Ở nơi xa, trên một thân cây khô già đứng lẻ loi một mình, có một thanh niên gầy gò chỉ còn da bọc xương.Hai con mắt của hắn mở to ra hết cỡ nhìn một màn vừa mới xảy ra trong cái đầm lầy này mà không tin nổi vào mắt mình.
Trương Tiểu Hầu nhìn mảnh đất bằng phẳng vừa mới xảy ra ra một màn kia mà hai hàm răng run lên cầm cập. Thời gian trôi qua một lúc lâu rồi mà hắn vẫn chưa có khôi phục lại tinh thần.
Thậm chí hắn còn nhảy xuống, ẩn núp sâu vào mảnh đồng hoang có lớp cỏ dài cao hơn đầu người này, chạy lắt léo theo hình zic zắc như con rắn trường…
Sau khi cẩn thận xem xét kỹ lưỡng, xác nhận rằng con quái vật kia sẽ không đột nhiên trồi lên lại nữa, mồ hôi lạnh trên người Trương Tiểu Hầu lúc này mới vơi đi một chút.
“Cái địa phương quỷ quái gì vậy trời!!!!” Quả thật, Trương Tiểu Hầu đã bị một màn kia dọa cho sợ.
Vốn là hắn muốn đi tìm tung tích thi thể của đại ca Mạc Phàm. Thếhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận lại, hắn cảm thấy thực lực của mình không có cách nào ở trong sơn cốc này đi lại tự nhiên được.
Thế nên, hắn liền đi theo nhóm Liệp Pháp Sư kia. Hơn nữa, hắn còn bảo trì một khoảng cách nhất định với bọn họ. Ai mà ngờ được chỉ trong vòng nháy mắt, tất cả bọn họ cứ như vậy mà chết sạch!
Dù sao bọn họ cũng là một đội ngũ thợ săn tinh anh, bên trong toàn là Pháp Sư trung cấp. Vậy mà toàn quân bị diệt không sót một người!
Trương Tiểu Hầu cũng không biết lúc này hắn nên cảm thấy may mắn hay là nên cảm thấy bi thương nữa. Nhất thời, hắn không biết nên làm thế nào.
Cái sơn cốc này quả thực đáng sợ hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn. Hơn nữa, con quái vật nguy nga khổng lồ vừa mới từ trong cái đầm lầy trồi lên kia rõ ràng một sinh vật vượt xa cấp chiến tướng.
“Rốt cuộc nên nhanh chóng rời khỏi sơn cốc này, hay là… Đáng chết! Người còn chưa có tìm được, mình làm sao có thể rời đi được chứ!” Trương Tiểu Hầu thầm nghĩ.
“Cùng lắm thì chết! Tốt hơn hết là mình không nên đi vào cái khu vực trung tâm đầm lầy kia. Con quái vật kia có hình thể khổng lồ như vậy, chắc chắn khi nó cử động nó sẽ tốn rất nhiều sức. Bởi vậy hơn phân nửa nó sẽ ở đó và không có rời đi chỗ khác.”
Trương Tiểu Hầu cắn răng một cái. Sau đó vội vàng rời đi. Hắn phải rời xa cái đầm lầy chết tiệt này càng xa càng tốt!!!
” Ta ngất! Không phải vậy chứ? Cái đám Tích Lô Cự Yêu kia bắt đầu trở về sào huyệt của mình rồi???”
Khi Trương Tiểu Hầu định rời khỏi nơi này. Đột nhiên, hắn phát hiện ra cái đám Tích Lô Cự Yêu lúc trước còn đang tụ tập ở đỉnh núi phía tây hiện tại đang bắt đầu trở về cái ao đầm rồi.
Cái đám sinh vật sống theo bầy đàn này giống như đang tản bộ vào ban đêm vậy. Bọn nó rất là hưởng thụ sự sảng khoái khi ánh trăng chiếu lên người bọn nó. Mà sau khi sảng khoái xong, đương nhiên lúc này bọn nó bắt đầu trở về sào huyệt đi ngủ rồi.
Thế nhưng chuyện này không phải hại Trương Tiểu Hầu hắn sao? Hiện tại, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì hắn chính là đang ở gần khu vực sào huyệt của bọn nó.
Thực ra trong cái sơn cốc này, đại khái sẽ có hai đến ba giờ là cái đám quái vật này không có ở nơi đây nữa. Nguyên nhân là vì bọn nó bận tụ tập ở đỉnh núi phía tây kia.
