Trans : xSnowballx
Không có gì là không học được, bao gồm nhấn chể cái phần trẻ tuổi nóng tính ,hăng hái ,sau đó đối mặt với những người mạnh mẽ hơn mình , càng có bối cảnh lớn hơn thì nở nụ cười , nói vài câu nịnh nọt.
Trước đây Lê Đông từng nghĩ nếu bản thân mình làm ra truyện như vậy, sẽ hận không thể bóp chết bản thân , nhưng thực tế làm lại không có khó , thậm chí trong xã hội này có rất nhiều người làm được dễ dàng , chỉ là tròng quá khứ bản thân mình không thực sự tiếp xúc cùng hiểu rõ thế giới này.
Đại ma vương Mạc Phàm xác thực như là thiên kiêu chi tử , đệ nhất học phủ chi tranh, mấy năm gần đây làm không ít chuyện kinh thiên động địa, Lê Đông tin nếu không gặp Triệu Kinh, thì Lê Đông sẽ không cần cúi đầu với người khác , thậm chí còn kiêu ngạo bước vào cảnh giới ma pháp chí cao.
Vấn đề là có người nào thuận buồm xuôi gió , chỉ có người từng bước đạp sơn tiến lên, vất vả rới đỉnh ,ngẩng đầu lên thấy một toà núi cao nguy nga nhập thiên ngay trước mắt , mà độ cao hiện tại của bản thân cũng chỉ là chân núi của người khác , khi đó mới hiểu cái gì gọi là " không biết trời cao đất rộng ".
Trong lòng Lê Đông không hy vọng Phàm Tuyết Sơn diệt vong , bên trong Đại Lê thế gia đã nát , vì thế làm một đại thế gia lớn nhất có gốc gác ở thành phố Phi Điểu sẽ ngày càng sa sút , càng ngày càng không có tôn nghiêm, càng ngày càng bị những người khác xem thường đạp lên .
Phàm Tuyết Sơn cực kỳ có hy vọng, cũng là hy vọng của rất nhiều người .
Tuyệt đối không có thể diệt vong như vậy.
" Bên cạnh tôi đúng là có nhiều bằng hữu đáng kính phục , bọn họ dạy tôi những thứ không giống nhau, nhưng cho đến nay , anh là người đầu tiên dạy tôi cách cúi đầu " Mạc Phàm nhìn Lê Đông.
Hơn nữa Mạc Phàm có thể cảm thấy Phàm Tuyết Sơn những năm nay dưới tay Mục Ninh Tuyết quản lý kinh doanh, xác thực rất được lòng người dân, từ việc Lê Đông rít gào là coa thể thấy được.
Uỷ khúc cầu toàn* đúng là lý niệm tồn tại rất xuất sắc , không phải lúc nào cũng có lợi , nói ví dụ như lúc đối mặt yêu ma , ví dụ như kẻ địch từ lúc bắt đầu đã không có dự định để bạn tồn tại.
" Lần sau có cơ hội thì tôi sẽ cố mà lĩnh giáo từ anh , nhưng tiếc là mọi chuyện anh vẫn nghĩ theo hướng đơn giản, giả như có một mình Triệu Kinh, mục đích của hắn là địa hoả chi nhụy, chúng tôi giao đồ cho hắn, có lẽ hắn sẽ không muốn gây rắc rối mà lựa chọn rời đi. Nhưng nếu Lâm Khang , Nam Vinh thế gia , Mục thị , Triệu thị đều có mặt, điều này cjo thấy những thế lực khác cũng sẽ không để cho tay không trở về , vừa mới đầu chúng tôi đã bị ép tới vách núi , bọn họ cũng không có nhường cho chúng tôi một đường sống , dưới tình huống này mà cúi đầu, chỉ có rước nhục nhã vào thân " Mạc Phàm nói với Lê Đông.
Lê Đông ngẩn người, qua một lúc mới nói :" Lẽ nào Triệu Kinh cùng Lâm Khang thật sự không sợ cao tầng hơn thẩm phán sao , bọn họ cũng sẽ có chỗ lo lắng ".
" Trước đây thì có , nhưng hiện tại thì không hẳn , Phàm Tuyết Sơn vẫn chưa cường đại tới mức sau khi bị những người này phá đổ thì sẽ có cao tầng thẩm phán hội, quốc gia tức giận,vì thế mà hẳn Phàm Tuyết Sơn của chúng tôi mới phải cố gắng gấp bội, bị người khác tùy tiện tìm một cái cớ thảo phạt , nói rõ chúng tôi vẫn còn quá nhỏ yếu " Mạc Phàm nói.
Mạc Phàm nói xong câu đó , có một đội người vội vã bước vào, bọn họ có vẻ rất lo lắng.
Mạc Phàm nhìn những người này, phần lớn là không quen biết , dù sao Mạc Phàm cũng rất ít khi ở lại Phàm Tuyết Sơn, ngay cả hệ thống chức vụ hiện tại của Phàm Tuyết Sơn còn chưa hiểu rõ .
