Trans : xSnowballx
Mục Đạo chỉ đơn giản là khuyên bảo, các trưởng lão khác tự nhiên ở trước mặt đồ đằng Huyền Xà sẽ không gây phiền phức cho Mạc Phàm cùng Mục Ninh Tuyết .
Bọn họ quyền cao chức trọng, hưởng thụ vô thượng vinh hoa phú quý, dưới đáy lại càng có vô số người kính ngưỡng ,nếu chém giết vì một Mục Phi Loan gần như bị phế , không chắc là có nguy hiểm tới tính mạng hay không .
Đồ đằng Huyền Xà nói dễ nghe là thần bảo vệ, nhưng nó là một súc sinh, nó ăn tươi nuốt sống, giết người xong trở về Tây hồ, có toàn bộ người dân cùng hiệp hội ma pháp địa phương , quan chức Hàng Châu sẽ vì nó mà nói chuyện, cuối cùng là sống chết mặc bay.
Đồ đằng Huyền Xà không làm chuyện gì , người kích động đã chết , ai lại nguyện ý làm chuyện không có ý nghĩa đây?.
Không biết Mục Đạo nói cái gì bên tai Mục Phương Chu cùng đại trưởng lão, tâm tình hai người đó mới êm dịu đi một chút .
Một lát sau Mục Đạo đi về phía Mạc Phàm cùng Mục Ninh Tuyết .
Đầu tiên là cúi đầu chắp tay với Mục Trác Van, bày tỏ áy náy giả tạo.
Sau đó nói với Mục Ninh Tuyết :" Có thể khống chế được ma cung Mục thị, cô đúng là một kỳ tài hiếm thấy. Khụ khụ, cô cũng là người của Mục thị vài năm, hẳn là biết rõ tất cả con cháu trong Mục thị đều do Mục Phi Loan làm nội vụ này quản lý , chuyện của cô , một tay Mục Phi Loan xử lý, hắn có quyền trong tộc hội , nhưng muốn thống trị toàn bộ Mục thị còn xa , nếu không có các trưởng lão trong tộc kìm chế hắn, thì làm sao mấy năm nay cô có khả năng bình yên vô sự ở Phàm Tuyết Sơn được sao ? " .
Mục Đạo nói cũng không sai, ít nhất năm đó diễn ra học phủ chi tranh, chuyện của Mục Ninh Tuyết là Mục Đạo có thái độ phản đối.
Nhưng xử lý đệ tử Mục thị như nào là do Mục Phi Loan quyết định, Mục Đạo không cần thiết tranh cãi với Mục Phi Loan.
Hiện tại thì khác , Mục Phi Loan như một con chó sắp chết bị Mục Ninh Tuyết lôi đi, chết hay sống là chuyện trong nháy mắt .
" Tuyết Tuyết , lão ca Mục Đạo nói không sai, cha bị mang tới nơi này thì các trưởng lão khác trong tộc hội cũng không biết " Mục Trác Vân sợ nhất là đánh tiếp.
Chống lại Mục Phi Loan cùng toàn bộ tộc hội là hai khái niệm khác nhau .
" Thu lại ma cung đi, tiêu hao nữa thì cô không sống nổi thêm mấy năm nữa đâu....dù cho cô không thừa nhận thì cô vẫn mang họ Mục , chúng tôi đã tổn thất thiên tài Băng hệ là Mục Phi Loan cùng Mục Ẩn Phượng, không hy vọng cô ngã xuống nhanh chóng, đối với Mục thị mới là tổn thất to lớn " Mục Đạo nói.
Nói xong thì Mục Đạo liếc nhìn Mục Phi Loan .
Toàn thân Mục Phi Loan xanh xanh trắng trắng , nhìn thấy không có ai trong tộc hội cứu mình , gương mặt lại vặn vẹo kịch liệt hơn.
" Mục Đạo , cái thứ dối trá này " Mục Phi Loan gào thét .
" Tài nghệ của cậu không bằng người , ăn miếng trả miếng , vậy cậu còn gì để nói? " Mục Đạo cười lạnh nói.
" Đại trưởng lão, Mục Phương Chu , lẽ nào hai người để hai người đó hoành hành bá đạo ở Mục thị chúng ta như vậy, lẽ nào Mục thị chúng ta lại yếu hèn vô năng như vậy sao, chỉ là một đồ đằng Huyền Xà mà thôi, giết không tha " âm thanh của Mục Phi Loan càng lúc càng sắc bén.
Mục Phi Loan đã cảm nhận được thân thể vì băng xâm mà trầm trọng suy kiệt .
Đại trưởng lão cùng Mục Phương Chu không có phản ứng nhiều.
" Cô không thể phế tôi , cô không thể phế tôi " Mục Phi Loan phát điên gầm thét .
