Toàn Chức Pháp Sư

Chương 3015: Quên Lãng Quái Lạ



Trans : xSnowballx

Khi phục sinh mình , Tát Lãng ở bên cạnh Văn Thái, đang bế một bé gái chỉ có một tuổi.

Tát Lãng nhận ra Pelina , cười nhạo Pelina , điều này để Pelina hận không thể rút kiếm đâm nát trái tim mình .

Chung quy Pelina vẫn phụ lòng thần hồn, phụ lòng lựa chọn của Văn Thái, lại một lần nữa không cẩn thận mà giao nộp tính mạng của mình.

Tát Lãng không giết Pelina .

Mà dùng bội kiếm của Pelina cắt ra một vết thương trên lưng Pelina , để máu chảy ròng ròng.

Vết thương này không nguy hiểm tới tính mạng nhưng làm Peline khuất nhục hơn là chết đi.

" Hắc Giáo Đình không thiếu hồng y giáo chủ , càng có giáo hoàng không biết thân phận thực sự, chuyện này cũng chưa chắc là do Diệp Thường làm " Tata nói.

" Tôi sẽ điều tra " Pelina siết chặt nắm đấm.

" Chúng ta tìm Diệp Thường , dựa theo phong cách hành sự của Diệp Thường , tra tấn tàn sát này khả năng mới chỉ là bắt đầu " Tâm Hạ nói với Pelina .

" Vâng ".

" Tát Lãng đang trả thù Ishisa , trên thực tế chúng ta cũng không hẳn là muốn như vậy ...." Tata biết Tâm Hạ muốn làm gì.

Ishisa là kẻ địch một đời của Diệp Thường.

Văn Thái chịu thần quan thẩm phán, tổng cộng có mười 11 viên đá , ngay khi vô tội cùng có tội ngang hàng với nhau, Ishisa là em gái ruột của Văn Thái nhưng lại chọn giết chết Văn Thái .

Đây chính là biến cố lớn nhất cùng khởi nguồn phân liệt của Parthenon thần miếu lúc đó.

Ishisa xử tội anh trai của mình .

Diệp Thường hận thấu xương Ishisa , bây giờ Diệp Thường trở thành hồng y đại giáo chủ Tát Lãng , càng nắm một đám hắc giáo đồ trên thế giới khiến người ta nghe tới đã mất hồn mất vía , Diệp Thường một đường báo thù , tàn nhẫn sát hại tất cả người ném đá màu đen , không tiếc giết cả nhà họ, càng không tiếc giết sạch toàn thành ....

Toàn thế giới đều cho rằng Tát Lãng là một kẻ điên , gặp người là giết , chỗ đi qua không có dấu hiệu sự sống , nhưng những người ở bên cạnh Văn Thái đều biết rõ tất cả những thứ này đều do lựa chọn của Ishisa .

Là Ishisa biến Diệp Thường trở thành hồng y đại giáo chủ Tát Lãng , Tát Lãng ngày càng lớn mạnh rốt cuộc bắt đầu cuộc báo thù rồi.

" Tôi sẽ tới chỗ Ishisa thăm dò tình huống cụ thể , ngài bận rộn cả một ngày rồi, nên đi nghỉ ngơi sớm , có tiến triển gì thì tôi sẽ báo cáo cho ngài trước tiên "Pelina thấy Tata không muốn nói tiếp , làm một cái lễ rồi nói.

Tâm Hạ gật đầu, để Pelina rời đi.

" Ngài cũng nên nghỉ ngơi sớm " Tata biết mình hôm nay nói rất nhiều lời không nên nói , cảm thấy nên cáo lui sớm một chút thì vẫn tốt hơn.

Tâm Hạ xác thực rất mệt , thậm chí còn không nhớ mình đã ăn tối hay chưa .

Thay đồ , Tâm Hạ đang muốn đi tìm một người, bên ngoài cửa đại điện truyền tới vài bước chân chậm rãi.

" Tâm Hạ, hết bận chưa con ? " Người đàn ông trung niên đi tới, trên mặt hiện ra nụ cười.

" Ừm, mà cha đi đâu vậy , cả ngày nay không thấy cha đâu cả " Tâm Hạ cũng nở nụ cười, nhìn thấy người thân đều đặc biệt thư thái, giống như toàn bộ thánh nữ điện lạnh như băng có nhiệt độ cao.

" Ầy, khỏi nói đi, đi nhầm đường, tới một thánh nữ điện khác , con không biết đâu, khi cha hỏi Diệp Tâm Hạ thì sắc mặt của mấy cô nương kia đều tái đi " Mạc Gia Hưng vô cùng lúng túng nói.

" Cha tới chỗ Ishisa ? " Tâm Hạ nháy mắt một cái.

