Trans : xSnowballx
" Đi , mau rời khỏi nơi quỷ quái này ".
Đội ngũ bỏ lại băng luân phi chu, không để ý tất cả mà lao ra phần mộ băng nguyên to lớn này.
Phần mộ còn đang không ngừng mở rộng ,băng thể xung quanh như dãy núi bao vây, ngay cả bầu trời trên đỉnh đầu cũng bị băng che mất .
Cách giữ mạng sống duy nhất chính là không ngừng chạy trốn, không ngừng phá tan những bông tuyết vừa đông lại, chỉ hơi chậm một chút thôi sẽ bị đóng băng kín dày mấy ngàn mét , máu đọng lại, thân thể cứng ngắc , cuối cùng triệt để khắc vào trong băng nham trăm năm không thay đổi, biến thành băng hoạt tiêu bản .
Bao gồm Vương Thạc đã từng tới cực nam chi địa cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải tai nạn đáng sợ như này, trong đầu mọi người bây giờ cũng chỉ có một suy nghĩ đó là đánh vỡ băng xông ra ngoài.
Lạnh giá đan xen , dần dần cảm giác mệt mỏi cũng kéo tới, rất khó tưởng tượng được bão táp băng nguyên này bao trùm khu vực rộng lớn bao nhiêu, lại không biết phần mộ cực nam muốn xây thêm tới mức độ nào.
Cảm giác ánh mặt trời càng xa, lạnh lẽo càng tập kích toàn thân, chán nản nồng đậm làm người ta không tự chủ được mà suy nghĩ : Bọc trong bông tuyết không có bao nhiêu thống khổ ,cũng không phải chuyện xấu gì.
Thân thể nặng nề , quang mang xa xôi, mọi người đang lấy hết tốc lực để về phía trước, nhưng vẫn như là ở trong băng quật không đây, không ngừng đi vào , càng cách lối ra càng xa .
" Chúng ta phải chết ở đây sao ? ".
Có người đã mệt tới mức không nhúc nhích nổi.
" Ào ào ào ào ào ~~~~~~ ".
Thanh viêm màu tín đột nhiên rít gào, tựa như một thánh thú toàn thân có liệt diễm bám vào, đang dã man xông tới phá tan tất cả băng nham phía trước .
Băng dày đang hoà tan, một loại ấm áp cũng đang truyền tới, thấy Vi Nghiễm đang đạp sóng lửa đang chạy như bay phía trước đội ngũ , thánh viêm lát thành một thảm dài, làm cho đám người đang dần từ bỏ thắp lên một tia hy vọng.
" Chúng ta sắp ra bên ngoài rồi, nhanh lên " Lệ Văn Bân hét lớn.
Lúc này mọi người mới một lần nữa có sức mạnh, dọc theo hoả thảm lao ra khỏi phần mộ khủng bố này.
Ở ngoài bão táp băng nguyên , cảnh tượng như một bức tranh hoàn toàn yên tĩnh, băng tuyết kéo dài chằng chịt tinh tế đắp lên những dãy núi băng bằng phẳng , mặt đất trơn nhẵn tình cờ thấy được một ít sinh linh nhỏ bé không sợ lạnh giá du đãng .
Ánh sáng chói chang , cũng không phải mãnh liệt thiêu đốt da người, mà là ấm áp như sau giờ ngọ.
Biên giới bão táp, cùng trong bão táp hoàn toàn là hai thế giới , mọi người thậm chí còn hoài nghi cơn ác mộng kinh thâm động phách vừa trải qua.
" Kiểm tra nhân số một chút , kiểm tra nhân số lại một chút " Vương Thạc đột nhiên nhớ ra gì đó , nói với mọi người.
Mấy tiểu đội trưởng lập tức kiểm tra , rất nhanh Yến Lan hét lên một tiếng , bởi vì ma pháp sư Trì Dũ hệ trong đội đã không thấy đâu .
Lệ Văn Bân cũng nhíu mày, hai pháp sư cu g đình dưới trướng cũng chưa đi ra , là hai người bị phản bội chi phong kích thương.
Ít đi khoảng năm người .
Mọi người chưa kịp chạy ra khỏi bão táp băng nguyên phần mộ chạy ra ngoài đã bị phần đắc dĩ cùng sợ hãi bao phủ .
Quay trở lại cứu là không có khả năng .
Tin rằng sau khi bão táp kết thúc thì sau lưng bọn họ chính là những dãy núi liên miên, hoàn toàn do băng tuyết tạo thành, còn có những băng nham từ xa thổi tới, muốn bọn đào ra chẳng khác nào bảo bọn họ cứu người trong lưu sa, cũng sẽ chỉ để người khác liên lụy theo.
Bản thân hành trình đi cực nam chi địa đã nguy hiểm tầng tầng , đã chuẩn bị tâm lý sẽ đánh đổi bằng cả mạng sống .
Nhưng không ai nghĩ sẽ có năm người cứ như thế mà chết đi .