Mục Đạo vờ như không nghe thấy, đi về phía Mạc Phàm , nói :" Cậu cũng biết Mục thị chúng tôi coi trọng mặt mũi hơn tất cả mọi thứ , đồ đằng Huyền Xà nhất thời có thể ép được những trưởng lão kia , mà các trưởng lão già đầu không muốn tranh tài cùng thứ có cấp bậc như vậy, nhưng tất cả mọi người sẽ ghi nhớ mối thù này, đến khi toàn bộ Mục thị phát lực, Phàm Tuyết Sơn của hai người đừng nghĩ có thời khắc an bình .
" Ông muốn nói gì thì nói thẳng , đừng có vòng vo " Mạc Phàm nói.
" Cái tên nhà cậu có hiểu rõ cái gì gọi là tôn trọng trưởng lão không , tôi với Phong Ly là lão hữu nhiều năm , cậu gọi hắn một tiếng là thầy, thì tôi cũng là trưởng bối của cậu, có biết hay chưa " Mục Đạo lớn tiếng nói .
Mạc Phàm ngoáy lỗ tay , đơn giản là coi như không nghe thấy gì .
Mục Đạo lại bước tới gần vài bước , âm thanh thấp hơn một ít :" Mục thị muốn mặt mũi , cậu đánh bọn họ mất mặt, bọn sẽ đòi lại mặt mũi. Cậu nhớ tôi giúp cậu bãi bình việc này, xong việc thì đưa hài cốt Ngô Khổ cho tôi " .
Mục Đạo là nghị viên thẩm phán hội tối cao.
Cần hài cốt của Ngô Khổ , tạo thành hãm hại với Hắc Giáo Đình còn trong nước , cùng bù đắp tín nhiệm cho thẩm phán hội tối cao.
Dù sao một ngày Tát Lãng không sa lưới thì một ngày thẩm phán hội tối cao khó mà an sinh, càng bị nhân dân cả nước chất vấn.
Có hài cốt Ngô Khổ , có thể dập được một ít lửa giận.
Nếu không có thứ gì , địa vị siêu phàm của thẩm phán hội tối cao sớm muộn sẽ bị làn sóng thủy triều nhân dân bao phủ lại.
" Thành giao " Mạc Phàm sảng khoái đáp ứng.
Khuôn mặt Mục Đạo tối sầm .
Tên này vừa rồi còn ngạo nghễ muốn cùng toàn bộ tộc hội Mục thị chiến đấu tới hôn thiên ám địa, mình đưa ra điều kiện, lại lập tức đồng ý , thẳng thắn cương nghị vừa nãy đâu rồi.
Những lão hồ ly bọn họ có lúc không xấu hổ , nhưng nào ngờ Mạc Phàm còn hơn một bậc .
" Mục Phi Loan có thể phế nhưng không chết được, điểm này rất quan trọng, nếu không phải vậy thì đại trưởng lão với Mục Phương Chu sẽ không để hai người rời khỏi núi Mục Bàng " Mục Đạo nói tiếp.
" Vừa nãy ông nói cái gì để hai người bọn họ nhanh chóng đồng ý bỏ qua như vậy ? " Mạc Phàm có chút ngạc nhiên.
" Hỏi nhiều như vậy làm gì , mau mang Huyền Xà của cậu rời đi, chờ mấy lão già nổi lửa trong lòng , lúc đó có muốn đi cũng không được, con rắn này làm sao cũng sẽ bị lột một lớp da " Mục Đạo nói .
" Vậy thì cứ như thế đi, tôi không bồi thường , tôi không có tiền " Mạc Phàm nói.
Mạc Phàm nói đi là đi , giảng đạo lý đấu cùng những lão già này, không có chỗ nào tốt , chỉ là khí thế khiến người khác có ý nghĩ không thể tùy ý bắt nạt .
" Còn di cốt của một người , tôi muốn thứ đó " ngữ khí Mục Đạo bỗng biến hoá .
Mạc Phàm nhíu mày.
Kỳ thực Mạc Phàn cũng không rõ là Mục Đạo đứng về bên nào.
" Lam Biên Bức " âm thang của Mục Đạo rất thấp.
Mạc Phàm sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn kỹ khuôn mặt Mục Đạo.
Chuyện của Lam Biên Bức cực ít người biết tới, làm sao mà Mục Đạo có thể ....
" Làm sao, mặt tôi cáo già , mặt già trà trộn quyền thế , không giống là một người làm chuyện có lương tâm à ? " Mục Đạo hỏi ngược.
" Cô ấy là người của ông ? ".
Mục Đạo không hề trả lời , khoát tay áo một cái, ra hiệu Mạc Phàm cùng Mục Ninh Tuyết có thể rời đi.
Hai người bọn họ đi ra vài bước.
Mục Đạo ngồi xổm đỡ Mục Phi Loan đã bị phế tu vi .
Mục Phi Loan như mất hồn, lúc trước kiêu căng tự mãn đưa ra quyết định phế bỏ tu vi Mục Ninh Tuyết, tuyệt đối không nghĩ sẽ có ngày như hôm nay.
Mục Phi Loan có thiên phú dị bẩm , địa vị cao ở Mục thị, ngay trước mặt nhiều người trong tộc hội lại bị người phế bỏ tu vi.
Chuyện như vậy làm sao có khả năng xảy ra .