Trans : xSnowballx
Bệnh viện tư nhân Lô Giang ở Ma Đô ở giữa những khu rừng tuyệt đẹp ,có vị trí độc đáo giữa núi .Làm cho bệnh viện này trở thành nơi xa xỉ mà nhiều người mơ ước ,người thường ra vào nơi đây không phải là các bệnh nhân ,mà là các nhân viên chăm sóc .Thường thấy một ông lão đẩy xe lăn có những nhân viên chăm sóc ,ngay cả tốc độ gió thổi cũng phải thăm dò .
Ở lầu bốn có một phòng bệnh khổng lồ ,vì trời đã đêm cho nên hộ lý chăm sóc cũng đã giảm đi bớt ,chỉ có mấy người ở lại 24/24h ,hai y tá cũng biểu hiện ra vẻ mệt mỏi ,trông rất phờ phạc .
"Mẹ ,để con đưa mẹ về ,mẹ ở đây không quen" người đàn ông với mái tóc sáng bóng nói.
" Mẹ muốn ở chỗ này " người phụ nữ nói .
"Được rồi ,vậy để con ở lại đây trông nom " người đàn ông nói .
" Được ...được rồi ,Hữu Càn à ,không có con thì mẹ cũng không biết phải làm sao mới ổn được " người phụ nữ có vẻ khá tiều tụy.
Một gia đình bỗng nhiên thành ra bộ dạng lạnh lẽo này ,ngoại trừ cảm giác đau khổ cùng lo lắng thì Bạch Minh Tịnh cảm thấy bản thân đã không chịu được nữa .
Sau khi người đàn ông đưa Bạch Minh Tịnh đi ,trở về lầu bốn ,ánh mắt nhìn người đàn ông có vết sẹo trên mặt ,nói :". Đêm nay ngươi giúp ta làm một chuyện " .
" Ngay cả cậu cũng không tự ra tay được ,đúng không ? " Người đàn ông mặt sẹo nói .
" Đến hai giờ sáng thì ra tay ,không ngờ lão già này lại sống dai như vậy " Triệu Hữu Càn nói .
" Cậu là người máu lạnh nhất mà tôi từng thấy " người đàn ông mặt sẹo nói.
" Một tên sát thủ như ngươi không có tư đánh giá ta " Triệu Hữu Càn hừ lạnh.
Người đàn ông mặt sẹo dựa vào cửa nhìn Triệu Hữu Càn rời đi , trong mắt không có ý tốt.
Người đàn ông mặt sẹo có thành kiến với Triệu Hữu Càn ,nếu không phải nhận tiền cọc thì vợ mình cũng không bị con quái thú kia nuốt mất .
Mà theo chân Triệu Hữu Càn cũng có điểm tốt ,chi ít là đợi Triệu Hữu Càn thừa kế Triệu thị thì mình cũng có lợi ích lớn .
Nhìn đồng hồ ,Bối Khải ( 贝肯: Becken) hút một điếu thuốc ,thảnh thơi nhả khói .
" Tiên sinh ,đây không phải chỗ ngài có thể hút thuốc ,ngài có thể tới cuối hành lang để hút " y tá dáng vẻ buồn ngủ nói .
Bối Khải cười ,không bận tâm ,đi tới cuối hành lang.
" Tiên sinh ,chờ một chút ,chúng tôi phải tiêm thuốc cho Triệu lão gia ,trước tiên ngài để bác sĩ Mạc vào " y tá nói.
"Cửa mở rồi ,đi vào đi " Bối Khải đưa thẻ mở cửa cho ý tá .
Y tá nhận lấy ,đặt một bên ,lấy ra những thứ cần cho việc chăm sóc .
Không bao lâu thì có một bác sĩ nam đeo khẩu trang đi tới ,ánh mắt cảnh giác nhìn Bối Khải ở cuối hành lang ,rất nhanh chuyển chỗ khác ,ý tá cầm thẻ mở cửa gật đầu.
Đi vào phòng bệnh ,phòng bệnh khá rộng rãi ,có đầy đủ các trang thiết bị ,vật dụng,nhưng mà cảm giác lãnh lẽo.
Phòng bệnh có cửa sổ sát đất ,từ bên ngoài có thể quan sát vào bên trong ,sau khi vào thì y tá kéo hết rèm lại ,hai vệ sĩ pháp sư gia tộc thấy không hợp lí ,nhưng khi bị y tá trừng mắt thì lại thôi ,rèm cửa được kéo lên .
....
