Khi Mạc Phàm trở lại chỗ giáo đường, liền phát hiện cả một khu vực lớn xung quanh đây đã hoàn toàn biến đổi, khắp nơi loang loang lổ lổ, tràn ngập những luồng nguyên tố khí tức lộn xộn.
Có vẻ như tràng chém giết lẫn nhau đã đi đến hồi kết, chỉ là không biết đám người bọn họ rốt cuộc đã đi đâu cả rồi.
“Ninh Tuyết, nàng không có việc gì chứ.” Lục Chính Hà là người xuất hiện trước nhất, khi hắn vừa nhìn thấy Mục Ninh Tuyết liền vội vội vàng vàng tiến lại chào, nhưng khi hắn nhìn thấy Mạc Phàm đứng đằng sau đang khẽ vuốt ve đôi vai nhu nhược kia, ánh mắt thoáng cái trở nên vô cùng bất thiện, lạnh lùng nói với Mạc Phàm, “Ta tới là được rồi.”
Mục Ninh Tuyết không thèm để ý hai người kia, tự mình ngồi xuống một bên nghỉ ngơi.
Lục Chính Hà chỉ chờ có vậy, bắt đầu lượn lờ xung quanh nàng chẳng khác gì một con ruồi, so với lúc hắn ra vẻ chỉ huy đội ngũ quả thực khác biệt một trời một vực, xem ra những lời nói kia của Liêu Minh Hiên thật ra cũng không sai là bao.
Truyện được dịch và update mới nhất tại truyenhoangdung.xyz. Mong mọi người ủng hộ
Mạc Phàm bắt đầu đi tìm những người khác, Mục Nô Kiều gợi cảm xinh đẹp của mình không biết như thế nào rồi, dù sao nàng cũng là nữ nhân cùng phòng của mình, mình cũng nên có trách nhiệm lo lắng cho nàng.
Vòng vo một vòng, không tìm thấy được Mục Nô Kiều, nhưng lại tìm thấy La Tống La mập mạp.
Mạc Phàm bắt lại vạt áo của La mập mạp, còn chưa mở lời, La mập mạp liền đầy mặt phàn nàn nói: “Ta gọi ngươi là đại ca có được không, ta suýt chút nữa đã bị nàng giết chết, nàng đang ở bên kia, hẳn là đã thanh tỉnh, chỉ là nãy giờ cứ ngồi đó lầm bầm lầu bầu một mình...”
La Tống quả thực là bị đánh tới mức bụi đất đầy đầu, từ trạng thái tinh thần của hắn mà nhìn xem, phỏng chừng ngay cả những Ma cụ áp đáy hòm cũng đều phải dùng ra gần hết rồi, thật ra thì kết quả này cũng đúng thôi, bàn về tu vi, Mục Nô Kiều nắm giữ trung cấp ma pháp cấp bậc 2 quả thật mạnh mẽ hơn La Tống rất nhiều.
Rất nhanh Mạc Phàm đã tìm được Mục Nô Kiều đang ngồi giữa một mảnh bụi rậm, đám thực vật này chính là kiệt tác của nàng. Tinh thần của nàng hiện tại đang có một chút hoảng hốt, ánh mắt có vài phần đờ đẫn, cũng may là chấm đỏ giữa hai hàng lông mi kia đã hoàn toàn biến mất, trả lại vẻ cao quý thánh khiết thường ngày cho nàng.
“Kiều Kiều, cậu có khỏe không?” Mạc Phàm đi tới bên người nàng, đem dây chuyền trên cổ tháo xuống, nhẹ nhàng đeo lên cổ Mục Ninh Kiều đang thất hồn lạc phách ngồi đó.
Đôi mắt xinh đẹp của Mục Nô Kiều dần dần có lại cảm xúc, nàng hiện tại giống như một người vừa mới từ trong cơn ác mộng tỉnh lại vậy, tâm trí vẫn còn đang đắm chìm trong những cảnh tượng của cơn ác mộng đó, khiến cho nàng sợ hãi không thôi.
“Không cần sợ, không cần sợ, đã có ta ở đây rồi.” Mạc Phàm đem thân thể ôn nhu mềm mại của Mục Nô Kiều ôm vào lòng, nhè nhẹ xoa xoa, thử dùng cơ thể nam nhân ấm áp của mình để an ủi tiểu tâm linh đang tổn thương của nàng.