" Băng luân phi chu cũng đã không còn, không có thanh hoả trận pháp, chúng ta tồn tại dưới băng uy nhiều nhất là ba ngày " Lệ Văn Bân bắt đầu có chút hoang mang .
Ba ngày .
Bọn họ ở cực nam chi địa,dù cho trở lại hải dương cũng cần gần bốn ngày, chuyện này mang ý nghĩa bọn họ còn không có đường lui.
Thử hỏi rơi cài tình huống con đường cực kỳ nguy hiểm phía trước, đường lui khộng có , lại có mấy người thực sự trấn định?.
" Vì thế chúng ta không thể làm lỡ thời gian nữa, tất cả theo tôi , đi bộ " Vi Nghiễm nói.
" Tôi mệt tới nỗi không còn sức mở miệng nói chuyện rồi ".
" Đúng đấy, bão táp băng nguyên tiêu hao quá nhiều khí lực, phải nghỉ ngơi " .
" Nghỉ ngơi ? " Vi Nghiễm nhìn qua mấy pháp sư mệt bở hơi tai, cười lạnh nói :" Ba ngày sau mà chúng ta không tới được trạm nam thì mấy người sẽ an nghỉ vĩnh viễn ở đây, hơn nữa băng xâm sẽ không ngừng suy yếu pháp lực , ngày thứ nhất , ngày thứ hai gặp phải băng nguyên mãnh thú thì chúng ta vẫn còn sức đánh một trận, qua ngày thứ ba chúng ta còn không đánh lại được sinh vật băng nguyên yếu nhất ".
" Vi Nghiễm các hạ nói đúng , chúng ta không thể nghỉ ngơi, mọi người cắn răng , đi nhanh " Vương Thạc nói.
....
Ai nấy đều mệt mỏi, chạy ra khỏi bão táp băng nguyên phần mộ, không có nghĩa là bọn họ có thể ung dung .
Hơn nữa băng xâm còn đang dằn vặt thân thể bọn họ, nhìn trạng thái của những người này, Mục Ninh Tuyết không cảm thấy bọn họ sẽ sống tới chỗ cần đến.
Chỉ là Mục Ninh Tuyết không nghĩ lại đột nhiên sinh ra bão táp băng nguyên đáng sợ như vậy, mạnh mẽ cắt cho mọi người một đao.
" Vương giáo thụ, băng xâm này có một cách hoá giải cùng xua tan chứ , đó là thiên nhiên tồn tại một pháp tắc đặc thù , đó là thực vật kịch độc xung quanh thường có thứ giải độc, tôi nghĩ cực nam chi địa này không thể không có thứ chống lại băng xâm chứ ? " Mục Ninh Tuyết hỏi Vương Thạc.
Tiếp tục đi miễn cưỡng như vậy, Mục Ninh Tuyết tin là trừ mình ra thì những người khác sẽ bị băng xâm dằn vặt tới chết , pháp sư cấm chú Vi Nghiễm cũng sẽ không ngoại lệ.
Vương Thạc dừng bươc trong mắt lờ mờ có tia sáng .
Đúng vậy, thiên nhiên có tồn tại pháp tắc như thế .
Băng xâm của cực nam chi địa đúng là không có thuốc nào cứu được sao , bọn họ nhất định là quên gì đó .
" Máu thú , máu sôi của băng nguyên cự thú " Vương Thạc đột nhiên nghĩ tới gì đó, có chút kích động nói .
" Vương giáo thụ ,có phải ông bị điên rồi không ? " Lệ Văn Bân hỏi.
" Tất cả băng nguyên cự thú tuy rằng đều có da dày cùng lông kháng lạnh mạnh mẽ , nhưng quan trọng nhất là máu của chúng nó , có chút nóng bỏng như dung nham, có nhiệt năng cực cao, tôi đang suy nghĩ nếu uống máu sôi của băng nguyên cự thú không phải là tiêu trừ băng xâm một mức nhất định sao? " Vương Thạc nói.
" Ông chắc chắn là có tác dụng chứ ?" Vi Nghiễm xoay đầu lại hỏi.
" Có thể thử một lần , ít nhất nhiệt lượng của máu nhất định sẽ làm cho thân thể chúng ta ấm áp một ít " Vương Thạc nói.
" Nhưng thực lực của băng nguyên cự thú ít nhất là cấp quân chủ , chúng ta lại không có bao nhiêu khí lực đi giết ...." Lệ Văn Bân cay đắng nói.
Hiện tại chân của bọn họ đã nặng tới mức không nhấc lên được, có thể cất bước đã là tốt rồi, chứ đừng nói tới chiến đấu.
" Trước đó tôi tiêu hao quá nhiều tinh thần lực, cần điều dưỡng một chút " môi của Vi Nghiễm trắng bệch.
Không có thánh hoả màu tím kia của Vi Nghiễm , mọi người cũng không có khả năng chạy ra ngoài được, Vi Nghiễm hẳn là cũng tiêu hao to lớn.
" Mấy người đóng trại nghỉ ngơi ở đây, để tôi đi cho " Mục Ninh Tuyết nói .