Toàn Chức Pháp Sư

Chương 303: Pháp sư quân đội ma quỷ



Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng

Đám người Mạc Phàm đều đã ngây dại cả rồi!

Pháp sư quân đội trong lòng mọi người vẫn luôn là hình tượng của những người thủ hộ nhân loại, bọn họ đại biểu chính nghĩa cùng lực lượng.

Cho nên đám người mà bọn họ thấy hôm nay, nhất định chính là ma quỷ.

Bọn họ không thể hiện ra bất kỳ vẻ thương hại nào, hai vị Minh Châu học phủ nữ học viên có thể nói đều là những tài năng trụ cột của đất nước, cho dù không xét đến thân phận cùng thực lực của các nàng, thì các nàng cũng là những sinh mệnh tươi mới, biểu tượng cho sức sống của nhân loại, tính tình của các nàng thậm chí cũng vô cùng đơn thuần, cũng giống như tuyệt đại đa số người bình thường cảm thấy tất cả pháp sư quân đội đều có thể làm người khác yên tâm.

Tinh Tinh cùng Triệu Minh Nguyệt này một đôi hảo tỷ muội sinh mệnh rất nhanh trôi đi, cho đến khi trút xuống hơi thở cuối cùng đôi mắt vẫn không hề nhắm lại, các nàng sau khi sống sót qua đợt Hoang thành lịch luyện này, có lẽ trong đầu còn đang suy nghĩ sau khi về đến nhà nhất định phải thong thả tắm rửa thơm ngát ngâm mình trong bồn nước nóng, vậy mà chỉ trong một giây, sau khi các nàng thấy được bộ mặt thật ác ma của những tên pháp sư quân đội này, ngay sau đó liền vĩnh biệt cái thế giới vẫn còn nhiều điều lưu luyến này!

“Là Lôi Vân, cẩn thận!!”

Không biết là ai kêu lớn một tiếng, mọi người lập tức ngẩng đầu nhìn lên, bất ngờ phát hiện một đám Lôi Vân to lớn xuất hiện trên đỉnh đầu mọi người.

Từng luồng tia chớp lập lòe không theo một quy tắc nào trong đám mây đen kịt đó, tốc độ cũng không nhanh hơn Mạc Phàm phóng ra Phích Lịch, nhưng mà Mạc Phàm có thể cảm ứng được trong lôi vân đang chấn động những luồng hơi thở Lôi hệ cường đại.

“Là Phích Lịch cấp 3, mọi người mau tránh ra.” Mạc Phàm vội vàng rống lên một tiếng.

Hắn vừa dứt lời, trên bầu trời quang đãng vang lên một trận ầm ầm khủng khiếp.

Hiện tại đang là buổi sáng, nhưng tại thời điểm tia chớp trắng xám tái nhợt kia hung hãn đánh xuống, mọi thứ như cũ bị ánh sáng của nó che lấp!

Một đạo tia chớp hình chữ Xoa thô to rơi xuống, không chút lưu tình đánh lên đỉnh đầu Triệu Mãn Duyên.

Triệu Mãn Duyên lấy tốc độ nhanh nhất hoàn thành Thánh Quang Thủ Hộ, gọi ra một tầng màu vàng quang thuẫn đem hắn bảo vệ trong đó...

Lại một tia chớp hình Xoa từ trên trời hạ xuống, lần này là rơi vào trên người Trịnh Băng Hiểu, Trịnh Băng Hiểu đã trọng thương vô cùng, cả người bị phỏng nặng, làm sao có thể tự bảo vệ mình được.

Hắn trợn to cặp mắt trên gương mặt đã bị đốt nám đen, cả người đang nằm ngửa có thể thấy rõ ràng tia chớp từ phía đối diện đánh xuống tới.

“Băng ~~~~~~~~~!!!”

Trịnh Băng Hiểu tưởng rằng vẫn còn có thể miễn cưỡng cứu được, trong khoảnh khắc hóa thành huyết vũ, hoàn toàn không phân rõ bắp thịt cùng máu huyết.

