Trans : xSnowballx
__
Lục Chính Tân vì xe cho nên đặc biệt ra sức, trực tiếp cởi áo khoác rồi nhảy vào nước bẩn thỉu kia .
Mạc Phàm đột nhiên nhìn anh gà rán này với đôi mắt khác xưa.
Nước kia ....pha tạp không ít rác rưởi sinh hoạt trước đây, chứ đừng nói tới mùi bùn, muốn tìm kiếm vết máu từ nơi như này vừa khó khăn lại gian khổ.
Ai nghĩ tới Lục Chính Tân lại nhảy xuống, còn chui vào bên trong bùn.
" Tài xế đâu rồi ? " Linh Linh đi tới , nghi ngờ hỏi :" Bị hải yêu tha đi rồi sao, anh không ra tay cứu giúp một thoáng , tí nữa chúng ta còn phải trở lại ".
"...."
Mạc Phàm thấy Linh Linh quan tâm một lúc nữa quay trở lại là chính .
" Cậu ta xuống dưới nước tìm vết máu, là một người thu thập vật chất ma pháp chuyên nghiệp Minh Châu học phủ , đúng là nhặt được kho báu rồi " Mạc Phàm cười nói .
" À .... Vừa nãy em đi đo lường vết tích móng vuốt , phía trên có một lớp da vụn rất mỏng , nhưng tiếc là trải qua gột rửa , có một ít vi sinh trùng bám vào , nếu không thì đưa ra phán đoán " Linh Linh có chút thất vọng nói.
Chủ yếu là trải qua thời gian dài.
Thứ lưu lại ở hiện truờng bị phá hỏng nghiêm trọng.
Lại như một bản án năm xưa , bạn muốn tìm chứng cứ từ hiện trường gây án thì không có khả năng lắm , rất dễ lẫn vào một ít thứ không quá quan trọng.
" Xem Lục Chính Tân như nào, giả như không có manh mối gì then chốt thì chúng ta sẽ phải qua nơi khác " Mạc Phàm nói .
" Ừm ".
Lục Chính Tân xuống được một lúc, tình cờ vẫn có bọt khí nổi lên biểu thị hắn vẫn chưa chết .
Mạc Phàm biết Lục Chính Tân trong thời gian ngắn sẽ không thu hoạch được gì , cho nên tẻ nhạt nhìn xung quanh.
" Băng ".
Đại khái bên ngoài một cây số , phía trên gần cầu vượt, một toà nhà bám đầy rêu sụp đổ ầm ầm .
Toà văn phòng như mất đi bức tường chịu lực , sàn gác rơi xuống liên tiếp , rơi xuống chỗ thấp biến thành bột phấn .
Cuối cùng cả toà nhà chìm vào nước biển , chỉ lộ ra một phần phế tích , người không biết còn tưởng là đống kiến trúc phế liệu .
" Có yêu ma ? " Linh Linh nhìn chằm chằm nơi đó , hỏi.
" Anh không thấy " Mạc Phàm lắc đầu.
Lấy tu vi hiện tại của Mạc Phàm , trừ khi yêu ma có năng lực tiềm hành đặc thù , không phải vậy thì cách hai ba cây số cũng nhận ra .
Huống hồ phá hoại nửa cây số cần sức mạnh lớn vô cùng , không có sinh vật gì có thể không gây ra gợn sóng yêu lực mà phá hủy được toà nhà .
Mạc Phàm cảm thấy toà nhà kia tự nhiên sụp đổ càng có lý hơn.
Rất nhiều công trình đậu hũ nát , căn bản không cần nghĩ tới việc ngâm nước , vì lẽ đó Phố Đông ngập nước lâu như vậy, rất nhiều nhà lầu khi thủy triều lên xuống bỗng nhiên sụp đổ vào một ngày nào đó thì là chuyện không thể nào bình thường hơn.
Cũng may chất lượng của những công trình gần sân bay coi như không tệ, nếu như sụp đổ, Lục Chính Tân mệt tới chết cũng không tìm được dấu vết đã qua nhiều nawmm
" Băng ".
" Băng ".
Vẫn là hướng kia , có toà khoảng 20 tầng sụp đổ , âm thanh trong màn đêm tĩnh lặng này đặc biệt sợ hãi.
Mạc Phàm nhăn mày lại .
" Vẫn là công trình đậu hũ nát ? " Linh Linh hỏi.
" Không biết, nhưng anh vẫn không cảm giác được nửa điểm khí tức " Mạc Phàm bắt đầu có hơi tưởng thật rồi.
Còn một chút khoảng cách, Mạc Phàm vẫn không muốn đi kiểm tra .
Toàn bộ biển Phố Đông lớn như vậy , có một ít yêu ma mạnh mẽ ẩn nấp cũng là điều bình thường , càng nhiều những tiểu yêu sinh sôi tràn lan ra những sinh vật lưỡng cư kia.
