Toàn Chức Pháp Sư

Chương 224: Sát nhân nghiệp dư



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Dịch: Hoangforever

“Ta van xin ngươi, ta lạy ngươi, ngươi tha cho ta đi, ta cũng chỉ là bị ép buộc mà thôi, ta…”

Hôi Tứ bị Cự Ảnh Đinh ghim lại, không thể quỳ xuống cầu xin được, liền đứng trong tư thế kỳ dị kia van xin Mạc Phàm tha cho mạng chó của mình.

4 hệ! Thế mà thật sự là 4 hệ! Tên mục tiêu này thế mà lại là một Ma pháp sư có 4 hệ! Giáo sĩ đại nhân từng nói với bọn họ rằng, tên mục tiêu này trời sinh song hệ.

Nếu như theo lý thuyết bình thường thì khi hắn tới cấp bậc Trung cấp, hắn sẽ Thức tỉnh thêm 1 hệ nữa. Thế thì cộng đi cộng lại phải là 3 hệ mới đúng chứ!!

Nhưng tên này lại 4 hệ…..

Tại sao giữa người với người lại khác biệt nhau vậy trời?? Có còn để cho người khác tin nổi nữa hay không?

Đương nhiên Mạc Phàm cũng không có hơi đâu mà nói chuyện với tên súc sinh này. Hắn nhìn sang con U Lang Thú của mình, thấy miệng nó vẫn đang còn dính đầy máu, liền thản nhiên nói:

“Bữa ăn khuya của ngươi.”

Quả thật U Lang Thú còn chưa có ăn no. Nó biết chắc chắn rằng cái tên Hắc Giáo Đình bị Cự Ảnh Đinh ghim lại kia sẽ không nhúc nổi nửa phân. Nó suy nghĩ xem nên ăn tên Hắc  Giáo Đình này như thế nào, cuối cùng quyết định xé xác tên này trước, sau đó từ từ ăn…

Cái đám Hắc Súc Yêu kia, quả thật hôi quá, nó nuốt không trôi. Còn tên Hắc Giáo Đình này mùi vị rất là thơm ngon!

Trong nhà máy phát ra từng tiếng kêu la ” A a a” rất là thảm thiết, thảm thiết tới nỗi tê tâm liệt phế. Còn Mạc Phàm lúc này thì đã ra khỏi nhà máy từ lâu. Hắn đi về phía Trương Lộ Lộ đang còn chảy máu.

Đây là lần đầu tiên Mạc Phàm gặp Trương Lộ Lộ, nàng là bạn gái của Hứa Chiêu Đình. Nhưng lúc này, nàng đã bất tỉnh mất rồi. Hắn vốn định nhờ nàng bảo vệ giúp hắn bí mật về chuyện hắn có tới 4 hệ. Ai mà ngờ được, nàng đã bất tỉnh từ lúc hắn sử dụng kỹ năng Hỏa hệ kia.

Cũng may Mạc Phàm luôn mang theo thuốc cầm máu bên người, mặc dù không thể chữa lành vết thương được cho Trương Lộ Lộ, nhưng ít nhất cũng có thể giữ lại một mạng cho nàng.

Sau khi cầm máu xong, Mạc Phàm đem Trương Lộ Lộ bế lên lưng U Lang Thú vừa mới ăn xong bữa ăn khuya kia.

“Chúng ta trở về thôi.”

Mạc Phàm nói với U Lang Thú. U Lang Thú phun ra một khúc xương, rồi chở Mạc Phàm và Trương Lộ Lộ chạy về phía khu vực thành phố với tâm trạng rất là hưng phấn.

Ở trong khu vực thành thị có lệnh cấm sử dụng thú Triệu Hoán. Cho nên tới khu vực đông dân cư, Mạc Phàm đành phải thuê một chiếc xe để đi. Cũng may máu của Trương Lộ Lộ không có chảy tiếp nữa. Nếu như để lâu thêm nữa thì khi đó máu chảy hết và nàng sẽ chết. Móng vuốt của Hắc Súc Yêu có một loại chất lỏng khiến cho máu không thể nào đông lại được.

Mạc Phàm đem Trương Lộ Lộ tới bệnh viện gần đây nhất. Sau khi thanh toán một khoản tiền thuốc thang không rẻ xong, lúc đó mới có một vị ma pháp sư hệ chữa trị tới trị liệu cho nàng.