Những thứ dịch nhầy nhụa này bắn lên người Triệu Mãn Duyên đang đứng bên cạnh, làm cho con ngươi của hắn khuếch trương đến cực hạn, ánh mắt vẫn luôn một mực biếng nhác trong nháy mắt cũng bị sợ hãi lấp đầy.

Trên mặt trên y phục, còn có một bãi máu dầm dề dưới chân này, chính là Trịnh Băng Hiểu sao??

Hắn nhớ chỉ mới đêm qua thôi, tại thời điểm Trịnh Băng Hiểu gọi ra con Cự Nham kia, Triệu Mãn Duyên còn đối với vị Triệu Hoán hệ Ma Pháp Sư thâm tàng bất lộ này nhìn với cặp mắt khác xưa, nhưng bây giờ hắn chỉ còn là một bãi máu be bét mà thôi.

Tia chớp hình Xoa vẫn còn đánh xuống, thậm chí càng ngày càng trở nên dày đặc, chỉ sợ là hai gã Lôi hệ ma pháp sư đã bắt đầu phối hợp sử dụng Phích Lịch không ngừng nghĩ.

Lôi điện cuồng vũ, liên tiếp hướng đám người Mạc Phàm đánh tới.

Những thiên kiêu chi tử ở đây thật ra cũng có một ít Ma cụ trong người, miễn cưỡng có thể ngăn cản qua một trận, nhưng uy lực của Phích Lịch cấp độ ba này vô cùng bá đạo, một đạo tiếp lấy một đạo, uy lực của mỗi một đạo uy lực đều có thể đem phòng ngự Ma cụ của mọi người bắn cho vỡ nát...

“Cứu, cứu... A!!!”

Một tia chớp đánh thẳng lên người Hứa Đại Long đã bị chặt đứt một cánh tay, Hứa Đại Long thân thể cường tráng kia giống như Trịnh Băng Hiểu bị đánh cho hoàn toàn vỡ vụn..

Huyết vũ phiêu tán rơi rụng, bắn vào trên người Lục Chính Hà đã hoàn toàn bị máu tươi nhiễm đỏ.

Lục Chính Hà khắp người khắp mặt đều là máu, có máu là của Tinh Tinh cùng Triệu Minh Nguyệt, cũng có máu của Hứa Đại Long.

Cả người của hắn run lẩy bẩy, thậm chí không có dũng khí nhìn mặt đại ca Lục Niên của mình.

Lục Niên trong lòng Lục Chính Hà, chính là một vị đại ca đích thực, đối với mình chiếu cố từng li từng tí, tựa hồ chính mình cần gì hắn liền sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp để giúp mình lấy được. Năm xưa khi phụ thân mất đi, Lục Chính Hà đã xem đại ca Lục Niên của mình cũng giống như một nửa người cha của mình vậy

Nhưng mà, hắn như thế nào cũng không nghĩ được đại ca của mình là một tên Ma đầu cuồng sát mất trí như thế.

Trước đó đại ca Lục Niên yêu cầu hắn lưu lại tín hiệu ở dọc đường, nói là có một nhiệm vụ hạng nhất cần bắt một đối tượng để hoàn thành, Lục Chính Hà không chút suy nghĩ liền đáp ứng, dọc đường đều lưu tín hiệu để đại ca Lục Niên có thể tìm được.

Vạn vạn không nghĩ tới chính là, đại ca Lục Niên của hắn tìm tới là để tàn sát bọn họ!

Đây là đại ca mà hắn biết sao??

“Ngu xuẩn, còn không mau qua đây, muốn chôn cùng một chỗ với bọn chúng sao?” Thống soái Lục Niên hét lớn một tiếng.

Lục Chính Hà không muốn chết, nhất là khi thấy từng người bên cạnh người này kế tiếp người khác chết đi.

