Toàn Chức Pháp Sư

Chương 2279: Biến Phế Liệu Thành Bảo Bối



Trans : xSnowballx

Phát tài rồi , phát tài rồi.

Những ngũ giác lôi thạch bỏ đi này làm cả chuyên gia như Chúc Lê bỏ lò phóng thích sấm sét .

Nhưng từ khi tiểu nê thu lột xác thành màu vàng đen thì những nguyên tố táo bạo khó khống chế lại trở thành món ăn ngon của nó.

Tiểu nê thu tăng khẩu vị lên , cũng rộng hơn.

Trước đây nó chỉ hấp thụ bồn chứa tu hồn cùng một ít năng lương hiếm, hiện tại thân thể tiểu nê thu như là to lớn hơn, ăn nhiều cơm , lại ăn rất nhiều thứ.

Vốn là Mạc Phàm định đi tới đỉnh tụ nhật , ngũ giác lôi thạch thu hoạch được sẽ rất ít, tiểu nê thu ăn không được no.

Nhưng hiện tại có mỏ quặng ngũ giác lôi thạch, được một xí nghiệp quốc gia khai thác. Tuy năng lượng tinh hoa nhất của ngũ giác lôi thạch đã bị lấy đi làm bồn chứa tu hồn, nhưng toàn bộ phần còn lại biến thành phế liệu, số lượng khổng lồ .

Giống như pin bỏ đi , nhưng cục pin này không cung cấp đủ năng lượng cho thiết bị, mà bên trong vẫn còn chút ít điện lực .

Mấy mẩu pin thì làm được gì , nhưng mấy chục tấn , mấy trăm tấn tập trung lại thì như một máy phát điện loại nhỏ .

Ngũ giác lôi thạch làm ra bồn chứa tu hồn cho quốc gia , liên bang , cung cấp cho nhiều trường học, vậy cũng là mấy triệu người.

Mạc Phàm thì một mình , phế liệu cũng là bảo tàng khổng lồ.

" Anh tính làm gì đây ? " Chúc Lê nhìn Mạc Phàm , chờ Mạc Phàm biểu diễn.

Hút năng lượng còn sót trong phế thạch.

Hàng gia công bằng công nghệ kỹ thuật có, lại nhất định phải tìm vàng trong bãi rác .

Vì thế mà Chúc Lê tò mò không biết Mạc Phàm có năng lực gì .

" Tôi trực tiếp hút đi thì không có vấn đề gì chứ ? " Mạc Phàm cố ý hỏi.

Toàn bộ hành trình của bọn họ đều có những quân nhân mặc đồ nâu nhạt tùy tùng , Mạc Phàm vẫn sợ những người này cho rằng mình ăn cắp tài nguyên quốc gia mà bị bắt.

" Không sao, tôi đã nói qua với bọn họ " Chúc Lê nói rất khẳng định.

Mạc Phàm gật đầu, đi tới bãi phế liệu. Toàn bộ phế liệu đã chất thành núi .

Những phế liệu nguy hiểm này thỉnh thoảng còn sinh ra những chớp giật xẹt qua, trước khi chưa xử lý thì không cách nào vận chuyển đi được.

50 xe tải kia sẽ trở lại sau một quãng thời gian, tốc độ xử lý phế liệu chậm, tự nhiên sẽ chất đống nhiều.

Mạc Phàm nhảy lên , cho dù đi giày đạp lên cũng có cảm giác tê dại, xem ra chúng nó ẩn giấu nguyên tố không ổn định.

Mạc Phàm cũng không ngại khi Chúc Lê cùng Chúc Lê nhìn, tiểu nê thu hấp thụ năng lượng cũng không có ai nhận ra , tới lúc đó Mạc Phàm giả vờ dùng ma pháp Lôi hệ để lừa gạt là được rồi.

" Ăn cơm đi ".

Tiểu nê thu đã không chịu được nữa, nó liên tục phun ra minh hà trong thế giới của mình .

Mạc Phàm giật mình , từ khi nào mà tiểu nê thu đã biến thành giao long phun nước, minh hà hư vô kia bao trùm bãi phế liệu, xoay một vòng thành hình dạng giao long gió xoáy.

Mạc Phàm vội vàng quay đầu nhìn phản ứng của Chúc Lê , Chúc Mông cùng những quân nhân kia, cảm tạ trời đất, bọn họ không thấy thần thông của tiểu nê thu.

Xem ra chỉ có chủ nhân liên kết linh hồn với tiểu nê thu mới thấy được cảnh đồ sộ thu nạp năng lượng của tiểu nê thu .

Khi tiểu nê thu hấp thụ tàn hồn tinh phách thì người khác cũng không thấy, mặc dù là có tụ hồn khí.