Bọn nó thường lui tới nơi đó vào một khoảng thời gian nhất định, giống như theo kiểu thói quen vậy. Rồi kế tiếp bọn nó bắt đầu ca hát nhảy múa, hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp này.
Mà kế hoạch của nhóm thợ săn Đại Trụ kia chính là nhân lúc bọn chúng ra ngoài hai ba giờ này để hành động.
Một khi sắp hết khoảng thời này,bất kể mọi người có lấy được bảo vật hay là không lấy được, bọn họ cũng sẽnhanh chóng rời khỏi nơi này, đến ngày hôm sau mới quay lại tiếp tục công việc.
Chỉ đáng tiếc rằng, kế hoạch này tuy rằng rất tốt nhưng có một điểm bọn họ không ngờ tới, đó là ở bên trong cái đầm lầy này có một con quái vật đáng sợ ẩn mình bên dưới.
Mà Trương Tiểu Hầu thì rất không may, gặp ngay mấy anh gác cửa….. Ách, nhầm. Gặp ngay đám Tích Lô Cự Yêu trở về sào huyệt của mình.
Bởi vì ngay từ ban đầu, hắn hoàn toàn không biết đám Tích Lô Cự Yêu này có thói quen như vậy. Hắn còn tưởng rằng cái đám kia một mực ở đỉnh núi phía tây canh chừng cho tới tận sáng sớm nữa chứ.
Trương Tiểu Hầu nhìn càng lúc càng nhiều Tích Lô Cự Yêu đi về phía này mà nổi cả gai ốc lên. Hắn liền sử dụng tuyệt chiêu tối thượng trong Binh Pháp Tôn Tử, dùng hết sức bình sinh chạy trốn khỏi nơi này.
………………….
Phía nam sơn cốc, nước ở trong những cái đầm lầy này đều có độc. Độc này không những dinh dính mà còn có tính lan tràn ra. Hơn nữa, men theo không khí từ ao đầm bốc lên, nó sẽ thẩm thấu vào sâu trong da thịt sinh vật.
Đối với loại chất độc này, những sinh vật sống bên trong đầm lầy đã sớm miễn dịch với nó. Còn đối với những sinh vật không thuộc đầm lầy này, một khi họ đã bước vào khu vực này thì phải tập xác định từ từ chìm vào trong vũng bùn, sau đó hóa thành đống tro cốt màu xám ở dưới đáy bùn mà thôi.
“Độc trên người cô còn chưa có hết, cô đi theo tôi ra ngoài này làm cái gì???” Mạc Phàm nhìn lướt qua nữ nhân quật cường kia, cũng không biết nên nói sao cho phải.
” Ta không sao! Ngược lại, ngươi bảo ta ăn cái quả xấu xí kia thật sự nó có thể ngăn cản được độc ở đây sao?” Ly Mạn hỏi.
” Đúng vậy! Nếu không ta đã chết từ sớm rồi…” Mạc Phàm trả lời.
“Vậy chúng ta nhanh chóng thông báo cho nhóm Liệp Pháp Sư kia đi. Sau đó, chúng ta sẽ đi tìm vị Phong hệ Pháp Sư kia nữa là được.” Ly Mạn nói.
“Bọn họ định tối nay hành động, chắc chắn hơn phân nửa là sẽ mất mạng. Về phần cô nói tới cái tên Phong hệ lén lút kia… cái sơn cốc này lớn như vậy, tìm hắn kiểu gì đây?”
Mạc Phàm trong khi nói chuyện, thân thể liền nhanh nhẹn chui qua lỗ hổng có vách núi lồi ra phía trước kia.
Nhưng mà vừa chui qua, nhìn thấy khoảng không ở phía trước mặt, Mạc Phàm liền dừng lại. Ly Mạn theo ở phía sau cũng cúi đầu chui qua lỗ hổng này và nói tiếp câu nói kia của Mạc Phàm:
” Có lẽ hắn ở khu vực… Ách!”
Mạc Phàm ngây người đứng ở đó, hai con mắt hắn nhìn chăm chú vào một mảnh đất ở phía trước kia. Hắn nhìn chăm chú vào từng đoàn từng đoàn Tích Lô Cự Yêu, lại nhìn chăm chú vào người thanh niên chạy tóe khói dẫn theo bọn chúng ở phía sau kia.
Người thanh niên gầy gò này hình như không có phát hiện ra vách núi ở trước mặt hắn có một lỗ hổng có thể đi được.