" Cảm ơn ông giúp tôi việc này " bác sĩ nam nói.
" Cậu nhanh một chút đi ,tên kia hút thuốc xong là sẽ quay lại " y tá nói .
Bác sĩ nam vội vàng đến giường bệnh ,khi nhìn thấy lão nhân gia trên giường bệnh, trên mặt không có tức giận ,vàng mắt hai bên đỏ lên.
Trong ấn tượng của Triệu Mãn Duyên ,khuôn mặt uy nghiêm này khống chế toàn bộ gia tộc ,kiên nhẫn cùng nuông cưng chều mình .Nhưng hiện tại biến thành một người không khác gì cây khô ,làm cho Triệu Mãn Duyên có cảm giác thở khó khăn .
Hít một hơi thật sâu ,cổ họng đều chua xót ,Triệu Mãn Duyên cố gắng điều tiết lại cảm xúc của mình .
Mà ngay lúc này tấm thân như cây khô khẽ nhúc nhích ,đôi mắt mở ra chầm chậm nhìn Triệu Mãn Duyên .
Triệu Mãn Duyên sững sờ ,không dám lên tiếng.
Bàn tay lão nhân gia sờ mặt Triệu Mãn Duyên nhẹ nhàng .
Lúc này Triệu Mãn Duyên còn đang đeo khẩu trang ,không nghĩ tới cha vẫn còn nhận ra mình ,bàn tay không có nhiệt độ sờ lên mặt ,Triệu Mãn Duyên cũng không kiềm chế được mà rơi nước mắt.
Hai tay Triệu Mãn Duyên cầm lấy bàn tay kia ,trong lòng có rất nhiều lời muốn nói ,nhưng chỉ có thể nghẹn ngào .
" Cha ..." Triệu Mãn Duyên điều tiết tốt tâm trạng ,điều làm Triệu Mãn Duyên bất ngờ bàn tay của lão nhân gia không có chống đỡ mà rơi xuống .
Đôi mắt rực sáng kia lúc này cũng đã nhắm lại ,khuôn mặt kia đã giảm bớt đau khổ ,cũng không có tức giận.
Cha mất rồi .
Trái tim không còn đập ,thân thể cũng đã lạnh ,đã rời đi thế gian này rồi .
Thất thần ngồi ở đó ,trong lòng Triệu Mãn Duyên nổi lên một cơn sóng lớn ,khuôn mặt đau đớn ,quằn quại .
"Cha ....cha đã chờ con suốt ư ?" Triệu Mãn Duyên nhìn lão nhân gia đã rời khỏi thế gian này,không biết qua bao lâu mới nói ra câu này.
Sau khi kết thúc học phủ chi tranh thì tình hình bệnh của cha cũng đã đến giai đoạn cuối ,Triệu Mãn Duyên nghe được cha sẽ không sống nổi nửa tháng hoặc hơn. Vì không để cha bị ốm đau bệnh tật hành hạ nữa cho nên bọn họ đã đồng ý cho cha yên nghỉ sớm hơn .
Nhưng mà đã qua hơn năm ,vẫn còn lại một hơi thở.
Cha vì muốn nghe tin mình bình yên vô sự ,vì muốn được nhìn thấy mình lần cuối...miễn cưỡng chịu đựng dằn vặt hơn nửa năm.
Triệu Mãn Duyên không khống chế được cảm xúc bị đè nén này ,giống như một đứa trẻ vùi đầu vào ngực lão nhân gia ngày càng lạnh rồi khóc.
Y tá ở một bên cũng thở dài khi nhìn cảnh này .
Vừa mới gặp sau mà đã sinh tử biệt ly ,bên này thì chịu đựng dằn vặt bệnh tật suốt nửa năm ,tin rằng nửa năm này đối với người này còn lâu hơn so với một đời trước.
May mắn là có thể đợi được.
Có thể yên tâm nhắm mắt.
......
" Tiên sinh ,trên người ông còn mùi khói thuốc cho nên không thể vào " một y tá khác ở bên ngoài lên tiếng.
" Đã đến giờ rồi ,mùi khói với lão già kia có khác gì nhau đâu " Bối Khải cười.
" Sao ông có thể nói như vậy được ,đó là bệnh nhân ,chỉ cần bệnh nhân vẫn còn một hơi thở thì vẫn là người sống " y tá mắng .
" Ngươi không biết ta làm gì chứ ? " Bối Khải nhìn y tá cô chấp này ,nói một cách lãnh lẽo :" việc của các ngươi là cứu người ,còn ta thì ngược lại " .