Trương Lộ Lộ mất máu quá nhiều, tạm thời cũng chưa thể nào tỉnh lại được. Mạc Phàm cũng biết ở trong bệnh viện rất là an toàn không thua kém gì trong trường học. Sau khi hắn để lại số điện thoại của mình, Mạc Phàm liền trở về căn nhà của mình.

……..

“Mục tỷ tỷ, tỷ nói xem rốt cuộc con Hắc ám yêu thú kia trốn ở đâu vậy? Đến tận bây giờ mà vẫn chưa tìm thấy tung tích của nó ở đâu cả. Bực quá đi mất.”

Giọng nói Ngải Đồ Đồ phát ra, Mạc Phàm ở bên ngoài cửa cũng có thể nghe thấy được.

Hắn đẩy cửa bước vào nhà. Lúc này hắn đang có chuyện không vui cho nên cũng không có chào hỏi gì tới hai cô nàng kia. Cứ như vậy nặng nề bước về phòng của mình.

Hai nàng nói chuyện một lúc lâu, cho tới khi Mạc Phàm lên tầng 2 đóng cửa lại. Lúc này hai nàng mới phát hiện ra là hắn đã về.

“Hắn tại sao về rồi mà cũng không có chào hỏi chúng ta lấy một câu? Có vẻ không hợp với tính cách của hắn cho lắm. Hơn nữa lần này hắn thế nhưng mà lại không có nhìn lén đùi của Mục tỷ tỷ….”

Ngải Đồ Đồ lẩm bẩm một câu.

“Em nói nhăng nói cuội gì đó!”

Mục Nô Kiều có chút lúng túng. Tại sao con nha đầu chết tiệt này không biết giữ mồm giữ miệng cái gì vậy trời.

“Tỷ không phát hiện ra trên người hắn có không ít màu trà sao? Hình như giống vệt máu đã khô.”

Ngải Đồ Đồ nói.

Mục Nô Kiều cũng không có nói gì. Nhìn dấu hiệu ban nãy, nàng đoán chắc chắn rằng hắn đã trải qua một trận chiến đấu. Bằng chứng chính là trên người hắn có một số vệt máu nhìn khá là lớn trông rất là bắt mắt.

Cái tên này đã đi đâu vậy? Tại sao trên người hắn dính nhiều máu tới như vậy.

“Chẳng lẽ tên đại ma đầu này là một tên sát nhân nghiệp dư thích giết người? Rõ ràng vệt máu kia không phải là của hắn.”

Ngải Đồ Đồ nói.

Mục Nô Kiều cũng không dám đoán mò như vậy. Thế nhưng trong đầu nàng nổi lên rất nhiều suy nghĩ.

……………….

Trong một góc nhỏ của con hẻm dài và nhỏ, nơi mà ánh đèn chiếu tới cũng chỉ được có vài mét.

Một cánh cửa gỗ màu xanh thạch bích, vô cùng là cũ kỹ…Đột nhiên cánh cửa gỗ cũ kỹ này từ từ mở ra. Ngay sau đó một con quái vật hôi thối dùng 4 chân để bò nhanh chóng lén qua cánh cửa, hình như trên lưng nó có khiêng một người đang sống.

Ngay sau đó, một nam tử mặc áo choàng màu xám tro cũng đi vào. Trước khi bước vào cửa, hắn còn quay đầu lại ngó nghiêng tứ phía một cái, sau khi xác nhận không có ai đi theo mình mới bước vào cánh cửa này.

Bên trong cánh cửa là một cái sân cũ kỹ, có trồng một cây Diệp Tử trụi lủi, không còn tí lá nào.

Sân rất là bẩn. Căn bản không có ai quét dọn cả. Đi sâu vào bên trong là cái hiên cũ kỹ với những bậc thang. Trên cái hiên đó có một người mang mặt nạ một bên đang đứng. Trên tay hắn cầm một chiếc roi và đang quật lên lưng mấy con Hắc Súc Yêu không nghe lời kia. Mấy con Hắc Súc Yêu này bị người kia đánh cho tới nỗi da tróc thịt bong rồi.

“Giáo sĩ đại nhân, kế hoạch của chúng ta bị tên tiểu tử này phá tan rồi.”

Hôi Nhất mở miệng nói.

“Hứa Chiêu Đình, hừ hừ?”

Tên mặt nạ nhìn Hứa Chiêu Đình mà Hôi Nhất mang về. Trên khuôn mặt hắn liền hiện ra nụ cười tàn độc.

