Toàn Chức Pháp Sư

Chương 1843: Trùng Vân Bộc



Trans : xSnowballx

Ban đầu Mạc Phàm cho rằng chỉ có một đạo như thế ,là trút mạnh xuống chỗ mình ,nhưng sau đó nhìn thấy hình ảnh của nó làm toàn thân Mạc Phàm run lên.

Thác nước lớn màu trắng ,vốn bỗng nhiên như nước sông từ trên trời chảy xiết xuống vách núi, là lại thêm từng thác nước lớn màu trắng khác ,trong khoảng khắc treo đầy trời bán lờ mờ ,như rót vào toàn bộ đảo Húc.

Mạc Phàm cùng đảo Húc ,ngay cả cây dừa nhỏ nhất cũng không bằng ,vậy mà cửu cửu vân hà hạ xuống vẫn lấy Mạc Phàm làm trung tâm giội rửa ,để ngay cả ý nghĩ chạy trốn của Mạc Phàm cũng bị tách ra ,chỉ có thể trừng lớn đôi mắt ,mặc cho thác nước lớn trên mây đen hạ xuống giội rửa .

Loại thác nước lớn này đánh xuống ,hoàn toàn không kém gì quyền thùy đại địa của thiên binh thần tướng,Mạc Phàm còn vọng tưởng thông qua những thác nước lớn chằng chịt để tìm một chỗ an toàn,ai biết mới thoáng tưới mà dãy núi rừng dừa đã bị nhấn chìm.

Một thân hoả diễm bá đạo của Mạc Phàm lại bị tắt ,rất là cố hết sức tránh né khu vực đả kích cường liệt nhất ,cuối cùng vẫn bị đập vào sóng cuồng bọt nước nhập vào bên trong lũ lớn xung kích lăn lông lốc xuống núi .

Thời gian thác nước lớn màu trắng rất dài,dòng lũ suýt chút nữa lấp kín những thung lũng gần đó ,căn cứ thuần dưỡng đã triệt để ngâm mình ở bên trong hồng triều.

" Cái tên này còn có thể biến thái một chút sao,muốn nhấn chìm toàn bộ đảo sao????? " Triệu Mãn Duyên chạy trốn tới chỗ khá xa ,trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn mênh mông nước đi qua chỗ mình ầm ầm .

Triệu Mãn Duyên cũng biết tới kỹ năng thiên bộc này,nhưng thiên bộc của Triệu Mãn Duyên so với thiên bộc của điểu vương tà tinh người ta chênh lệch như vòi nước nhỏ cùng vách ngăn của đê đập chứa nước.Nhưng mà Triệu Mãn Duyên cảm thấy nói những câu này thì khả năng không có thành di ngôn ,đúng là câu nói khiêu khích điểu vương tà tinh người ta sẽ thành di ngôn cuối cùng trên thế giới có độ khả thi rất lớn.

" Mấy người có nhìn thấy Mạc Phàm bị cuốn tới chỗ nào không ? " Tương Thiểu Nhứ vội vàng hỏi.

" Hình như anh ấy ở dưới thung lũng " ngữ khí của Linh Linh không quan tâm chút nào.

" Nói cho cô Đường Nguyệt một chút ,để cô ấy xuống thung lũng vớt thi thể , còn chúng ta nhân lúc trời chưa sáng thì mau hồi phủ " Triệu Mãn Duyên nói ,đồ đằng thì không tìm được ,lại còn bị những sinh vật đặc dị này làm cho mạng nhỏ đáng lo, Triệu Mãn Duyên cảm thấy người cũng không phải lúc nào cũng mạnh được, không phải là tu vi siêu giai thôi sao, lần này không thành công thì còn cơ hội cùng con đường vào lần khác ,không cần thiết phải tích cực với những con chim không thân mật này.

"Người nói muốn tới nơi này là cậu, rời đi cũng là cậu, người như cậu có thể có một chút xương hay không ? " Tương Thiểu Nhứ xen thường nói với Triệu Mãn Duyên.

" Mạc Phàm là con gián, anh ấy sẽ không có chuyện gì ,nhưng không biết anh ấy vọt một cái như vậy ,còn không biết tiếp tục đánh được với điểu vương tà tinh nữa hay không " Linh Linh nói.

" Ta cảm thấy vẫn cần cho tà tịnh một trận võng tâm linh nữa ,làm như vậy sẽ để thực lực của nó suy yếu một mức nhất định, nếu không phải thế thì vị huynh đệ của mấy người sẽ không thể chiến thắng được nó " lão cựu chiến binh Trần Thước nói.

" Hiện tại căn cứ thuần dưỡng ...ồ ồ ,căn cứ thuần dưỡng nhô ra từ bên trong thủy triều,kiến trúc 10 năm trước vẫn rắn chắc sao,ma pháp Thủy hệ mạnh mẽ như thế cũng không phá vỡ được nó " Triệu Mãn Duyên nói

Căn cứ thuần dưỡng nằm ở một vị trí có độ dốc ,theo những hồng triều tới thung lũng ,chảy xuôi về địa thế dãy núi thấp hơn,những kiến trúc lộ ra ,những thiết bị qua đều trải qua bảo hộ nghiêm mật ,Trần Thước biết chúng nó sẽ không bị hao tổn.