Tiểu yêu rất phiền , không nói tới số lượng chúng nó cực nhiều , sinh tồn nhận biết cơ bản đều không có.
Chỉ cần có người xâm phạm lãnh địa thì bọn tiểu yêu sẽ như tre già măng mọc , mặc kệ chết đi bao nhiêu, chúng nó vẫn anh dũng một đi không trở về .
Còn những sinh vật đẳng cấp hơi cao một chút , các pháp sư toả ra vương bá khí, chúng nó chắc chắn sẽ chạy trốn.
" Băng ".
Lại một tiếng vang thật lớn.
Lần này cách bọn họ không tới 500 mét , đó là một văn phòng lớn , tường xi măng kiên cố , cửa sổ cũng không lớn.
Từ trên xuống dưới, văn phòng này như một thùng sắt màu xám, có thể nói là toà nhà vững chắc nhất trong phạm vi mấy cây số , ngâm nước trong chục năm vẫn không chắc là sẽ xảy ra chuyện gì .
Kết quả nó đã sụp đổ rồi.
Như người mất đi khung xương , da cùng thịt rơi xuống , rơi thành bùn .
" Bị phá sao ? " Mạc Phàm nói .
" Vẫn không cảm giác được gì ? " Linh Linh hỏi.
Mạc Phàm lắc đầu.
Sinh vật biển thực sự phiền , đến cùng là thứ gì vậy.
Muốn làm chuyện phiền phức gì thì làm đi, Mạc Phàm sẽ cho chúng nó một chưởng luộc chín.
" Ọc ọc ".
" Ọc ọc ".
Dưới mặt nước , đột nhiên xuất hiện lượng lớn bọt khí.
Trong lòng Mạc Phàm căng thẳng .
Lợi hại ghê, mới vừa rồi còn cách mình 500 mét vậy mà giờ đã xuất hiện ngay cạnh bên.
Không nói hai lời, trước tiên cho một cái lôi bạo.
" Làm gì vậy, làm gì vậy " một khuôn mặt ướt nhẹp sợ hãi kêu to.
" Là cậu à , tôi tưởng là yêu " Mạc Phàm vội vàng thu hồi lại lôi bạo, có lôi huyệt rồi thì chính là thu thả như thế.
" Rốt cuộc là Lục gia chúng tôi với anh có cừu oán gì không ".
" Cậu tìm được vết máu chưa ? ".
" Tìm được rồi ".
" Vậy thì đi mau , cảm giác nơi này là lạ " Mạc Phàm nói.
Trở lại cầu vượt , Lục Chính Tân ở dưới nước nghe được tiếng sụp đổ từ đằng xa , vội vàng khởi động xe .
Chân đạp ga , xe miami màu lam kề sát cầu vượt, tăng tốc xuyên qua sương đêm.
" Băng ! Băng ! Băng ".
Đột nhiên sụp đổ gần trong gang tấc .
Lục Chính Tân vừa quay đầu lại, sợ hãi kêu lên như quạ đen vậy.
Mặt đường cầu vượt, không biết từ khi nào đã biến thành một mì , sụp xuống liên tiếp.
Sụp đổ lần này cách bọn họ không tới năm mét , một đường xe chạy qua, sụp đổ đuổi theo sát ngay sau.
Giống như có máy nghiền vô hình cắn đuôi xe , giẫm lên cầu vượt lặp đi lặp lại, phần lớn những đoạn đường xe đi qua đều đã rơi vào trong nước biển .
" Ôi mẹ ơi , đến cùng là thứ gì vậy " Lục Chính Tân sợ tới hồn phi phách tán, chân ga sắp đạp tới hết cỡ rồi.
" Tôi cũng không biết , nói chung là nhanh hơn một chút " .
Lúc này Mạc Phàm cũng sốt sắng lên rồi.
Nếu như biết được là thứ gì thì đâu tới mức như vậy.
Vấn đề là Mạc Phàm không phát hiện được ra cái gì , không nhìn thấy cái gì .
Rõ ràng trên mặt cầu vượt không có thứ gì, vậy mà lại sụp đổ từ Đông sang Tây, nếu như xe đi chậm lại thì nhất định sẽ trực tiếp rơi xuống.
Lục Chính Tân là một tay đua xe .
Dưới tình cảnh như vậy mà tay lái của Lục Chính Tân vẫn trấn định, tốc độ không ngừng tăng lên , sụp đồ cũng bị bỏ lại phía sau.
" Khá lắm " Mạc Phàm giơ ngón tay cái lên với tên tài xế này.
" Mẹ kiếp, anh là pháp sư chiến đấu , không phải rất lợi hại sao, không thể nhảy xuống xe làm thịt thứ kia được à? " Lục Chính Tân mắng.
" Nếu tôi có thể thấy được thứ kia thì đã sớm cho một tát chết luôn rồi " Mạc Phàm cũng rất tức giận nói.