Minh hà chảy xuôi , thấy giữa bãi phế liệu bay lên những đốm màu tím như đom đóm đêm hè như bị thứ gì đó hô hoán . Như mộng như ảo theo minh hà chảy chầm chậm vào dây chuyền tiểu nê thu .

Mạc Phàm đứng đó , giả vờ như tất cả do mình gây nên .

Thực tế Mạc Phàm chẳng làm gì cả , tiểu nê thu đang hoạt động , thực tế còn chả cần tới chủ nhân.

Chỉ là nếu Mạc Phàm không giả vờ làm poss, hai tay không mơ ra ôm lấy thiên nhiên, có lẽ sẽ không như tên thiểu năng .

Chúc Mông cùng Chúc Lê đứng đó nhìn.

Giảng đạo lý thì Mạc Phàm đã là một tên thiểu năng rồi. Từ góc nhìn của bọn họ thì Mạc Phàm chỉ giã phía trên , giã phía dưới.

Giả như có tế đàn , ngọn núi thì ý cảnh cũng không xấu hổ như vậy, chủ yếu Mạc Phàm đang đứng ở chỗ phế liệu cao như núi.

Đại khái với những người nhặt ve chai thì đứng trên đó chẳng khác nào là giang sơn.

" Xong rồi ? ".

Bỗng nhiên Chúc Lê thấy Mạc Phàm đi xuống .

Mạc Phàm nghe được câu này bỗng cảm thấy không cam lòng.

Thực tế thì đúng là kết thúc rồi.

Tốc độ ăn uống của tiểu nên thu vẫn rất nhanh.

" Ừ , xong rồi " Mạc Phàm gật đầu, mang theo nụ cười có như không .

Khi một người nhặt được tiền từ trên trời rơi xuống thì đầu tiên không có mừng như điên. Mà bọn họ thường cấu véo trước , làm đi làm lại nhiều lần xác thực , sau đó mới tới chỗ không người khua tay múa chân .

Trạng thái của Mạc Phàm bây giờ cũng như vậy.

Bình tĩnh , bình tĩnh, nhịn cười rồi tí cười cho sảng khoái.

" Còn tưởng là có đại pháp trận gì cơ " Chúc Lê có chút thất vọng nói.

" Chúc Mông, chúng ta trở lại thôi , bên thánh học phủ Ojós còn nhiều thứ cần phải xử lý " Mạc Phàm nói với Chúc Mông.

" À ừ , đi thôi " Chúc Mông gật đầu.

Chúc Lê vẫn còn nghi hoặc , đi tới giữa bãi phế liệu, cảm thấy Mạc Phàm thất bại.

Không ai vừa tới phía trên , hấp thụ những lôi tạp chất , trừ khi Mạc Phàm là khúc tinh hạ phàm .

Thế nhưng khi Chúc Lê tới gần phế thạch thì đã nhận ra có gì khác trước.

Trước đó khi tới đây thì Chúc Lê cảm nhận được lôi tràng , nếu có kim loại trên người thì toàn thân tê đau, điện giật như rắn độc nhào cắn .

Lần này không có , không khí đặc biệt yên tĩnh.

Ở trước mắt chính là một đống đá.

Lại không có khí tức nguy hiểm.

Anh ta thành công?.

Một bãi phế liệu lớn như vậy

Lôi tạp chất nguy hiểm mới qua mấy phút đã mất đi hiệu lực?.

Chúc Lê quay đầu nhìn Mạc Phàm.

Bước đi của Mạc Phàm càng mềm mại, tựa như học sinh tiểu học bước đi như bay khỏi cổng trường khi nghe tin được nghỉ hè.

" Anh ta thật sự làm được ? " Chúc Lê kinh ngạc há to miệng.

Phế liệu là phế liệu có thể căn cứ theo định luật bảo toàn năng lượng ma pháp, tất cả lôi thạch bỏ đi ở nơi này có thể chế tạo lôi không gián đoạn thời tiết trong 10 tiếng .

Mạc Phàm chuyển đổi năng lượng cực kỳ nguy hiểm này đi nơi nào?.

Thứ gì có thể chứa đủ lôi năng xao động như thế ?

Giả như phóng thích ,thật sự là hấp thu rèn luyện....sẽ sản sinh hiệu quả kinh người cỡ nào ?.

" Đúng rồi , cô nói sẽ đưa tôi mấy viên lôi xuyên , đừng quên đó " Mạc Phàm nhớ ra gì đó, nhắc nhở Chúc Lê.

Đây là đi ăn tiệc, còn không quên gọi kem để liếm trên đường về nhà .