Nhưng có một thục nữ trong đó làm Mạc Phàm nhận ra , là Cố Doanh của tiểu đội Nhạc Phong lúc ở hồ Phàn Dương .
Tựa hồ như Cố Doanh đã là pháp sư cao giai,Mạc Phàm cảm giác khí tức trên người Cố Doanh mạnh hơn rất nhiều so với trước đây , trước ngực cũng có huy hiệu thợ săn đại sư .
" Nói hay , nếu như chúng ta không nhỏ yếu thì làm sao có người tùy tiện bước tới sơn môn của chúng ta ?" Đại thúc tuổi trung niên đi vào , cao giọng nói.
Mạc Phàm nhìn đại thúc này, rõ ràng là không quen chút nào.
" Thuộc hạ Mộc Tượng , gặp đại đương gia " trên mặt Mục Tượng có không ít sẹo, bao gồm ở cổ cũng có vết tích , hẳn là một lão tướng thường xuyên vào sinh ra tử .
" Mộc Tượng đã ở Phàm Tuyết Sơn từ rất sớm , trước đây chỉ làm việc tu bổ kết giới phòng ngự, không thể hiện thực lực, khi đại vòng xoáy hải dương xuất hiện, khu căn cứ Phi Điểu xuất hiện hải yêu có năng lực thôi miên , không phải Mộc Tượng ra tay đúng lúc thì Cố Doanh cùng trung đoàn tuần tra khác đã chết trong giấc mộng rồi " Mục Ninh Tuyết nhỏ giọng giới thiệu qua với Mạc Phàm .
Mục Ninh Tuyết bình thường không thích nhiều lời , giới thiệu cũng chỉ vài chữ , nếu đã cố ý nói tới đại thúc Mộc Tượng này, hẳn là một cao thủ xác thực rất đáng tôn kính.
Mạc Phàm không nhìn ra tu vi của vị đại thúc này , sau khi có ma cụ long giác khôi,tinh thần lực cùng năng lực nhận biết của Mạc Phàm cường đại lên vài lần , mặc dù không trang bị long giác khôi nhưng vẫn dùng long cảm được.
Dưới long cảm mà Mạc Phàm vẫn không cách nào nhìn ra tu vi của đối phương .
Điều này nói rõ tu vi của đại thúc Mộc Tượng cao hơn mình.
Rất hiếm có khi Phàm Tuyết Sơn có một siêu cấp cao thủ như vậy ở đây.
" Có bao nhiêu người ở Phàm Tuyết Sơn ? " Mạc Phàm hỏi đại thúc Mộc Tượng.
" Hẳn là đại đương gia nên hỏi có bao nhiêu người rời khỏi Phàm Tuyết Sơn " đại thúc Mộc Tượng nói.
" Đại đương gia , mọi người vẫn ở sau núi ,chờ đại đương gia cùng thành chủ ra lệnh một tiếng , chúng tôi sẽ xông lên trừ khử những " chó má " kia đến hôn thiên ám địa " Chung Lập từ trong mấy người chen ra ngoài, cướp lời nói.
" Đều không rời đi ? " Mục Ninh Tuyết hơi kinh ngạc .
Đại nạn Phàm Tuyết Sơn ở trước mặt , đặc biệt là tội danh mà thành thủ Lâm Khang giáng xuống , ở mức độ nào đó đại diện cho chính thức , dưới tình huống này mà các thành viên Phàm Tuyết Sơn lại không hề rời đi.
" Có mấy trăm người đi, đều là những người vô dụng, sức mạnh Phàm Tuyết Sơn chân chính vẫn bảo tồn " đại thúc Mộc Tượng nói.
" Không nghĩ tới , còn tưởng cả sơn trang đều rời đi hết rồi ... Mạc Phàm , xem ra vợ cả của cậu có cách quản lý , không tiêu tan lòng người mới là lực lượng hùng hậu " Triệu Mãn Duyên giơ ngón tay cái lên với Mạc Phàm, cũng giơ ngón tay cái với Mục Ninh Tuyết .
Mạc Phàm cũng rất vui mừng.
Nhớ ban đầu Phàm Tuyết Sơn vẫn chỉ là một vùng đất hoang , Mạc Phàm cùng Mục Ninh Tuyết ngồi trên cỏ dại, nhìn đại địa chi nhụy toả ra các loại sắc thái hào quang khác nhau , càn quét những yêu ma sống ở đây.
Bây giờ tuy không xưng được có bao nhiêu lớn mạnh , nhưng người ở nơi này đều coi đây là quê hương của mình .
Điều này không phải là ý nguyện ban đầu của Mục Ninh Tuyết sao, Mục Ninh Tuyết cùng những người khác từ trong Bác thành đều yêu tha thiết Bác thành. Bác thành không còn, thành lập Phàm Tuyết Sơn , tìm một nơi an bình , một nơi chân chính an toàn có cảm giác thuộc về .