Hắn chạy tới góc chết của vách núi này, nhìn thấy hết đường chạy. Hai con mắt người thanh niên này liền phát ra một cỗ kiên định, trên gương mặt gầy hốc hác kia hiện ra sự cương nghị.
“Bọn mày muốn như vậy chứ gì?? Hầu gia ta liều mạng với bọn mày!”
Trương Tiểu Hầu biết không còn đường chạy trốn nữa, liền hít sâu vào một cái. Trong lòng hạ xuống quyết tâm chiến tới cùng với đám Tích Lô Cự Yêu đã đuổi theo mình nửa cái sơn cốc này tới tận hừng sáng.
Số lượng Tích Lô Cự Yêu cũng không có ít, mới nhìn sơ qua cũng đã bảy tám mươi con rồi. Hình thể của bọn nó lại còn to hơn rất là nhiều so với các loài yêu ma cấp nô bộc khác. Có lẽ khuyết điểm duy nhất của bọn nó chính là tốc độ di chuyển chậm như rùa bò ngang mã kia.
Bọn nó đang rất là cố gắng từ trăm thước ở phía sau đuổi theo tới nơi này. Răng nanh bọn nó va vào nhau kêu răng rắc, giống như kiểu đang mài răng để chờ thưởng thức hải sản vậy.
Đối với những sinh vật sống ở dưới đầm lầy như bọn nó thì loài người ở trên mặt đất chính là hải sản “tươi sống” nhất rồi.
” Cái người mà cô nói tới, có phải là hắn không?”
Mạc Phàm từ cái lỗ hổng lồi ra phía trước vách núi này cố gắng nhìn gương mặt chàng trai kia một chút. Nhưng mà hắn cũng chỉ nhìn thấy một khuôn mặt màu đen mà thôi.
“Có lẽ là hắn.” Ly Mạn cũng nhìn thoáng qua, gật đầu nói.
Thật ra, chuyện này Ly Mạn còn chưa có kịp phản ứng. Nàng vốn tưởng rằng tìm được người này có lẽ phải tốn kha khá thời gian cơ.
Ai mà ngờ được vừa tới vách núi phía tây thì đã chạm mặt hắn rồi. Chạm nhau đúng lúc như thế này khiến cho nàng cảm thấy có vẻ hư cấu thế đéo nào ấy…
“Này chàng trai, đừng có quyết chiến tới tận trời sáng! Nơi này có đường, nhanh trèo qua đây đi!” Mạc Phàm ở lỗ hổng trên vách núi vẫy vẫy tay với tên tiểu tử ngốc ở phía bên dưới kia.
Trương Tiểu Hầu quay đầu lại, liền nhìn thấy một tên dã nhân và nữ nhân thần bí mà lúc trước nhóm Liệp Pháp Sư kia đã gặp.
“Hả… hở!” Trương Tiểu Hầu vẫn chưa có khôi phục lại tinh thần, liền nhanh chóng chui vào lỗ hổng trên vách núi kia.
………
Do thân thể Tích Lô Cự Yêu quá to nên bọn nó không thể chui lọt vào cái lỗ hổng này. Và đương nhiên, bọn nó cũng không có cách nào đuổi theo Trương Tiểu Hầu được nữa.
“Hai vị, cảm ơn hai vị đã ra tay giúp đỡ!” Ba người chui vào trong lỗ hổng tối om, đưa tay ra trước mà không nhìn thấy năm ngón đâu. Lúc này, Trương Tiểu Hầu mới mở miệng nói.
“Không cần khách khí! Vừa khéo chúng ta muốn thương lượng với ngươi một chuyện…. Bằng hữu, sao giọng nói của ngươi nghe quen tai vậy?” Mạc Phàm ở trong bóng tối trả lời lại.
“Kỳ lạ thật, ta cũng thấy vậy! Ta cũng cảm thấy giọng nói của ngươi nghe rất là quen tai…”
Khi hai người nói tới đoạn này thì cũng vừa bước ra khỏi lỗ hổng tối om kia. Lúc này, ánh trăng chiếu xuống,soi rõ khuôn mặt hai người này.
Bốn con mắt quay lại nhìn vào nhau. Từng vị trí, từng vị trí ánh trăng chiếu xuống liền hiện ra trước mắt bọn họ.
Một trận gió lạnh, lặng yên không một tiếng động, đột nhiên thổi qua hai người bọn họ. Ở ngoài núi rừng xa xa kia, từng tiếng quạ kêu ” Quạ Quạ ” truyền tới …