộng ra bao nhiêu km đường ven biển thì cũng khó nói trước được .Mà cậu cũng biết quốc gia chúng ta có nhiều tai nạn ,yêu ma hung tàn có bản tính hung hăng xâm lược .Bên phía quân đội điều động tất cả người thì mới miễn cuỡng đảm bảo cho mỗi một thành phố an bình ,mà khi nào chiến tranh với hải yêu thì cũng khó mà rút ra đủ quân số để chống lại đế quốc hải yêu mạnh mẽ ....Tôi đã đề xuất chiến lược đường ven biển nhưng tất cả lực lượng còn kém rất xa so với quy mô chiến tranh .Đại khái là 5 năm trước có một vị khảo cổ pháp sư nói chuyện với tôi trắng đêm ,người đó nói với tôi là có một thứ trong quốc gia của chúng ta đang ngủ say ,mạnh mẽ đến mức có thể dập tắt được chiến tranh .Nếu có thể thức tỉnh được thì sẽ loại bỏ được nguy cơ đường ven biển,mà tôi cũng đồng ý với suy nghĩ này ,vì thế tôi đã giao cho người đó nhiệm vụ đi tìm các di tích cổ ,tim các đồ đằng thú thất lạc " Thiệu Trịnh nói.

Mạc Phàm suy nghĩ một lúc ,trong đầu nghĩ tới một cái tên ,thế là hỏi thử :" Có phải người ông nói tới là Tương Thiểu Quân đúng không ?".

" Đúng thế ,là cậu ta ,lúc đầu tôi hy vọng người này là có thể giải quyết tai hoạ ngầm đường ven biển ,nhưng mà lại mất tích trên đường tìm kiếm di tích cổ .Kế hoạch khôi phục lại đồ đằng thú mà cậu ta kể với tôi cũng bị đứt đoạn " Thiệu Trịnh thở dài .

" Vậy ông hi vọng tôi có thể nhận nhiệm vụ vĩ đại này,đánh thức những đồ đằng thú đã ngủ say , đã chìm trong quên lãng .Chuẩn bị cho tốt trước khi tai hoạ ngầm ven biển xuất hiện ? " Mạc Phàm nói.

" Đúng vậy ,tôi hi vọng cậu có thể gánh vác trách nhiệm này ,đồ đằng thú khá là đặc biệt nếu người không có duyên với chúng nó thì cũng sẽ không gặp được .Cậu thân thiết với đồ đằng huyền xà ,lần này là đồ đằng nguyệt nga hoàng ,tôi hi vọng cậu có thể thức tỉnh thêm một hai con nữa như thế thì đường ven biển của chúng ta mới có được một chút bảo hộ .Nguy cơ đường ven biển lần này nặng nề hơn so với sự tưởng tượng của chúng ta nhiều ,tôi là cảm thấy cần phải phòng bị ,nhưng đáng tiếc là bên phía hiệp hội ma pháp Châu Á cũng không đồng ý với ý kiến phòng bị chu đáo này của tôi.Bao gồm các phe phái trong nước cũng không ủng hộ .Tôi cảm thấy hạn chế quân lực ,tài nguyên thì bị lãng phí .Tôi cũng chỉ gom lại được lực lượng của những thứ kia ,nếu có đồ đằng thú viện trợ thì tôi cảm thấy an tâm hơn rất nhiều " Thiệu Trịnh nói .

" Tai hoạ ngầm đường ven biển thật sự nghiêm trọng như vậy sao ? " Mạc Phàm hỏi.

Thiệu Trịnh gật đầu:" Rất nghiêm trọng ,nghiêm trọng hơn những cuộc chiến chúng ta từng trải qua .Một phần ven biển rất có thể bị thất thủ .....tôi hi vọng cậu có thể tin tưởng vào suy đoán này của tôi ,cũng như là giúp đỡ tôi ".

" Phàm Tuyết Sơn của tôi ở ngay duyên hải ,nếu như duyên hải thật sự bị thất thủ thì Phàm Tuyết Sơn cũng sẽ gặp tai hoạ .Nói thật thì tôi cảm thấy hứng thú với đồ đằng thú ,lại thêm đại nghị trưởng Thiệu Trịnh tự mình tới đây bàn bạc với tôi chuyện này thì tôi cũng không có lý do gì để cự tuyệt ,chỉ là tôi lo lắng thực lực tôi có hạn ,không thể làm cho một đồ đằng thức tỉnh được " Mạc Phàm nói.

" Không sao ,chỉ cần cậu cố gắng hết sức thì tôi cũng đã vô cùng cảm kích rồi " Thiệu Trịnh nói một cách chân thành .