" Nhân lúc cô Đường Nguyệt cùng Mục Bạch còn chịu nổi ,chúng ta mau cho điểu vương thêm một lần giật điện trị liệu " Triệu Mãn Duyên nói.

Triệu Mãn Duyên ,Linh Linh ,Tương Thiểu Nhứ bốn người nhanh chóng trở lại căn cứ thuần dưỡng ,những dòng nước kia đều được tạo thành từ ma pháp vì thế mà rút đi cũng cực kỳ nhanh,cũng rất dễ dàng biến mất.

Bọn họ đang muốn vận chuyển thiết bị trận võng tâm linh lại lần nữa thì đường nối căn cứ đột nhiên xuất hiện tiếng bước chân,bọn họ đạp trên nước, phát ra âm thanh rất rõ ràng .

Tương Thiểu Nhứ lập tức cảnh giác nhìn về nơi đó ,còn Triệu Mãn Duyên thì cả kinh.

Chuyện ma quái sao, làm sao có tiếng bước chân của người khác ở căn cứ thuần dưỡng qua 10 năm này ,Đường Nguyệt cùng Mục Bạch đang phụ trách một nửa bên cỗ lam bức phẫn tà điểu, hào quang ma pháp của bọn vẫn còn lấp lánh kéo dài,không thể nào trở lại căn cứ được .

" Ai đó " Tương Thiểu Nhứ lạnh lùng chất vấn ,trên mặt lộ ra vẻ cảnh giác .

Tiếng bước chân tới rất gần,rất nhanh từ đường nối chạy đâu ra một chút người ,tuy rằng bọn họ mặc đồ khá không tương đồng ,nhưng đều có một cái tiêu chí rõ ràng có thể phân biệt .

Cầm đầu là một người đàn ông khôi ngô mặc áo khoác ,ánh mắt người này đảo qua,khuôn mặt lãnh khốc cùng uy nghiêm như thủ sẵn mặt nạ vậy ,nói : Tôi là chánh án thẩm phán hội núi Nam Hi - Chu Kỷ ".

Thực tế thì Tương Thiểu Nhứ đã biết được thân phận của bọn họ ,bởi vì sau lưng người tự xưng là chánh án ,còn có hai người bọn họ đã gặp qua ,là Chu Mẫn cùng Lê Đông ,những người khác đều có tiêu chí của thẩm phán hội núi Nam Hi.

" Hoá ra là người của thẩm phán hội,vậy thì thật tốt quá rồi,hiện tại chúng tôi đang cần sự giúp đỡ của mấy người " lão cựu chiến binh Trần Thước nói.

Theo Trần Thước thì Mạc Phàm không xong rồi,vậy thì nhiệm vụ đánh bại bức phẫn tà điểu vương này nhờ vào vị chánh án này,người có chức quyền cao nhất thẩm phán hội núi Nam Hi, thực lực của ông ta sẽ khống kém một ma pháp sư nghị viên .

" Thực sự mấy người không biết trời cao đất rộng,đảo Húc này có thể tùy tiện xông vào ư,nếu làm những quái vật này tức giận, chúng nó bắt đầu tiêu diệt thành trấn ở gần tạo thành thương vong cùng tổn thất ,mấy người chịu trách nhiệm nổi sao " Chu Kỷ rên lạnh một tiếng ,cực kỳ bất mãn với những người này.

" Cái này ,bất quá chúng tôi cũng muốn giải quyết mầm hoạ này " lão cựu chiến binh Trần Thước nhất thời không biết trả lời như nào.

" Phó chánh án đâu ? " Chu Kỷ chất vấn.

" Cô ấy ở đỉnh núi phía Nam " .

" Nơi này trừ mấy người ra còn ai nữa không ? " Chu Kỷ lại hỏi.

" Chánh án,trên núi phía Bắc hình như còn một ma pháp sư " Lê Đông nói .

" Là cái tên Mạc Phàm đó " Chu Mẫn nói.

Chu Kỷ nhìn núi phía Nam ,tựa hồ đang tìm thân ảnh Đường Nguyệt .

Một lát sau bỗng nhiên Chu Kỷ mở miệng nói :" Trời đã sáng rồi sao ? " .

" Trời sáng rồi "một thẩm phán sứ nói.

" Được rồi, ta đi gọi Đường Nguyệt trở về ,mấy người đi kiếm tên pháp sư ở phía Bắc về đây.Còn mấy người ,đoàng hoàng đợi ở chỗ này,tôi ghét nhất là tạo thêm phiền phức cho tôi,mấy người đã làm,còn có lần thứ hai thì tôi sẽ không khách khí như thế ...."khuôn mặt Chu Kỷ không cảm xúc nói.