Trans : xSnowballx
" Takahashi Kaede , tuy rằng cậu còn rất nhiều thứ chưa đủ , nhưng mấy ngày nay cậu dựa vào thực lực tiến vào đội ngũ quốc phủ , nhưng vào được quốc phủ là mục tiêu của cậu sao, cái cậu cần phải làm là thi đấu ở học phủ chi tranh,có rất nhiều thiên tài từ cường quốc ma pháp sẽ bộc lộ tài năng trong vây công , phải vì quốc gia chúng ta mà lấy lại vinh quang đã mất , phải tập trung tinh thần , dù có là một hồi huấn luyện thi đấu, hiểu chưa " Giáo viên Thiệu Hoà Cốc nói.
" Vâng , em đã biết nỗi khổ tâm của thầy " Takahashi Kaede lập tức gật đầu , không còn nghĩ tới những chuyện khác .
Thiệu Hoà Cốc huấn luyện rất nghiêm khắc, hơn nữa giống như là không biết mệt mỏi.
Bên ngoài sân thi đấu, mọi người sau khi thấy được thân ảnh giáo viên Thiệu Hoà Cốc , thì không khỏi bàn tán .
" Kia không phải là Thiệu Hoà Cốc sao, là đội trưởng Nhật Bản lần trước tham gia học phủ chi tranh " chàng trai mặc kimono, đi guốc uống một hớp bia lạnh nói.
" Đúng là hắn rồi, vậy mà lại tới quốc quán làn giáo viên ".
" Hẳn là bên Song Thủ Các mời về làm giáo viên tạm thời cho những tuyển thủ quốc quán này , thực lực của hắn còn mạnh hơn những lão giáo sư ".
" Lần trước không đạt được thành tích tốt cho nên Thiệu Hoà Cốc vẫn còn canh cánh trong lòng đi, cũng khó trách thực lực tuyển thủ quốc quán chúng ta mạnh như vậy, nhiều lần đánh bại những đội ngũ quốc phủ lịch luyện tới đây ".
Huấn luyện chủ yếu là về địa hình , hiểu ngầm giữa những đội viên , còn có khi đối mặt với nguy hiểm phải duy trì thái độ bình tĩnh.
Bất tri bất giác , ánh mặt trời dần mất đi, không có hoàng hôn tà dương, tựa hồ hoàng hôn còn đến sớm hơn một chút .
Linh Linh ngồi ở đó , không quá bình tĩnh, cái tên Mạc Phàm này rốt cuộc muốn ngủ tới khi nào.
Cầm điện thoại lên ,Linh Linh gọi cho Mạc Phàm .
Vừa khéo tiếng chuông điện thoại vang lên bêm ngoài mấy mét , trên mặt Mạc Phàm còn đang ngái ngủ , dùng tay lắc điện thoại , không ấn nút nghe.
" Thế nào rồi ? " Mạc Phàm hỏi Linh Linh .
" Không có manh mối rõ ràng , nhưng Song Thủ Các xuất hiện nhiều việc kỳ quái " Linh Linh nói.
Tin tức có được cũng không nhiều, cũng may câch đêm không trăng còn có vài ngày , có thể chậm rãi tìm kiếm .
Nếu đối phó hồng ma Nhất Thu xảo quyệt vô cùng , hẳn là phải hiểu được mục đích của nó từ sớm , khí tức , để sớm chuẩn bị tốt ứng phó.
Saga đã nói hồng ma Nhất Thu muốn ở đây tiến hành " phi thăng " , nhưng vậy khẳng định là sẽ có tế đàn để chứa những tà năng khổng lồ , không có khả năng hồng ma Nhất Thu vừa chạy tới Song Thủ Các , " bùm " một tiếng thành đế vương .
Nếu nó đã tiến hành lột xác phi thăng ở Song Thủ Các , cho thấy ở Song Thủ Các có thứ nó cần , hoặc hoàn cảnh nơi này có thể trợ giúp cho nó , hoặc là nơi này có vật chất nào đó mà nó nhất định cần tới .
Tốt nhất là có thể tìm ra thứ này, không phải vậy làm sao ngăn cản hồng ma Nhất Thu, lại làm sao để Mạc Phàm trở thành cấm chú ?.
" Không sao, cứ từ từ ...Anh nói này Linh Linh, em vẫn còn là trẻ con hay sao, ăn cơm thế nào lại để hạt cơm dính trên mép thế này " Mạc Phàm phát hiện gò má Linh Linh có hạt cơm .
Linh Linh không để ý , hai tay đặt vào máy tính .
Mạc Phàm duỗi tay ra , thô ráp quét qua hạt cơm trên gò má của Linh Linh.
" Ghét ghê , em đánh phấn rồi đó " Linh Linh khá tức giận với hành vi thô lỗ của Mạc Phàm .
" Tuổi còn trẻ, đánh phấn làm gì , làn da mộc không đánh phấn của em đã rất đẹp , nhìn qua cũng tự nhiên đáng yêu hơn một ít .
" Gần đây em thích phong cách màu đen phản nghịch, đeo khoen mũi, đinh tai, bím tóc phồng ...."Linh Linh nháy mắt một cái.