Hứa Chiêu Đình hữu khí vô lực ngẩng đầu lên. Nhưng hắn không biết cái tên vừa nhắc đến mình này là ai.

Sau khi nhìn kỹ một lúc, nhất thời sự tức giận của Hứa Chiêu Đình liền bùng lên dữ dội, nói:

“Thì ra là ngươi!”

Bác Thành mặc dù lớn. Nhưng những thanh niên xuất sắc nhất Bác Thành có cùng độ tuổi không thể nào bọn họ không biết tới nhau được. Chính vì vậy Vũ Ngang biết tới Hứa Chiêu Đình. Và đương nhiên Hứa Chiêu Đình cũng nhận ra Vũ Ngang.

Chẳng qua là, Hứa Chiêu Đình không ngờ tới được cái tên sẽ là người nối nghiệp Mục Trác Vân này lại là người của Hắc Giáo Đình. Xem ra hắn chắc chắn là một trong những tên đầu sỏ gây ra tai họa thảm khốc ở Bác Thành!

“Ha ha ha …Nếu đã là người quen cũ, ta đây có lẽ nên có sự ưu ái đặc biệt dành cho ngươi.”

Vũ Ngang nở nụ cười nói.

“Cái loại nửa mặt quái vật như ngươi, đừng mong chết được tử tế!”

Hứa Chiêu Đình tức giận mắng.

Vũ Ngang nghe thấy vậy, nụ cười trên khuôn mặt của hắn liền tắt ngấm. Có thể cảm nhận được lúc này hắn u ám như thế nào.

Kể từ sau khi khuôn mặt của hắn bị hủy hoại mất một nửa, Vũ Ngang kỵ nhất là nghe thấy người khác nói mình như vậy. Cho nên hiện tại hắn thường lui tới nơi mà không có một cái gương soi nào!

“Ta đã nói rồi. Ta sẽ có một sự đãi ngộ đặc biệt dành cho ngươi. Dám đối đầu với Hắc  Giáo Đình, không có một ai, không có bất kỳ tên nào có kết quả tốt đẹp đâu.”

Vũ Ngang lạnh lùng nói.

“Giáo sĩ đại nhân...... Hôi Tứ, Hôi Tam, Hôi Nhị, Hôi Ngũ hình như đều chết hết rồi.”

Hôi Nhất với vẻ mặt tái nhợt, nhỏ giọng nói.

“Là do Thẩm Phán Hội giết??”

Vũ Ngang lập tức quay mặt lại hỏi.

“Là do mục tiêu sau đó chạy tới. Hắn còn cứu thoát một cô nương đi cùng với tên tiểu tử này.”

Hôi Nhất nói.

Hứa Chiêu Đình sau khi nghe thấy tên này nói như vậy, liền thở phào nhẹ nhõm.

Trương Lộ Lộ không có chuyện gì là tốt rồi. Hắn quả thật rất là lo lắng cho nàng. Lo nàng bị đám người điên rồ này bắt được.

Vũ Ngang sau khi nghe thấy như vậy, chiếc roi đang cầm trên tay liền quật một phát vào mặt Hứa Chiêu Đình. Thoáng cái hắn liền tổn thất mất 4 tên thủ hạ của mình, trên khuôn mặt của hắn càng thêm tức giận hơn nữa.

“Ngươi nghe thấy con bé kia còn sống liền cảm thấy vui mừng đúng không??”

Vũ Ngang đi tới trước mặt Hứa Chiêu Đình, sau đó lại quật tới tấp lên người Hứa Chiêu Đình, tàn bạo nói,

“Ta sẽ cho các ngươi thấy được rằng các ngươi còn sống trên cái thế gian này là điều hối hận lớn nhất cuộc đời mình!!”

Nói xong câu đó, Vũ Ngang liền kéo thân thể đầy máu của Hứa Chiêu Đình vào trong căn nhà cũ kỹ.

Mà tên Hôi Nhất ở một bên kia khi thấy Vũ Ngang kéo Hứa Chiêu Đình vào trong căn nhà, cả người hắn không khỏi rét run lên.

Một người nếu như phạm sai lầm, hoặc đắc tội với Hắc Giáo Đình, một khi bị Hắc Giáo Đình bắt được,  chắc chắn người đó sẽ bị Hắc  Giáo Đình hành hạ tới nỗi sống không bằng chết. Nhất là rơi vào tay tên giáo sĩ có nội tâm vặn vẹo này.