Hắn mặc dù không thể tin được tên sát nhân ma quỷ này là đại ca của mình, nhưng sau khi nghe thấy tiếng kêu của Lục Niên, hắn chọn tin tưởng người nam tử đã nuôi lớn mình, tin chắc rằng cho dù hắn tru diệt bất kỳ ai đi chăng nữa thì cũng tuyệt đối sẽ không ra tay với người em trai ruột này.

Lục Chính Hà quay đầu nhìn Mục Ninh Tuyết một cái, hắn muốn kéo theo Mục Ninh Tuyết cùng đi.

Nhưng mà, cuồng lôi đánh xuống bên cạnh hắn, cũng đánh về phía Mục Ninh Tuyết, khi Lục Chính Hà nhìn thấy Bạch Đình Đình bên cạnh cũng đã bị đánh nát phòng ngự Ma cụ té xuống đất, không khỏi có do dự.

“Còn không nhanh không lại đây!” Lục Niên phẫn nộ quát.

Câu quở trách này đối với Lục Chính Hà mà nói không khác gì một mệnh lệnh, Lục Chính Hà rốt cuộc xoay người một cái chạy về hướng đám pháp sư quân đội kia.

Hắn biết rõ, nếu còn không chạy, hắn cũng sẽ giống đám người kia bị đánh thành tro.

“Muốn chạy sao, cho dù chúng ta phải chết cũng nhất định phải kéo ngươi chôn cùng!” Mạc Phàm nổi giận đùng đùng, Lôi Ấn trong tay trong nháy mắt hoàn thành.

Đứng giữa sự oanh tạc của Lôi điện cuồng vũ, Mạc Phàm khống chế lực lượng sấm sét của mình điên cuồng đuổi theo Lục Chính Hà đang chạy trốn, những đòn Lôi Ấn này so với Lôi Ấn cấp thứ ba trong dĩ vãng còn muốn lớn hơn mấy phần, màu tím đen điện hồ lấy tốc độ cực nhanh lướt trên mặt đất truyền tới chân của Lục Chính Hà.

Lục Chính Hà ngay từ đầu đã quá xem thường, nghĩ rằng nho nhỏ sơ cấp Lôi Ấn làm sao có thể khống chế được hắn.

Tuy nhiên khi những con lôi điện mãng xà to lớn leo lên thân thể của hắn, dùng hiệu quả trói buộc mạnh gấp đôi so với phổ thông Lôi Ấn hoàn toàn xuyên qua bắp thịt toàn thân hắn, Lục Chính Hà bộ dạng chính là không thể tin được.

Cho dù Lôi chủng của đối phương là linh cấp, nhưng sơ cấp ma pháp Lôi Ấn quả quyết không thể nào có uy lực lớn như vậy a.

Thân thể của Lục Chính Hà hoàn toàn không cách nào nhúc nhích nửa phần, sắc mặt liền trắng bệch, chỉ có thể trơ mắt nhìn đại ca Lục Niên, hy vọng đại ca hắn có thể xông tới cứu hắn.

Đáng tiếc, có người ra động tác nhanh hơn.

Mục Nô Kiều chẳng biết từ lúc nào đã hoàn thành Thực Vật Hệ ma pháp, đằng mạn của nàng tại thời điểm Mạc Phàm khống chế được Lục Chính Hà liền nhanh chóng trói lại hai chân của hắn...

Đằng mạn đem Lục Chính Hà sinh sinh lôi trở lại, vừa vặn tới dưới chân Mạc Phàm toàn thân lúc này đã bị bao phủ bởi những ngọn lửa rừng rực thiêu đốt.

Mạc Phàm hiện tại đã hóa thân thành một cái đỏ bừng ngọn lửa Ma nhân, hắn cực kỳ nổi giận xách Lục Chính Hà lên như một con ếch, hỏa diễm trong đôi mắt hắn đã bốc hừng hực ra tận bên ngoài rồi.

“Chó má, mau gọi người của ngươi dừng tay, nếu không ta đốt chết tươi hắn!” Ngọn lửa trên người Mạc Phàm càng lúc càng thịnh vượng, những thứ ngọn lửa cháy mạnh một chút đều đập sang người của Lục Chính Hà.