” Mặc dù chúng tôi cũng muốn giúp đỡ cô. Nhưng trong tình huống này, chúng tôi cảm thấy cô nên nhờ cảnh sát giúp đỡ vẫn tốt hơn. Chúng tôi thật sự xin lỗi!”
Ông lão khéo léo cự tuyệt lần ủy thác này.
“Tôi có nhờ cảnh sát giúp đỡ thì bọn họ cũng không làm được…. Hay là thế này đi. Các ông phái một vị Thợ săn Ma pháp sư tới nhà tôi và bảo vệ cho tôi tối nay. Tôi sẽ thanh toán tiền theo như quy định, được không?”
Thiếu phụ nói.
” Quả thật hiện giờ ở chỗ chúng ta không còn một vị Thợ săn Ma pháp sư nào cả. Hiện giờ bọn họ đều đang làm mấy cái nhiệm vụ lớn hết rồi.”
Ông lão nói.
Thiếu phụ nghe thấy vậy, sắc mặt càng thêm khó coi.
Nàng đã vất vả, lặn lội mới tới được Thanh Thiên Săn Sở này. Thế nhưng không ngờ cái đám người này ngay từ lúc đầu đã không muốn tiếp đón nàng. Giống như kiểu bây giờ nàng có chồng tiền ở trước mặt bọn họ đi chăng nữa. Thì đống tiền này đối với họ mà nói cũng chỉ là không khí mà thôi.
” Các người… các người… tại sao các người thấy người sắp chết mà không cứu. Nếu như…nếu như gia đình của ta có xảy ra chuyện gì. Cho dù ta chết biến thành quỷ thì ta cũng không tha cho các người đâu!!”
Thiếu phụ đứng dậy, đau đớn gào lên.
Sau khi gào mắng xong, nàng thất tha thất thểu rời khỏi Thanh Thiên Săn Sở.
Mạc Phàm nhìn thấy vị thiếu phụ kia rất là đau khổ và chán nản. Hắn cảm thấy nàng rất là đáng thương. Vì vậy hắn quay sang hỏi ông lão:
” Tại sao các người không giúp nàng?”
Cho dù chồng của nàng có là do yêu ma biến thành hay là một tên tội phạm giết người đi chăng nữa. Thì sau khi nghe nữ nhân này kể lại chuyện của nàng, chắc chắn bất kỳ ai cũng sẽ đứng ra giúp đỡ nàng. Đằng này ông lão này lại thẳng thừng từ chối. Hắn nhìn mà không hiểu vì sao!!
” Chàng trai à! Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.”
Ông lão gõ cái tẩu lên đầu Mạc Phàm.
” Phải vậy không? Chẳng lẽ trong chuyện này còn có ẩn tình gì khác nữa sao?”
Mạc Phàm chống tay lên cằm, bắt đầu suy nghĩ như một vị thám tử vậy.
” Người nhìn phần ủy thác này mà xem.”
Ông lão tiện tay lấy một phong bì thư ở phía dưới quầy bar ném về phía Mạc Phàm.
Mạc Phàm cảm thấy trong chuyện này có chút kỳ quái. Hắn vội vàng mở phong bì thư ông lão vừa ném qua chỗ hắn ra.
Đó là một bức thư rất là ngắn gọn. Nội dung trong đó bảo rằng có một người ủy thác muốn nhờ bọn họ thức trắng đêm bảo vệ. Nguyên nhân ủy thác thì người này nói rằng họ cảm thấy khu vực xung quanh họ đang ở tồn tại một mối nguy hiểm tiềm ẩn. Họ sợ rằng mối nguy hiểm này sẽ ảnh hưởng tới con trai họ và chính bản thân họ. Cho nên họ muốn nhờ Thanh Thiên Săn Sở giúp đỡ.
Mà ngày họ muốn nhờ bên phía Thanh Thiên Săn Sở giúp đỡ lại chính là đêm nay. Trong khi bức thư cũng mới gửi tới nơi này vào lúc sáng sớm, có lẽ tầm 7 giờ sáng thì phải.
” Chuyện quái quỉ gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ gia đình người này cũng xuất hiện tình huống tương tự như người đàn bà vừa mới tới kia?”
Mạc Phàm có chút kinh ngạc hỏi lại.
Ông lão cười cười. Sau đó dùng ngón tay úa vàng của mình vẽ một vòng tròn lên chỗ địa chỉ ở phong bì thư.