Làm đại nghị trưởng nhưng cũng sẽ có nhiều việc cảm thấy bất lực.

" Ngài cũng đừng quá lo lắng ,tìm kiếm đồ đằng với tôi cũng là một loại tu hành ,mà nếu không có đồ đằng huyền xà bảo bọc tôi thì lúc ở Parthenon thần miếu đã chết một vạn lần rồi " Mạc Phàm nói.

" Là do lá gan cậu lớn ,về chuyện đồ đằng thì xin nhờ vào cậu,tôi sẽ đưa những tài liệu mà Tương Thiểu Quân thu thập được cho cậu .Trong đó hẳn là cũng có ghi chép về nguyệt nga hoàng ,mà về chuyện này thì cậu phải để ý ,đừng để Tô Lộc đạt được mục đích ,hắn ta đã nhòm ngó đồ đằng quốc gia của chúng ta lâu lắm rồi .Nhưng chính là do quốc gia chúng ta đã lãng quên thần thủ hộ ,nói gì thì nói cũng không thể rơi vào tay nguời ngoài được " Thiệu Trịnh nói .

" Đó là điều đương nhiên " Mạc Phàm nói.

" À đúng rồi, còn sự việc khá bí ẩn ,tôi cũng thể nói cho cậu biết được " Thiệu Trịnh nói.

" Sự việc gì ? "

" Còn không phải là đội viên quốc phủ Triệu Mãn Duyên mất tích sao ,người ta nói bị một con cự thú ăn,đã chết rồi " Thiệu Trịnh nói .

" Đúng là thế ,có chuyện gì sao ? " Mạc Phàm nói.

" Căn cứ vào tài liệu mà Tương Thiểu Quân thu thập được thì thứ nuốt Triệu Mãn Duyên rất có thể là đồ đằng " Thiệu Trịnh nói .

" Là một một đồ đằng ? " Mạc Phàm kinh ngạc ,nói.

" Nếu không sai thì đó là Bá Hạ " Thiệu Trịnh nói.

" Bá Hạ ? " Mạc Phàm sững sờ ,mơ hồ là có nghe qua cái tên này rồi.

" Trong nước chúng ta có tứ đại đồ đằng mạnh nhất ,Huyền Vũ là một trong số đó ,mà Huyền Vũ có hai hậu duệ ,một là đồ đằng Huyền Xà mà cậu có quan hệ mật thiết ,hai là Bá Hạ .Để nói thì đồ đằng sẽ không làm hại con người mặc dù chúng đã bị lãng quên ,xem con người là con dân của nó như cũ .Nhưng không biết vì sao Bá Hạ lại ăn Triệu Mãn Duyên " Thiệu Trịnh nói.

"Khi chúng tôi đến Nhật Bản thì Bá Hạ vẫn luôn đi theo " Mạc Phàm nói.

" Vậy các cậu đã xảy ra chuyện gì sao ? " Thiệu Trịnh hỏi .

Mạc Phàm nhớ lại cẩn thận thì cảm thấy chỉ có cái mõ cụ trên tay của Triệu Mãn Duyên là có khả năng.

Sau đó Mạc Phàm kể lại chuyện mõ cụ cho Thiệu Trịnh nghe.

Thiệu Trịnh suy nghĩ một lúc lâu rồi nói :" mõ cụ kia hơn phân nửa là biểu tượng của Bá Hạ ,rất nhiều đồ đằng thú đều có biểu tượng ,có thể kí khế ước linh hồn với chúng ,sau đó thì đồ đằng thú sẽ bảo hộ ở bên cạnh.Thời xa xưa thì chỉ có thủ lĩnh bộ lạc mới được giữ biểu tượng đồ đằng ".

" Vậy thì Triệu Mãn Duyên nhặt được bảo bối rồi .Khó trách lúc tôi nhìn hoa văn cổ xưa trên mõ cụ thì nó giống với đảo giữa hồ ở Hàng Châu ,hoá ra cũng là đồ đằng ,hơn nữa Bá Hạ với Huyền xà còn là anh em ,nói như thế thì Triệu Mãn Duyên vẫn chưa chết ? " Mạc Phàm nói.

" Nếu như cậu ta có nắm giữ biểu tượng đồ đằng, đồ đằng thú cũng sẽ không làm cậu ta bị thương đâu " Thiệu Trịnh nói.

" Vậy thì tốt rồi ".

Nghe được phần suy đoán này của Thiệu Trịnh làm Mạc Phàm yên tâm hơn rất nhiều ,xem ra Triệu Mãn Duyên không chết mà còn gặp may .