Mục Nô Kiều bị Mạc Phàm ôm như vậy, lại không có phản ứng gì, nếu như đổi lại là ngày bình thường, chắc chắn nàng đã bật chế độ đồ sát lên rồi.
“Tớ... Tớ vì sao lại làm như vậy?” Mục Nô Kiều có chút ngơ ngác tự hỏi.
Nàng đối với hành vi của mình cũng không nhớ rõ lắm, nàng chỉ nhớ rõ khi La Tống chê bai Mục Gia của nàng, nói rằng những người Mục Gia chỉ tốt ở vẻ bề ngoài, điều này làm cho Mục Nô Kiều rất tức giận, những sự tình tiếp theo xảy ra thì đầu óc của nàng có chút mơ hồ không nhớ rõ.
“Tinh thần của cậu bị khống chế, bất quá bây giờ đã không sao, ôm một cái là tốt rồi, nếu ôm chặt một chút thì càng tốt a.” Mạc Phàm nói.
Mục Nô Kiều rốt cuộc ngẩng đầu lên, ánh mắt xinh đẹp mang theo mấy phần sợ hãi lúc đầu sau khi đung đưa một hồi chợt nhiều thêm vài phần nghi ngờ.
Sau một hồi nữa, Mục Nô Kiều rốt cuộc đã tỉnh ngộ ra điều gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thoáng cái bay lên hai rặng mây đỏ vô cùng đẹp mắt, khiến cho Mạc Phàm nhìn qua liền cảm thấy cả người tê dại a.
Khoảng cách gần như vậy, còn có mùi thơm say đắm động lòng người liên tục truyền tới, làm cho Mạc Phàm cảm giác như mình cũng đã bị trúng độc rồi, tay chân đều không nhấc lên nổi, nếu như còn được hôn lên đôi gò má trắng mịn hấp dẫn cùng với đôi môi cong cong gợi cảm kia thì thật là tuyệt biết mấy a.
“Lưu manh.” Mục Nô Kiều tức giận đẩy tên thừa dịp người gặp nguy khốn kiếp này ra.
Tâm trạng của nàng lúc này so với Mục Ninh Tuyết lúc trước không sai biệt lắm, nếu như bây giờ nàng còn một ít sức lực trong người thì nàng chắc chắn sẽ đem tên này treo ngược lên đánh một trận, đúng là một chút phong độ lịch sự cũng không có mà.
Mạc Phàm trưng ra một bộ dạng heo chết không sợ nước sôi cười hề hề trong lòng, tâm tình rất tốt, bởi vì không phải ai cũng có số hưởng như hắn đâu a, liên tục sờ tới sờ lui thân thể của 2 vị nữ thần luôn nha. Thân thể của Mục Ninh Tuyết thì đặc biệt trơn nhẵn, đặc biệt mềm mại, khi sờ vào cảm giác rất không tồi. Hai vai của Mục Nô Kiều thì hơi đầy đặn một chút, còn có mùi thơm cơ thể quanh quẩn, vô cùng mị lực làm cho người khác phải thất thủ.
“Những người khác đâu rồi?” Mục Nô Kiều khéo léo dời đi đề tài, tránh để cho bầu không khí tiếp tục trở nên lúng túng hơn nữa.
“Không biết, sống chết của bọn họ tớ liền lười quản.” Mạc Phàm không thèm để ý chút nào nói.
“Cậu làm sao có thể nói những lời này ra được.” Mục Nô Kiều lườm hắn một cái.
“Đây, trả lại cho cậu này, lúc nãy khi đi giết đầu Cổ Hoặc Ma Chu cũng gặp phải một chút nguy hiểm, nhưng rốt cuộc là không có cơ hội để sử dụng các bùa hộ mạng này.” Mạc Phàm đem hạt châu kia trả lại cho Mục Nô Kiều.
Mục Nô Kiều cũng đem dây chuyền ngưng thần trả lại cho Mạc Phàm. Ngay tại thời điểm mà nàng trả lại món đồ này vào tay hắn thì liền nghe Mạc Phàm phía bên kia nhẹ nhàng sâu kín nói một câu trao đổi tín vật đính ước gì gì đó, khiến cho rặng mây hồng dễ thương vừa mới rút đi kia lại một lần nữa rực rỡ bay lên. Mục Nô Kiều sau khi nghe xong câu này liền vội vội vàng vàng bỏ đi, không muốn tiếp tục nói chuyện với cái tên vô sỉ này thêm một câu nào nữa.