Mạc Phàm nhìn lướt qua địa chỉ mà ông lão vừa vẽ. Nhất thời hắn cảm thấy chuyện này thật không thể tin nổi!!
” Không ngờ lại cùng một địa chỉ với người đàn bà lúc nãy vừa nói… Chuyện gì đang xảy ra vậy??”
Mạc Phàm không hiểu hỏi lại.
Thật ra cái địa chỉ này nằm trong vườn hoa của một gia đình giàu có gần đại học Thành Thiên Nam. Khu vực này chỉ dành riêng cho nhà giàu ở. Mạc Phàm biết tới nó cũng do hắn có vài lần đi dạo ngang qua nơi này với bạn cùng phòng. Nó cách học phủ Minh Châu cũng không quá xa. Cho nên Mạc Phàm vừa đọc tên cái địa chỉ này xong, liền biết ngay nó nằm ở đâu.
Vào lúc người thiếu phụ kia chán nản rời đi. Trong đầu Mạc Phàm lúc đó đã có suy nghĩ rằng làm sao có cách giúp đỡ người thiếu phụ xinh đẹp này trong lúc nàng đang còn dầu sôi lửa bỏng.
Dù sao khi hắn quay trở lại trường, thì hơn phân nửa đoạn đường hắn phải đi qua nơi này rồi. Quả thật hắn không ngờ ở nơi này lại xuất hiện tình huống nguy hiểm như vậy.
” Thật ra cái phần ủy thác lúc sáng sớm này là do chồng của người đàn bà kia đưa tới nhờ chúng ta giúp đỡ. Mà tình huống hắn kể lại không khác gì tình huống người đàn bà kia vừa kể là mấy.”
Ông lão cười nói.
Mạc Phàm vừa nghe xong, da gà liền nổi lên khắp cả người!!
” Hay nói đúng hơn…. chồng của người bà kia đã tới nơi này trước. Và cũng nói người đàn bà kia nửa đêm ra ngoài hành hung??”
Quả thật, Mạc Phàm cũng không ngờ có chuyện như thế này xảy ra.
” Ân! Gần đây ta nhận mấy cái nhiệm vụ nhàm chán, vô vị quá. Chuyện hôm này cũng coi như là kỳ lạ, ly kỳ. Chàng trai à! Nếu như người muốn gia nhập vào Thanh Thiên Săn Sở của chúng ta. Thế thì cái ủy thác này giao cho người giải quyết đi. Ha ha ha…”
Ông lão nhìn Mạc Phàm, rồi cười gian trá.
” Có công việc quả thật là một chuyện tốt. Ông nói chuyện này giải quyết khó khăn, nên đưa cho tôi giải quyết. Nhưng nói thật, tôi thật sự cũng không biết ai trong hai người kia, ai là người nói thật.”
Mạc Phàm lúc này như lạc vào sương mù vậy.
” Vì thế cho nên chúng ta mới nhận một cái ủy thác! Chẳng lẽ người đọc rồi mà không nhận ra sao?? Phía trên tờ giấy ủy thác kia có viết rằng: Nếu như không may họ gặp chuyện bất trắc thì họ cũng không truy cứu trách nhiệm đối với chúng ta. Họ chỉ hi vọng chúng ta bảo vệ cho con họ được an toàn là được. Giả sử như chuyện lần này chúng ta giải quyết ổn thỏa thì không sao. Còn nếu như không giải quyết ổn thỏa, thì chuyện quan trọng trong cái ủy thác lần này đó là phải bảo vệ con của bọn họ cho thật tốt.”
Ông lão nói.
” Tôi biết rồi.”
Mạc Phàm gật đầu. Sau đó nhìn xung quanh một vòng thì thấy trong căn phòng này cũng không có ai,
” Đồng đội của tôi đâu? Chẳng lẽ các người định giao chuyện này cho tôi xử lý toàn bộ à?”
” Tất nhiên là không rồi! Kia kìa! Đồng đội của người đang ở bên cạnh người đó.”
Ông lão nói.
Mạc Phàm quay đầu nhìn một vòng lại một lần nữa. Thế nhưng hắn vẫn không thấy đồng đội của mình ở đâu cả.
Khi Mạc Phàm đem ánh mắt nghi ngờ của mình nhìn lại ông lão. Ông lão liền nháy mắt, gật gật đầu, ý bảo Mạc Phàm nhìn thấp xuống một chút.