" Ẹc ....vậy không sao rồi, bây giờ em rất đẹp ".
....
Trên sân huấn luyện Nagayama không chú ý tới giáo viên , vội vàng chạy tới bên cạnh Takahashi Kaede , dáng vẻ đại sự không ổn .
" Có tình địch, có tình địch, lâu đài tình ái cậu vừa mới xây bị hùng điểu bên ngoài đẹp hơn xâm lấn , còn huấn luyện cái gì nữa , đừng để cuộc hẹn hò bữa tối của cậu vụt mất " Nagayama nói cực kỳ khuếch đại.
Takahashi Kaede quay đầu lại, vừa hay thấy cảnh đó .
Chỉ cần đầu óc hơi bình thường cũng đoán được cô gái kia cùng chàng trai không biết từ đâu chạy tới rất thân mật, cử chỉ vừa nãy, khoảng cách ngồi cùng một chỗ, thái độ lúc nói chuyện cùng tự nhiên quen thuộc khi đối phương ở bên cạnh.
" Takahashi Kaede , phong bàn ".
Trên sân huấn luyện Ishida Ikeko hét lên.
Takahashi Kaede thất thần, phong bàn cuốn tới, may là dựa vào kiến thức cơ bản rất vững chắc , dựa vào ma pháp Quang hệ tạo thành quang tường , chặn trước mặt mình cùng Nagayama .
Phong bàn tản đi, giáo viên Thiệu Hoà Cốc đi tới , liếc nhìn Takahashi Kaede cúi đầu, sau đó nhìn góc khán đài Linh Linh ngồi.
Vừa nãy Thiệu Hoà Cốc có để ý tới ánh mắt của Takahashi Kaede.
" Tới gần giải thi đấu nhưng tâm tư vẫn còn để ở mặt này, em thật sự làm tôi thất vọng " Thiệu Hoà Cốc lạnh lùng nói.
Takahashi Kaede cũng ý thức được vấn đề .
Bản thân Takahashi Kaede cũng không hiểu được, rõ ràng mới biết được cô gái Trung Quốc kia được nửa ngày, tâm tư lại không tự chủ được mà phiêu tới nơi nào, cũng không biết có phải là cô ấy mỹ lệ linh động hấp dẫn mình, hay thân phận thợ săn đại sư thất tinh làm mình đặc biệt hiếu kỳ .
" Thầy, em biết sai rồi, thầy...." Takahashi Kaede thành khẩn xin lỗi, nhưng Takahashi Kaede lại phát hiện Thiệu Hoà Cốc đi tới chỗ của Linh Linh.
Takahashi Kaede sửng sốt .
Lẽ nào Thiệu Hoà Cốc muốn trách cô gái kia làm mình phân tâm.
Takahashi Kaede vội đuổi theo, phát hiện bước đi của Thiệu Hoà Cốc càng nhanh, đi thẳng tới chỗ Linh Linh .
" Tôi nhận ra cậu " Thiệu Hoà Cốc đột nhiên nói.
Takahashi Kaede chạy tới, đang muốn giải thích thì phát hiện ánh mắt Thiệu Hoà Cốc nhìn chàng trai bên cạnh cô gái Trung Quốc , cái người nhìn qua có vẻ lười biếng , tản mạn.
" Tôi? " Mạc Phàm dùng tay chỉ vào bản thân .
" Cậu là Mạc Phàm " Thiệu Hoà Cốc rất khẳng định nói.
" Vậy cậu là ai ? " Mạc Phàm nhìn Thiệu Hoà Cốc , cảm giác hơi quen mắt nhưng không nhận ra là ai cả .
Trên mặt Thiệu Hoà Cốc mơ hồ phẫn nộ.
Cái tên ngạo mạn này.
Thiệu Hoà Cốc tốt xấu cũng là nguời mạnh nhất trong đội ngũ Nhật Bản, Mạc Phàm giành được danh hiệu đệ nhất học phủ chi tranh, được gọi là pháp sư thanh niên mạnh nhất , vậy cũng không đến nỗi hỏi câu như vậy.
Thiệu Hoà Cốc hít vào một hơi, nói :" Cậu với tôi chưa hề giao thủ , cho nên không có ấn tượng với tôi ".
Mạc Phàm cố suy nghĩ , nhưng không nhớ người này là ai .
Lúc này một thân ảnh cô gái quen thuộc đi tới, trên người toả ra mị lực trưởng thành.
Vọng Nguyệt Thiên Huân đi về nơi này, trên mặt mang theo nụ cười nhãn nhặn, nói :" Mạc Phàm, đây là Thiệu Hoà Cốc , đội trưởng đội quốc phủ Nhật Bản , năm đó đội quốc phủ Trung Quốc của cậu giao thủ với đội quốc phủ Nhật Bản chúng tôi ở Venice , nhưng cậu lại không lên sân khấu " .
" Ồ , tôi nghĩ ra rồi, đúng đúng đúng, Thiệu Hoà Cốc , lúc ở biển Carribe chúng ta có gặp nhau , đúng không " Mạc Phàm bỗng tỉnh ngộ .