Tâm thần của nàng hiện tại vẫn còn đang hoảng hoảng hốt hốt, chưa thể ổn định lại, lại còn bị tên Mạc Phàm kia trêu chọc như vậy, khiến cho nàng bắt đầu nảy sinh những ý nghĩ kỳ kỳ quái quái trong lòng.
...
Sau đó, Mạc Phàm cùng Mục Nô Kiều tìm được Triệu Mãn Duyên cùng với Bạch Đình Đình.
Hai người bọn họ đều bình an vô sự, nhưng Trịnh Băng Hiểu đi chung thì lại bị thương nặng, bị một cái hỏa hệ trung cấp ma pháp do Triệu Minh Nguyệt thi triển ra đánh trúng, cả người đều sắp bị đốt thành than.
Bạch Đình Đình hiện tại đang không ngừng chữa trị cho Trịnh Băng Hiểu, chỉ là không biết hắn có thể cầm cự được bao lâu.
Không bị yêu ma cho giết chết, kết quả lại bị đồng bạn đốt thành nửa chết nửa sống, Trịnh Băng Hiểu cho dù có thể sống lại phỏng chừng cũng sẽ mất hết ý chí chiến đấu.
Sau lần giết chóc lẫn nhau này, việc bị thương hay là mệt mỏi chỉ là thứ yếu, nghiêm trọng nhất chính là việc những thành viên đội ngũ đã không còn những sự tín nhiệm lẫn nhau, nhìn sang Tống Hà vẫn như cũ hôn mê bất tỉnh, lại nhìn sang Trịnh Băng Hiểu cả người bị phỏng nặng, cùng với Hứa Đại Long bị cắn xuống mất một cánh tay bên kia..
Đội ngũ biến thành một mảnh đổ nát, mỗi người đều có tâm tư của riêng mình, khiến cho bầu không khí quỷ dị bao trùm lên mỗi một người ngồi ở nơi này
“Trở về đi, sáng mai chúng ta trở về.” Triệu Mãn Duyên mở miệng nói.
“Ta cũng không ở nổi nữa.” La Tống nói.
“Nhiệm vụ khám xét của chúng ta còn chưa hoàn thành, làm sao có thể rời đi...” Lục Chính Hà bỗng nhiên hốt hoảng đứng lên nói, giống như rất sợ mọi người bỏ đi mất.
“Mạng còn không có, còn khám xét cái rắm gì, ta cũng không muốn tiếp tục ở lại nơi này nữa.” Hứa Đại Long có chút tức giận nói.
Cánh tay của hắn, chính là bị U Văn Bạo Lang của Lục Chính Hà cắn xuống.
Coi như là do mình bị trúng tà, nhưng Hứa Đại Long vẫn cảm thấy tên Lục Chính Hà kia hạ thủ quá độc ác.
Về phần hai người trúng tà sâu nhất là Minh Thông cùng với Liêu Minh Hiên, Minh Thông hiện đang mất tích, Liêu Minh Hiên ngược lại còn tốt, chỉ có điều hắn cứ luôn ngồi xổm ở trong góc, vẻ mặt phi thường cổ quái.
Từ lúc bắt đầu thanh tỉnh, Liêu Minh Hiên vẫn luôn một mực trưng ra bộ dạng quỷ dị đó, quả thực so với lúc bị đầu độc còn muốn đáng sợ hơn.
Về phần Minh Thông đã mất tích, mọi người hiện tại đều đã sức cùng lực kiệt, căn bản cũng không biết phải đi nơi nào để tìm, chỉ có thể đợi đến sáng sớm ngày mai lục soát vùng phụ cận quanh đây tìm kiếm một phen, nếu như quả thực vẫn không thể tìm được, vậy thì không còn cách nào khác, chỉ có thể bỏ lại hắn ở đây mà thôi.
Mọi người bây giờ tự thân còn khó bảo toàn, đâu còn hơi sức để lo cho an nguy của người khác.
Ai mà nghĩ được ở nơi này vậy mà lại xuất hiện một đầu Cổ Hoặc Ma Chu, rồi có ai có thể nghĩ được một đội ngũ tinh anh thật tốt chỉ sau một đêm liền suy sụp thành như vậy.