Y tá cảm giác được ánh mắt đáng sợ của người đàn ông ,không tự chủ lùi về sau mấy bước.
Bối Khải mở cửa ,nhìn chằm chằm vào tên bác sĩ nam đeo khẩu trang .
" Cậu là ai ? " Bối Khải lộ ra địch ý rất lớn,con mắt như sắc như kiếm nhìn Triệu Mãn Duyên.
" Tiên sinh ,à bác sĩ Mạc ,hôm nay là do bác sĩ Mạc phụ trách " y tá nhạy bén ,vội vàng nói .
" Bỏ khẩu trang xuống " Bối Khải không ra tay ,lạnh lùng ra lệnh .
" Bối Khải tiên sinh ,ngài không nên thô lỗ như vậy "
" Không liên quan tới ngươi " Bối Khải lạnh lùng nhìn y tá ,cả người ý tá như đông cứng lại ,sợ hãi không nói ra được.
Bối Khải đi tới Triệu Mãn Duyên ,ra lệnh một lần nữa :" Bỏ khẩu trang xuống "
Triệu Mãn Duyên cảm nhận được áp bách cực kì mạnh từ tên này ,hơi thở cũng trở nên nặng nề .
Triệu Mãn Duyên nhận ra tên này ,chính là một trong hai sát thủ mà Triệu Hữu Càn thuê tới giết mình .Hắn ta là một tên siêu giai pháp sư ,Triệu Mãn Duyên không phải đối thủ của hắn .
Dưới sự áp bức của tên này ,Triệu Mãn Duyên tháo khẩu trang ra ,gương mặt đẹp trai nhưng tiều tụy.
Bối Khải nhìn Triệu Mãn Duyên ,sát khí trên người đột nhiên tăng dữ dội nhưng vài giây sau thì biến mất .
"Ngại quá ,trước đây chưa từng thấy bác sĩ ,bác sĩ Mạc đúng không ,lão nhân gia thế nào rồi ?" Bối Khải xua đi sát khí ,trên mặt không có thành khẩn cùng áy náy.
" Mất rồi,vừa mới mất " Triệu Mãn Duyên trả lời hững hờ .
" Ồ? Vậy thì tôi lại ít đi một phần tội lỗi " Bối Khải nói .
" Để gia đình tới lo hậu sự đi " Triệu Mãn Duyên đeo khẩu trang vào ,khuôn mặt lạnh lùng đi ra khỏi bệnh viện .
" Bác sĩ yên tâm ,nhà này không có gì ngoài tiền ,tuyệt đối là một đám tang cực lớn ,khà khà " Bối Khải nói
Triệu Mãn Duyên hít một hơi,sau đó bước tiếp ra khỏi bệnh viện ,y tá kia cũng vội vàng đi theo.
.....
......
Rời khỏi bệnh viện ,Triệu Mãn Duyên thở khó khăn ,những giọt nước mắt hoà vào cơn mưa .
Những lời mà tên mặt sẹo đó nói với cha không có một chút tôn trọng nào,Triệu Mãn Duyên hận không thể xé xác hắn ra thành từng mảnh,nhưng không làm được.Thực lực của Triệu Mãn Duyên còn cách xa tên đó ,cũng không để đối phó Triệu Hữu Càn khống chế gần như toàn bộ Triệu thị.
Như một xác chết di động vậy ,Triệu Mãn Duyên đi trên đường phố ,vào ban đêm mà Ma Đô vẫn phồn hoa .Nếu là lúc trước thì vào buổi tối Triệu Mãn Duyên sẽ vung tiền vào các câu lạc bộ ,hưởng thụ .Nhưng giờ đây tất cả đều trở nên vô nghĩa ,đôi mắt vĩnh viễn chỉ có màu đen .
Lạc lõng ,mất phương hướng ,không thấy tia sáng nào .
...
Bối rối vì không biết mình đã đi tới nơi nào ,Triệu Mãn Duyên cảm thấy sau lưng mình có một bóng đen .
Triệu Mãn Duyên nhìn dáng người quen thuộc đang bước tới chỗ mình ,trên mặt mang theo nụ cười .
" Lão Triệu, tớ biết cậu không chết mà " Mạc Phàm bước ra từ bóng tối ,bước chân nhanh thêm vài phần .
Triệu Mãn Duyên nhìn thấy Mạc Phàm ,cũng nở nụ cười ,mặc dù nụ cười này trông rất khó coi.