" Ishisa là ai ? Là một vị thánh nữ khác sao? Cũng không trách cha , khi cha lạc đường thì có một nữ sĩ chỉ đường , nữ sĩ đó nói thánh nữ điện ở bên đó , cha nào có biết nơi này có hai thánh nữ điện, cho rằng nơi này là con đường trở về " Mạc Gia Hưng làm vẻ mặt đau khổ.

Nữ sĩ kia cũng thật là hồ đồ, có hai thánh nữ điện , ít ra cũng phải nói cho mình biết .

" Khả năng là cho rằng cha thăm người thân bên kia " Tâm Hạ nói.

" Tiểu tử Mạc Phàm kia cũng thật là , thế nào cũng phải để cha chờ ở Athens , cha ở nơi này có chút không quen , đỉnh thần nữ đều là nữ giới. Vẫn là ở London thoải mái, có các loại hoa thảo gì đó , tốt xấu còn có lão ca Trác Vân chơi cờ cùng " Mạc Gia Hưng nói.

" Con đáng trách , là do con không có thời gian tiếp cha " Tâm Hạ có chút xấu hổ nói.

" Không sao, không sao, nơi này kỳ thực cũng rất tốt , ngày mai cha vào trong thành, không chỉ ở mãi trên núi được " Mạc Gia Hưng nói.

" Được , vậy để con bảo Chris bồi cha ".

" Không cần , tự cha đi dạo một vòng là được rồi, một mình đi dạo trong thành Athens vẫn rất tự tại. Ài , vẫn là con gái tốt , lại làm được đại sự, còn có thể ngoan ngoãn lo cho gia đình , nào có giống Mạc Phàm, như đứa trẻ lang thang vậy, xưa nay không thấy người, gần đây cũng không gọi một cuộc điện thoại nào " Mạc Gia Hưng oán giận nói.

Tâm Hạ do dự một hồi, cuối cùng vẫn chọn không nói ra.

Trạng thái hiện tại của Mạc Gia Hưng rất tốt , còn vốn không phải là người tu hành, rất nhiều chuyện không biết , rất nhiều chuyện không cần thiết đụng vào.

" Cha , có thể cùng con nói chuyện trước đây không ,là...." Tâm Hạ có chút không muốn mở miệng.

" Đã qua nhiều năm , cha cũng không nhớ rõ , vào lúc đó sát vách có căn nhà cũ , mẹ con mang theo con chuyển vào đó ở , chúng ta trở thành hàng xóm " Mạc Gia Hưng biết Tâm Hạ muốn hỏi gì , nhớ lại nói.

" Có càng nhiều chi tiết nhỏ không ?" Tâm Hạ hỏi tiếp.

" Cũng không có gì , mẹ con nhìn qua cũng bình thường , chỉ là có hơi ngốc , giống như thổi lửa nấu cơm, giặt quần áo quét sân, chăm sóc trẻ nhỏ , cái gì cũng không biết , vì thế nhiều lúc tìm cha trợ giúp, thường xuyên qua lại quen thuộc, sau đó hai nhà hợp lại làm một " Mạc Gia Hưng cảm thấy không có gì không hiểu được trong chuyện này.

Cô nhi quả phụ, Mạc Gia Hưng làm hàng xóm có thể tận lực giúp, sau đó cùng nhau sinh hoạt một đoạn thời gian ngắn thì mẹ Tâm Hạ đột nhiên biến mất , lúc đó Mạc Gia Hưng cảm thấy là chuyện thường tình .

Dù sao một người phụ nữ cũng không muốn bị một đứa con gái làm cho bất tiện hành động, có lẽ là muốn sống tự do cho nên mới đưa ra quyết định như vậy.

Mạc Gia Hưng chăm sóc Tâm Hạ như con gái, huống hồ Mạc Phàm cũng rất yêu thích Tâm Hạ , coi như là em gái ruột che chở.

Sinh hoạt có hơi gian khổ một chút , nhưng hai đứa bé đều khoẻ mạnh lớn lên , làm cho Mạc Gia Hưng rất vui mừng.

Mạc Gia Hưng nhìn Tâm Hạ, trong đầu bỗng nhớ ra một chuyện trọng yếu muốn nói cho Tâm Hạ, nhưng lời nói đến miệng, sự kiện trong đầu kia đột nhiên " không cánh mà bay ".

Khi Mạc Gia Hưng cố suy nghĩ lại, càng nghĩ càng lệch khỏi chuyện muốn nói cho Tâm Hạ, quái lạ cực điểm.

Sau một lúc thì Mạc Gia Hưng thôi .

" Làm sao đột nhiên muốn biết những chuyện này, là gặp một ít chuyện liên quan tới mẹ của con hay sao ? " Mạc Gia Hưng hỏi.

" Cũng không phải, chỉ là gần đây nhớ chuyện khi còn bé , muốn tán gẫu với cha một chút , xem thật sự là đã xảy ra hay chỉ là ảo giác " Tâm Hạ nói.

" Chuyện nhỏ như vậy mà con còn nhớ ".

" Ừm , có chút ấn tượng ".