Lúc này Mạc Phàm mới nhìn thấy một cái đầu nho nhỏ, có hai búi tóc hình đuôi ngựa buộc ở hai bên nhìn rất là đáng yêu. Kèm theo đó là một khuôn mặt nhỏ nhắn, ngây thơ vô tội vạ.
“Tiểu nha đầu này??”
Mạc phàm cảm thấy đau đầu.
” Đúng vậy! Phần lớn nhiệm vụ ủy thác mà Thanh Thiên Săn Sở chúng ta làm đều làm một mình hoặc là do một tổ đội còn nhỏ tuổi đi làm. Do người hợp tác với Linh Linh đã chết vì bị Thẩm Phát điều tra. Cho nên chúng ta mới phải chiêu mộ thêm thành viên cho cái tiểu đội nhỏ tuổi này.”
Ông lão nói.
” Ông muốn ta mang một tiểu nha đầu như thế này đi bắt yêu?? Ông đang đùa với tôi à??”
Mạc Phàm kêu lên.
” Xin lỗi!! Là ta dẫn ngươi, một tên thợ săn tay mơ đi bắt yêu mới đúng. Cám ơn!”
Linh Linh khinh bỉ nhìn Mạc Phàm một cái. Nói xong nàng móc từ trong túi mình ra một cái huy hiệu không khác gì huy hiệu của cảnh sát đặt ngay trước mặt Mạc Phàm.
Mạc Phàm khó hiểu nhìn cái huy hiệu này với một ánh mắt nghi ngờ. Sau khi nhìn rõ huy hiệu, Mạc Phàm đang ngồi trên ghế cao liền ngã cái ” oạch” xuống mặt đất.
“Săn...... Thợ săn đại sư!”
Mạc Phàm cảm giác mắt hắn bị mù rồi.
Một tiểu la lỵ, hắn có thể dễ dàng dùng hai ngón tay là đánh bại được nàng. Thế nhưng nàng lại là Thợ săn Đại Sư???
Huy hiệu Liên minh Thợ săn đã trao tặng thì không thể nào là giả được. Phía trên huy hiệu còn có ghi tên và hình ảnh nữa. Cho nên, cái huy hiệu này đích thực là hàng thật. Nhưng vấn đề ở đây là, tiểu la lỵ này mới có mười mấy tuổi. Thế nhưng nàng đã là Thợ săn đại sư bắt yêu vô số rồi. Điều này khiến cho Mạc Phàm không sao mà tin được!!
Phải biết rằng, một tân sinh viên đại học như hắn, có danh hiệu Trung cấp Thợ săn cũng đã là một chuyện đáng để khoe khoang rồi!
” Ông nội! Ta không cần cái tên này. Nhìn hắn ngu ngu thế nào ấy! Có lẽ hắn không làm được chuyện này đâu.”
Linh linh nói với ông lão.
” Hắn cũng được!! Dù sao Thanh Thiên Săn Sở của chúng ta cũng khó thu nhận được người. Có một tên không sợ chết như hắn tới xin gia nhập đã là một chuyện không dễ dàng gì rồi. Ta thấy thực lực của chàng trai này cũng không yếu. Từ từ bồi dưỡng hắn vẫn có thể làm nên chuyện lớn.”
Ông lão chân thành khuyên bảo.
Tiểu la lỵ Linh Linh hừ lạnh một tiếng. Rồi sau đó đóng cuốn sách dày cộm đang đọc lại. Đi thẳng vào trong phòng với một thái độ bực dọc.
Mạc Phàm nhìn bóng lưng nhanh nhẹn của tiểu la lỵ đi vào trong nhà mà không biết nên nói gì cho phải. Lúc này trong lòng của hắn vẫn đang còn sốc, chưa hết bàng hoàng với cái thông tin kia.
Nói thật, sáng sớm Mạc Phàm vẫn đang còn ảo tưởng khi hắn tới xin việc thì chắc chắn đoàn đội kia sẽ phải chào đón nhiệt liệt một thành viên ưu tú xuất sắc như hắn đã gia nhập. Bởi vì khi hắn gia nhập vào rồi đoàn đội này sẽ nhận được nhiều thành tích tốt hơn. Thế nhưng lúc này, cái ảo tưởng kia đã bị tan vỡ như bong bóng rồi biến thành cái thân ảnh nhỏ nhắn, nũng nịu kia.